Lạc Dật ca ca, huynh nhất định đón được Ngân Nhi.” Cố gắng mỉm cười,
nụ cười tươi tắn như hoa lê đầu xuân, nàng nhìn chăm chú vào nam tử cách mình hai bước chân.
Chân ngọc vừa nhấc, nàng nghiên mặt, đối với người tự xưng là “Khinh
Âm ca ca” làm cái mặt quỷ, nhìn thấy hắn ánh mắt kinh ngạc của hắn,
không khỏi vạn phần đắc ý, nhưng mà, khi mũi chân vừa chạm đất, ngực
giống như bị đập nát, đau đớn nhanh chóng lan tràn khắp kinh mạch, phát
tán đau đớn khắp toàn thân.
Màu da tuyết trắng nhất thời biến thành tái nhợt, hoảng sợ trợn to
hai mắt, nhìn Lạc Dật ca ca một thân trắng thuần phía trước, vươn tay
muốn bắt lấy, nhưng đau đớn kịch liệt đánh úp lại, khiến cho hai tay gắt gao che lấy ngực, cả người không còn tuân theo sự điều khiển của bản
thân, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, đầu gối mềm nhũn, cả người vô lực ngã
xuống.
Nhưng vào lúc này…
“Ngân Nhi!”
Khinh Âm sắc mặt đại biến, hét lớn một tiếng, vọt nhanh đến, vươn bàn tay to, muốn đem thân thể mềm mại đang ngã xuống, ôm vào trong lòng
nhưng Lạc Dật đã nhanh hơn một bước, đón được nàng.
“Ngân Nhi, nhịn một chút nữa, Lạc Dật ca ca sẽ lập tức cho muội uống
thuốc!”hắn thấp giọng căng dặn, nhìn nàng đau đớn, trái tim hắn cũng
giống như bị ai đó bóp nát.
Ngực không ngừng truyền đến đau đớn làm cho tai nàng ù đi, căn bản là không nghe được hắn đang nói cái gì, chỉ là mơ hồ nhìn thấy cánh môi
hắn mấp máy mà dự đoán.
“Trời ạ, quả thật là năm mươi bước, trên đời còn có loại bệnh kì quái như vậy……” Bọn lính lần đầu tiên nhìn thấy loại bệnh kì quái như vậy,
đều nhỏ giọng thì thầm.
Chạy vội đến bên cạnh Ngân Nhi, Khinh Âm nhìn thiên hạ tứ chi run rẩy, ánh mắt thâm thúy, cắn răng một cái, cười nói:
“Ngươi nên không cần phải cho nàng uống dược gì đó, muốn bản tướng
quân thả nàng sao? Tính toán thật tài tình, đừng diễn trò nữa, thật ra
ngươi diễn cũng rất đạt, bản tướng quân thiếu chút nữa cũng trúng kế của ngươi.”
Lời này vừa nói ra, Lạc Dật vốn đang sốt ruột ngược lại trấn định
xuống dưới, đem Ngân Nhi đang nằm tròng lòng mình đặt vào trong lòng
hắn.
Đứng lên, vẻ mặt một mảnh lạnh nhạt, tựa tiếu phi tiếu nhìn gương mặt kinh ngạc của Khinh Âm, ống tay áo trắng tinh trong gió chiều phiêu
đãng, tạo thành những đường cong duyên dáng. Nắng, chiếu rọi lên dung
nhan tuấn mỹ, càng làm tăng thêm vẻ thánh khiết thoát tục.
“Nếu ngươi đã nói như vậy, ta đây cũng buông tay mặc kệ, đợi một khắc sau, nàng sẽ ói máu, hai khắc sau, ngất, sau ba khắc, hồn về tây thiên. Nếu đây là điều ngươi muốn.” ngữ khí ôn nhu, thế nhưng lời nói lại mang theo sức ảnh hưởng cực lớn, mỗi một từ, mỗi một chữ đèu là kim nhọn đâm thẳng vào trái tim đa nghi của Khinh Âm, khiến hắn run rẩy.
“Hảo, vậy bản tướng quân sẽ chờ, đợi đến thời khắc cuối cùng kia… nếu là giả, ngươi sẽ dùng đầu bồi tội với bản tướng quân?” hai hàng lông
mày nhíu chặt, cười lạnh.
Chút không có bị hắn trong lời nói chọc giận, nếu là muốn cho chính
mình rối loạn đầu trận tuyến, như vậy, hắn có thể to lắm sai đặc sai lầm rồi, tuy rằng, chính mình cũng không tha Ngân Nhi chịu nhiều một chút
khổ, nhưng, có năng lực thoát được bao lâu đâu? ╮(╯_╰)╭
“Ta cứu Ngân Nhi, là vì tình cảm của riêng mình, mà ngươi, cũng vì
yêu mà che mờ hai mắt, Khinh Âm, đến cuối cùng , không phải ngươi, cũng
không là ta, là người thắng cuộc. Canh bạc này, căn bản không có ý nghĩa gì, nếu Ngân Nhi chết đi, chúng ta đều là kẻ thua cuộc.” Hắn chua sót
lắc đầu, trong cuộc sống, một chữ “tình” sao lại trái ngang như vậy,
nhân sinh mấy ai thoát khỏi lụy phiền……
Không để ý tới lời nói của hắn, Khinh Âm ôn nhu ôm lấy bả vai Ngân Nhi, ngồi xuống, làm cho nửa người nàng nằm trong lòng mình.
Thân hình bé nhỏ của nàng tựa như búp bê bị rút hết khí lực, gương
mặt tái nhợt, môi trắng bạch, cả người yếu ớt, mỏng manh, tựa như chỉ
cần một cơn gió thổi qua, sẽ tran biến như thế.
“Lạc Dật ca ca, Ngân Nhi, Ngân Nhi nhịn không được , đau quá……”
Nàng ho nhẹ, hai mắt nhắm nghiền, bàn tay đặt trên ngực nắm chặt
thành quyền, đầu ngón tay dùng sức khảm sâu vào lòng bàn tay, dường như, chỉ có như thế, mới giảm bớt một chút thống khổ.
Đây là do hắn dạy của nàng, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt
đối không thể thương tổn chính mình, Lạc Dật biến sắc, nhìn từng giọt đỏ tươi từ trong lòng bàn tay non nớt nhiễu xuống, rơi trên váy trắng, như từng nụ mai nhỏ nở rộ trên tuyết, dị thường chói mắt.
“Ngân Nhi, không cần thương tổn chính mình.”
Khinh Âm rốt cục nhịn không được ở bên tai nàng hô nhỏ, dùng một tay
muốn mở bàn tay đang nắm chặt của nàng, nhưng mà, làm thế nào cũng không mở ra được, lại không dám dùng sức, sợ thương đến nàng.
“Vô dụng, hiện tại, ai nói nàng đều không nghe được.”
Lạc Dật nhíu chặt hai hàng lông mày, nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt trong sáng như ngọc lưu ly, thẳng tắp xem xét Khinh Âm, hy vọng hắn có thể
nói ra đáp án mà mình mong muốn.
“ Lời Bản tướng quân đã nói, tuyệt không thu hồi, nước đổ khó hốt.”
Khuôn mặt cứng đờ, Khinh Âm kiêu ngạo nhếch cằm, nhưng khóe môi lại
thoáng rung động, cố gắng trấn định.
Thùy hạ mi mắt, Lạc Dật bất đắc dĩ phun ra một hơi, không đành lòng
nhìn Ngân Nhi đau đớn, ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh trong cao cao phía
trên, không lẫn một chút tạp chất, có phải tất cả đều là định mệnh?
Bọn lính khẩn trương trừng lớn hai mắt, nhìn khuôn mặt cứng ngắc của
tướng quân, không người nào dám tiến lên, mở miệng khuyên can, nhìn dung mạo xinh đẹp của cô nương kia rõ ràng là đang chịu tội, trên mặt mỗi
người đều lộ ra thần sắc đồng tình, nhưng không ai không biết, tướng
quân tính cách cao ngạo, lời nói của bất cứ ai, đối với người mà nói chỉ là ‘gió thổi qua tai’ mà thôi.
“Ngân Nhi, nàng đừng thương tổn chính mình, được không?”
Nhìn váy trắng dần dần bị nhuộm hồng, Khinh Âm ngưng mi, ngữ khí ôn
nhu mang theo đau xót nhè nhẹ, đại chưởng nắm lấy bàn tay nhỏ bé, ướt
máu tươi, nóng bỏng như nước sôi….tất cả, chạm vào bàn tay thô ráp của
hắn, tựa như một mũi đao, đâm mạnh vào tim, khiến gân xanh nổi hằn trên
trán.
“Lạc Dật ca ca, Lạc Dật ca ca, Lạc Dật ca ca……”
Hoàn toàn không nghe được hắn đang nói cái gì, nàng nhắm chặt hai
mắt, miệng hô to, hai tay nắm thành quyền, quơ lung tung khắp mọi hướng.
Đau, đau quá, đau quá…… nàng không còn cảm nhận được gì, chỉ cảm thấy chỗ quặn đau ngay ngực càng lúc càng lợi hại, toàn thân cũng bắt đầu
run rẩy, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống, tích lạc trên váy áo đỏ
tươi, như mẫu đơn nở rộ, càng lúc càng rực rỡ.
“Khinh Âm ca ca ở đây, Ngân Nhi, Ngân Nhi!”
Hắn không thể ngăn lại đáy lòng nổi lên ghen tuông, thầm nghĩ muốn nàng sửa miệng, kêu gọi chính mình,
“Ngân Nhi, Khinh Âm ca ca ở đây, ngay tại đây!”
Rốt cục, nàng dường như cũng nghe được thanh âm của hắn, mi mắt nhắm chặt nhẹ nhàng mở ra, hắn một trận vui sướng.
“Ngươi là cái…… đồ điên! Nôn……” ↖(^ω^)↗
Mím chặt môi, rốt cuộc không thể đè nén, nàng há miệng, hộc ra một
ngụm máu đen, bao trùm lên đóa mẫu đơn diễm lệ kia, chỉ trong một khoản
thời gian ngắn, váy áo trắng tinh, nhất thời biến thành dữ tợn……