Ngày thứ ba, xe ngựa vẫn như trước đứng ở xa xa, khác biệt duy nhất
là dường như xung quanh nó bị bao phủ bởi một tầng hàn khí, rét lạnh,
tách biệt hẳn với mọi thứ bên ngoài,…. có rất nhiều thị vệ canh gác xung quanh, thần sắc đề phòng cảnh giác, thỉnh thoảng lại quan sát khắp bốn
phía, ngẫu nhiên, bên trong xe lại thỉnh thoảng phát ra một trận rống
giận.
“Cút! Một lũ ăn hại, ngay cả một người bang xương bằng thịt cũng tìm không ra, cút ngay ra ngoài cho bổn vương!”
“Oành!” thị vệ đến báo cáo bị đá một cước hung hăng, đạp xuống xe
ngựa, ngay cả thời gian lau mông cũng không có, đã vội nhảy dựng lên,
leo lên khoái mã, tiếp tục xâm nhập vào cánh rừng, tìm kiếm người nao
đó.
Hồng bào vung, mi mắt dài nhỏ khinh mị, ngón tay thon dài vuốt nhẹ
góc áo, hắn mím môi dưới, bên người tản mát ra hơi thở nguy hiểm làm
người ta run run.
Chết tiệt! Đã qua hai ngày, vì sao ngay cả bóng người cũng chưa tìm
được, coi lộ trình, căn bản là chạy không xa! Rốt cuộc là vì sao? Chẳng
lẽ bị sát thủ bắt được giết hại rồi? Nghĩ đến đây, cả người hắn run lên.
Bên ngoài xe, tất cả thị vệ đều lo lắng không yên, đợi thị vệ tìm kiếm tiếp theo trở về, bọn họ sẽ xuất động, tiếp tục tìm kiếm.
Ba ngày tìm kiếm liên tục, nếu không phải hoàng thành tăng cường,
phái người lại đây tiếp viện, chỉ bằng bốn thị vệ theo hầu bên cạnh lúc
đầu, cũng là lực bất đồng tâm, bây giờ, Vương gia đang tức giận, dù bọn
họ có mệt thế nào, chớp mắt một cái cũng không dám nha.
“Ai?”
Một thị vệ đột nhiên nhìn thấy bụi cỏ lay động, vội vàng rút ra trường kiếm, sẵn sàng nghênh chiến, lớn giọng:
“Kẻ nào lớn mật, dám cả gan xâm phạm nhiếp chính vương!”
Nghe được hắn hô quát, thị vệ đang vây quanh ở bốn phía vội cùng quay về hướng hắn, sóng vai rút kiếm, nhưng cũng bất động, không rời khỏi vị trí, sợ địch nhân dương đông kích tây, bộ dáng huấn luyện thuần thục,
nghiêm ngặt.
Bụi cỏ đang lay động ngừng một chút, rồi lại tiếp tục rung lên, từ trong bụi cỏ, một bàn tay lầy lội vươn ra.
“Ta đói bụng…… cho ta ăn ……” thanh âm ngân nga mà âm trầm, giống như từ trong địa ngục đi ra vậy.
Tay cầm kiếm của thị vệ run lên, nuốt một ngụm nước miếng, nếu là
địch nhân, như vậy khẳng định rất lợi hại, thanh âm mới khủng bố như
vậy. :]]
Nhưng mà, bên trong xe ngựa, Mẫn Hách dang lo lắng bất chợt run lên,
một cước đá văng cửa xe, tựa như cánh bướm, nhảy xuống xe ngựa, nhìn bàn tay nhỏ lấy lội bùn đất kia, đôi mắt mặc sắc nổi lên nhiều điểm tinh
quang, lóe sáng cả khuôn mặt tuấn tuấn mị.
“Y Y!” Hắn không hề gọi là “Vương phi”, không để ý phía trước là bùn
đất lầy lội, cũng không để ý cẩm bào trên người bị bùn đất nhuộm dơ, một bước liền tiến đến.
Thị vệ pía sau liên tục kinh hô “Bảo vệ Vương gia, bảo vệ tốt cho
Vương gia”! Toàn bộ thị vệ vọt tới, rút ra đao kiếm, chuẩn bị bắt thích
khách, đã thấy Vương gia từ trong bụi cỏ trung kéo ra một nữ tử thân
hình bé nhỏ, nàng tựa như vừa mới “chăn trâu” xong, toàn thân đều là bùn lầy, mặt mũi lấm lem tựa như khất cái trên phố , dưới lớp bùn đen, chỉ
có một đôi mắt hạnh trợn to là còn có thể nhìn ra được, nàng cũng bị bọn họ làm cho kinh hách.
“Các ngươi muốn làm gì?” Nàng nột nột há mồm.
“Còn không mau lui ra cho bổn vương, dọa đến Vương phi, bổn vương lập tức cắt đầu các ngươi làm cầu đá, nhanh đi chuẩn bị, hồi cung!” Mẫn
Hách loan hạ thắt lưng, không để ý đến trên người nàng không sạch sẽ,
trực tiếp dùng ống tay áo sạch sẽ của mình chà lau khuôn mặt nhỏ nhắn,
bẩn hề hề , đến khi lộ ra dung nhan tinh xảo, mới vừa lòng dừng tay lại.
Nghe được mệnh lệnh của Vương gia, bọn thị vệ đều hút một ngụm khí,
thì ra đây là Vương phi, rất sợ chọc tới Vương gia, dùng tốc độ nhanh
nhất có thể leo lên ngựa của mình, tiếp tục đợi mệnh.
“Mẫn Hách yêu nam, đừng làm lãng phí thời gian, mau, ta đói bụng, lấy thức ăn đến!” Nàng dùng một tay hất bàn tay đang vuốt ve ở trên mặt
mình ra, không chút khách khí nói.
Haiz, nàng thật đúng là xui xẻo mà, vừa nhảy vọt qua được một cái hố
bùn nhỏ, chưa kịp đắc ý,ai ngờ phía trước còn có một cái hố bùn lớn nha, cả người đều được tắm bùn không nói, vừa mới “xuất hiện” đã được đón
tiếp thế này nha….
Nhìn hắn cố nén cười, khóe miệng còn ngẫu nhiên run rẩy, nàng bất đắc dĩ tự mình đứng dậy.
“Năm mươi cái bánh bao kia đều tiêu hóa xong rồi? Nếu là bổn vương,
chỉ sợ năm sáu ngày nữa cũng không ăn nổi.” Hắn cười mỉm, thấy nàng giận đến trừng mắt, liếc mắt một cái, cũng là không nói gì.
Nhưng mà, hắn cũng “vạn phần ôn nhu” đỡ tay nàng, đi về hướng xe
ngựa, một tay cầm hài của nàng hài để vào xe trước, trợ lực, giúp nàng
vào xe, đợi cho nàng vào xong, mình mới nhẹ nhàng nhảy lên, thong thả đi vào.
“Mẫn Hách yêu nam, ngươi không phải là muốn cho ta ngồi xổm trong góc chứ?” Cúi đầu nhìn mình một thân lầy lội, nàng đứng tại chỗ, nhìn nam
tử theo sau, nói.
Nàng vẫn nhớ rõ, lần trước bất quá chỉ là quần áo bị dơ 1 chút, hắn
đã bắt nàng thay, nếu không phải ngồi góc vào góc, lần này, toàn thân
đều bẩn hề hề, chưa thay được quần áo, chỉ nhích 1 chút thôi, đã lưu lại dấu vết rồi……
“Trước hãy rửa sạch mặt cùng tay đi, còn lại, đợi hồi cung sẽ tắm rửa sạch sẽ, như thế nào, nhưng nếu nàng muốn ngồi trong góc, bổn vương
khẳng định sẽ không phản đối.” Hắn tiếp nhận một chậu nước trong do thị
vệ bên ngoài bưng lên, rút khăn tay của mình ra, nhúng ướt, nhẹ nhàng
đưa cho nàng.
Ý của hắn là: mình có thể tùy ý ngồi?
Tiếp nhận khăn tay, chà lau sạch sẽ bàn tay, nàng ở cạnh vị trí cửa
sổ, gấp đệm chăn qua một bên, cẩn thận ngồi xuống, xác định sẽ không làm dơ thêm mấy thứ khác, mới bắt đầu tẩy trừ.
Bất chấp ánh mắt của người nào đó, đầu tiên là rửa sạch khuôn mặt nhỏ nhắn, thổi phù một cái, kéo ống tay áo lên một chút, chà lau vết bẩn
nơi cánh tay, nhưng mà, bùn đất vừa được lau sạch, lộ ra một dấu ấn màu
tím, nàng ngẩn ngơ, vừa muốn đem ống tay áo kéo xuống đã bị năm ngón tay thon dài chế trụ.
“Đây là cái gì?” đôi mắt mặc sắc của Mẫn Hách trung tản mát ra một cỗ hương vị nguy hiểm, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt bối
rối của nàng, lạnh giọng chất vấn.
Không xong…… Đều do tên Phù Vân Khâu Trạch ngu ngốc này làm hại! Nàng cắn chặt răng.
“Là do lúc rơi xuống sơn động, không cẩn thận va chạm mà lưu lại, bây giờ mới hiện lên.” Cúi đầu, nàng dùng tay còn lại, vuốt ve “miệng vết
thương”.
Nếu bị hắn biết này đó là dấu vết do Phù Vân Khâu Trạch lưu lại,
phỏng chừng, nhiếp chính vương hắn cũng không làm, trực tiếp đăng cơ.
^^!
“Thật sao?” Hắn nghi hoặc nhìn dấu vết này, có xanh có tím, chỉ ứ máu một chút chứ không trầy trụa.
“Nếu không phải tiểu lục giúp ta liếm miệng vết thương, hiện tại, chỉ sợ toàn thân đều bị thương.” Sợ hắn không tin, Y Y lấy tiểu lục ra, đặt trên vết thương xanh tím, nó cũng là “miễn cưỡng phối hợp”, chạy đến
liếm một phen, rồi lại chui vào vạt áo của nàng.
Thì ra là thế, Mẫn Hách không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng
trong mắt vẫn lưu lại một tia nghi hoặc, người đối việc nam nữ dị thường quen thuộc như hắn, thấy thế nào, đều cảm thấy vết xanh tím kia là hôn
ngân.
Nhưng thấy nàng không thừa nhận, lại sợ chính mình hiểu lầm nàng, chỉ phải tạm thời bỏ qua việc này, về cung nói sau.
Đợi cho nàng đem hai tay đều rửa sạch xong, đem thủy bồn vẩn đục bưng đi ra ngoài, xa phu mãnh súy dây cương, xe ngựa một đường quay lại
hướng Bắc.
Xe ngựa dần dần nhanh lên, hai mắt mịt mờ có chút đăm chiêu liếc mắt
một cái về phía thùng xe, cùng với thị vệ đi theo phía sau, khóe miệng
chậm rãi nhếch lên một nụ cười âm lãnh……