Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Hơn ba mươi gia đinh, hàng ngũ chỉnh tề, xếp thành hàng trong đại
viện tướng quân phủ,cả đám đều khẩn trương, trợn to hai mắt, vểnh lỗ
tai, nghe tổng quản phân phó, không khỏi sửng sốt, muốn tìm phu nhân
đang trốn? Trời ạ, đang bày trò gì thế này?

“Khụ!” Khinh Âm thấp khụ một tiếng, nhắc nhở tổng quản đang thay mình an bài.

“A, đúng rồi, tuyệt đối không thể tìm được trước giờ tý, cho dù đã
thấy được phu nhân, cũng làm bộ như không nhìn thấy, biết không? Cho đến giờ tý, tướng quân ra lệnh một tiếng, lập tức bắt phu nhân lại, không
đúng, tìm ra.” Tổng quản thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, không rõ tướng quân đại nhân đang muốn chơi trò chơi gì, nhưng hắn chỉ cần
phối hợp là tốt rồi.

A? Thấy cũng làm như không thấy?

VẬy có nghĩa là, mặc cho phu nhân đi đâu thì đi, đợi đến giờ tý lại
“Tìm” đến, để nàng ở trong tướng quân phủ rộng lớn này chạy loạn, nhìn
thấy bỏ qua, rồi lại tìm lại? Này khó khăn cũng quá lớn đi.

“Tổng quản, tiểu nhân muốn hỏi một chút” Một gia đinh thật cẩn thận
nhấc tay phát biểu,“Nếu phu nhân chạy khỏi phủ, chúng tiểu nhân cho dù
lật ngược tướng quân phủ cũng tìm không thấy nha, còn có, nếu tìm không
thấy, chúng tiểu nhân có phải đều phải chịu trừng phạt hay không?” Nhớ
tới nhóm ngự y, chỉ cần không cẩn thận lỡ lời một câu, lập tức rơi đầu,
mọi người đều sợ trắng mặt.

“Tướng quân đã muốn phân phó xuống, đã có thủ vệ gác ở cửa, phu nhân
đương nhiên cũng không thể ra khỏi phủ, còn tìm không thấy…?” Tổng quản
khó xử nhìn phía tướng quân.

Đáp lại hắn chỉ là ánh mắt lạnh như hàn băng, dáng người cao thẳng
toát ra khí thế bức người, làm tổng quản đại nhân một thân mồ hôi lạnh,
nếu còn hỏi nữa, tướng quân phủ sẽ không còn người sống nha.

“Đương nhiên là lấy đầu bồi tội!” nghe được thanh âm hít khí của đám
người bên dưới, hắn lại tiếp tục bổ sung,“Nhưng mà, bản tướng quân đã
nắm chắc 10 phần có thể tìm được phu nhân, cho nên, đầu của các ngươi có hơn phân nửa cơ hội tiếp tục ở lại chỗ củ.”

Hơn phân nửa? Chẳng phải còn có một nửa cơ hội? Mọi người vuốt đầu, trong lòng một trận rét run.

Những ngự y bị kéo ra ngoài trảm, bộ dáng kinh hãi thế nào bọn họ
không phải chưa thấy qua, liền ngay cả Hoàng Thượng cũng không dám nói
nửa lời, đương nhiên, bởi vì Hoàng Thượng thân mình còn lo chưa xong,
sao có thể nhàn rỗi lo mấy việc này, bất quá, cũng bị thái hoàng Thái
Hậu hỏi một phen, nhưng tướng quân chiến công hiển hách, chỉ phải từ bỏ.

Nói cách khác, đầu của bọn họ tùy thời đều có thể bị lấy xuống, trở thành cầu đá nha.

“Còn đứng ì đó làm gì, nên làm gì thì làm gì đi!” Tổng quản lạnh giọng quát.

Mọi người toàn bộ phản ứng rất nhanh, mỗi người một hướng, tản ra như ong vỡ tổ, có người còn gấp đến nỗi đánh rơi cả giày, nhưng cũng không
dám quay lại nhặt, chỉ sợ chậm chân.

“Nhớ rõ! Đến giờ tý mới có thể tìm được nàng, còn có… tên gia đinh
tên “thiên phạt”, đợi bọn họ chơi xong rồi, ngày mai, khiến hắn rời khỏi tướng quân phủ.” Thân thể của nàng, không cần thêm một ánh mắt chia sẻ.

“Vâng.” Tổng quản cung kính đáp.

Bên trong sân, lá theo cơn gió rơi rơi, trời xanh mây trắng.

Tránh ở trong phòng, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, cười cười.

“Ngân Nhi, xem ra, bọn họ cũng không tính lập tức bắt chúng ta, hẳn
là Khinh Âm ra lệnh, muốn cùng nàng chơi trò ‘linh miêu vờn chuột’.”
Viêm Hi cười nói.

“Kia không phải rất tốt sao, như vậy, đến lúc đó chúng ta càng có thể thừa dịp loạn đào tẩu,” Ngân Nhi nheo lại hai mắt,“Ngươi không sợ tên
điên kia sao?” Hắn dám can đảm chống đối tên điên Khinh Âm kia, xem ra,
bên trong phủ tướng quân này không phải nô tài nào đối với hắn cũng
trước cung sau kính, thoạt nhìn hắn, ngược lại còn có một phần hận ý.

Nhưng như vậy càng tốt, càng hợp ý nàng, chỉ có hận Khinh Âm, mới có thể là bằng hữu của nàng.

“Sợ? Ta chỉ hận không thể giết hắn.” Trong đầu hiện lên một màn huyết tinh, hắn thùy hạ mi mắt, tận lực ngăn chặn cảm xúc sâu lắng trong nội
tâm, rất sợ dọa đến nàng.

Một người hận Khinh Âm đến như thế, hẳn là sẽ không là địch nhân,
nàng yên tâm, cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên đáp ứng đề nghị
của hắn, cùng một người xa lạ chạy trốn, nghĩ đến đều có chút mạc danh
kỳ diệu.

Nhưng nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn, bất tri bất giác, đáy lòng liền vang lên một thanh âm: Tin tưởng hắn, tin tưởng hắn……

“Vì sao?” Nàng nghi hoặc hỏi, một tướng quân cùng một hạ nhân, sao
lại có huyết hải thâm cừu? thế lực cách xa như thế, không phải là lấy
trứng chọi đá sao?

“Hắn đoạt đi thê tử của ta.” Ánh mắt vừa nhấc, dừng trên người nàng,
ánh mắt ôn nhu như vậy, liền ngay cả ánh nắng mùa xuân cũng kém vài phần mềm mại.

Thê tử? là người có diện mạo giống mình như đúc?

“Thê tử của ngươi, đã ở trong phủ sao? Đáng tiếc , ta chưa từng gặp
qua.” Nếu từng nhìn thấy người có diện mạo giống mình như đúc, nàng nhất định có ấn tượng, nàng đột nhiên có chút bất an,“Không phải vì nàng ấy
có dung mạo giống hệt như ta nên thê tử của ngươi mới bị tên điên đó bắt đến đây chứ?”

Lạc Dật ca ca cùng tên điên kia dường như có quen biết, mà tên điên
kia lại luôn mồm gọi mình là “Phu nhân”, có thể là bởi vì mình biến mất, thê tử của Trời Phạt mới có thể bị bắt đến, nói không chừng đã muốn
phát hiện nhận sai người, bắt lầm rồi thì sẽ thả về.

“Ân,” Hắn ánh mắt lóe ra,“Rời khỏi tướng quân phủ rồi, nàng

hãy gọi ta là Viêm Hi đi, Trời Phạt cũng không phải là tên thật của ta.” Vừa rồi ở trước mặt Khinh Âm, nghe nàng kêu mình là Trời Phạt, thiếu
chút nữa buột miệng rống gào “Ta là Viêm Hi của nàng, không phải Trời
Phạt!” Nhưng cuối cùng, vẫn nhịn được, không mở miệng.

“Hảo, Viêm Hi,” Nàng gật gật đầu,“Thê tử của ngươi còn ở trong tướng
quân phủ sao? Hay ngươi đi tìm nàng, cùng nhau trốn đi?” Nàng đã đem
‘nguyên nhân bị bắt’ của ‘nàng kia’ đổ trên người mình, nên có chút áy
náy đề nghị.

Huống hồ hắn phải mạo thật lớn mới cứu mình đi ra ngoài, nói như thế nào, nàng đều cảm thấy băn khoăn.

“Chỉ cần đem nàng cứu ra , ‘nàng’ tự nhiên cũng đã chạy thoát.” Ngữ mang hai ý nghĩa, lời nói phiếm nhè nhẹ bất đắc dĩ.

“Ngươi có kế hoạch gì?” Nàng sửng sốt,“Ngươi đã tìm được thê tử, xác
định có thể khiến nàng bình yên rời khỏi sao?” Nói cách khác, nàng khẳng định sẽ áy náy đến chết.

Có chút nghi hoặc nhìn nàng, Viêm Hi trong lòng chua sót dị thường, nhưng lại không thể biểu lộ ramặt.

“Đợi chúng ta dàn dựng lên cảnh hỏa hạon, nàng cũng sẽ thừa dịp loạn chạy đi .”

Thì ra là như vậy, Ngân Nhi gật gật đầu, không phát hiện có gì bất thường trong trong lời nói của hắn.

“Nhưng mà, chúng ta phải chạy đến đâu? Thê tử của ngươi ở nơi nào
cùng chúng ta hội hợp?” Nàng nghĩ nghĩ, vẫn là cảm thấy nên sắp xếp kế
hoạch rõ ràng, nếu không vừa rời khỏi, nói không chừng lại bị bắt trở
về.

Cười nhẹ, hắn nhìn nàng có chút thất kinh, dùng ngón trỏ nhẹ vuốt
vuốt lên chóp mũi nàng, dộng tác ôn nhu mang theo mười phần sủng nịch.

trong đầu Ngân Nhi nhất thời hiện lên một hình ảnh, dường như,…cũng
từng có người rất thích làm động tác này với nàng, người đó là ai, vì
sao nàng nghĩ mãi cũng không ra thân ảnh của người đó?

“Yên tâm, chỗ đó rất gần, nhưng cũng rất bí ẩn, nằm ở ven hồ bên
ngoài thành, nơi đó có một sơn động, là ta trong lúc vô tình phát hiện,
đến lúc đó, thê tử của ta tự nhiên sẽ trở về, cùng chúng ta hội hợp,”
Hắn giương mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, “Không còn sớm, bắt đầu đi.”

Một ống trúc được lấy ra, thổi nhẹ, làm lửa cháy lên, châm vào trong
phòng đã sớm chuẩn bị tốt những sợi vải xé ra từ chăn đệm, nhất thời,
lửa lan tràn, lan ra khắp nơi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui