Ai… ai là nương tử của ngươi, trước mặt mọi người, thỉnh công tử nói
chuyện tôn trọng một chút.” Hai tay chống eo, nháy mắt, nàng ra một cái
quyết định.
Tục ngữ nói đúng: chó bị dồn đến chân tường cũng sẽ cắn người nha, huống chi là người……
“Phải không? Nàng gọi ta vì công tử, mà không phải “tướng công” hoặc
“phu quân”, y theo gia pháp, thì ta nên trừng phạt nàng thế nào đây? Ta
phải hảo hảo suy nghĩ một chút.” Gấp ti phiến lại, gõ gõ lên người ra
chiều suy nghĩ, một tay vuốt vuốt cằm, bộ dáng tự hỏi.
Ngay tại thời điểm mọi người không chú ý, chỉ thấy nàng đột nhiên
thẳng một cước, dùng sức đạp lên bàn chân của một trong sáu nam tử áo
nâu, ai, cố thể nói là dùng hết sức lực, đủ để làm tên kia bị đạp đến
sắc mặt kịch biến.
“Hoàng, hoàng phi……” Nam tử cắn răng, hơi giật mình giầy thêu trên bàn chân mình, không biết mình đã làm gì đắc tội nàng.
Ánh mắt mọi người đều bị thanh âm của nam tử hấp dẫn đi qua, đương nhiên là bao gồm Phù Vân Khâu Trạch.
Thời cơ đã đến, không thể để lỡ, người nào đó nhất thời nhanh chóng
thu “móng heo”, dùng tốc độ cực nhanh vọt vào trong phòng, “Oành”, đem
cửa phòng, cửa sổ, tất cả đều đóng chặt lại.
Mọi người trong sân cứng họng nhìn một màn này, nàng…. gặp quỷ sao?
Duy chỉ có thân ảnh đỏ tươi đang nhàn nhã ngồi thưởng trà là không hề cảm thấy ngạc nhiên, khóe môi đỏ tươi khẽ cong cong, tựa tiếu phi tiếu, một tay chống đỡ cằm, thẳng tắp xem xét thân ảnh màu tím kia.
Hắn rốt cục đã đến.
“Bây giờ, nhất thời nửa khắc, nàng cũng sẽ không đi ra, các ngươi yên tâm, phòng của nàng chỉ có một cửa ra cùng một cái cửa sổ, nói cách
khác, chỉ có thể dựa vào con đường duy nhất này để chạy trốn, tuyệt đối
không có đường khác để ra, chi bằng ngồi xuống uống chén trà đi, Hoàng
Thượng?” Mị nhãn liếc liếc về phía đôi mắt đang hé cửa nhìn trộm, câu
thần, cười khẽ không thôi.
Mẫn Hách yêu nam chết tiệt này, từ khi nào lại cùng Phù Vân Khâu
Trạch thuận thảo như vậy! Ở trong phòng, Y Y thiếu chút nữa tức đến bốc khói, hắn muốn uống trà liền uống trà, sao lại đi nói với Khâu Trạch
đường ra của mình chứ, cái này, bây giờ cho dù mình muốn giả dạng làm
khuân vác đi ra ngoài cũng khó .
“Nương, người đang nhìn cái gì?”
Một cái đầu nhỏ cũng cọ đi qua, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy nụ
cười quyến rũ trên mặt cùa nhị cha nuôi, không khỏi có chút kỳ quái, mẫu thân nhìn nhị cha nuôi để làm chi? Chẳng lẽ hai người lại cãi nhau? Nếu không sao có thể vội vội vàng vàng trở về phòng đóng cửa, còn đóng luôn cửa sổ?
“Xem một tên mặt dày mày dạn.” Nàng thuận miệng đáp, nhưng đột nhiên ý thức được cái gì, quát to một tiếng, “Tiểu Ngư Nhi, sao con lại ở trong phòng ?”
Bất đắc dĩ trợn trắng, hắn thật sự là chịu không nổi tính đãng trí
của mẫu thân, rõ ràng vừa rồi người lao ra ngoài đuổi theo mấy vị thúc
thúc kia, còn mình ngồi yên ôm hành lý của của mình, cũng không đi ra
ngoài, vì sao hắn lại không ở trong phòng?
“Nương, hôm nay nương làm sao vậy? Còn tự xưng là Hoa Mộc Lan, con
sao lại không biết người cải danh sửa họ? Cả ngày đều cổ cổ quái quái,
không phải là người thiếu nợ của ai, bị người ta đuổ đến tận nhà chứ?
Nhưng mà, nương, cha nuôi cùng nhị cha nuôi đều rất có tiền a, chúng ta
nếu thực thiếu người ta bạc, trước mượn cha nuôi, trả cho người ta xong
không phải tốt hơn sao? Con không muốn đi theo người nơi nơi chạy loạn.” Nói ra ý kiến, đây là nguyên nhân hắn ngồi yên ôm hành lý chứ không
nguyện ý đuổi theo mẫu thân truy người, dù nói như thế nào, ở bên cạnh
hai cha nuôi tốt hơn ở bên cạnh mẫu thân nhiều lắm.
Ít nhất có thể lắp đầy bụng.
“Nợ bạc? Ai dám cho ta mượn tiền?” Nàng nhéo nhéo gương mặt phúng
phính của con, xoay người, đem khe hở duy nhất khép lại,“Hơn nữa, dựa
vào cái gì lại nói đi theo mẫu thân là “chạy loạn” hả? Ngân lượng trong
hành lý cũng đủ cho hai mẹ con mình sống sung sướng mấy năm nha.” Đương
nhiên, là trong tình huống nàng không tiêu tiền “kì quái”.
“Mẫu thân có biết một cân cải trắng bao nhiêu ngân lượng không?” Tiểu Ngư Nhi không tin nhìn nàng.
“Bao nhiêu?”
“Mẫu thân có biết một gian phòng ở thuê bao nhiêu tiền không?”
“Chắc là không đắt lắm?” Nàng gãi gãi đầu,“Nếu không thì mua một căn nhà nhỏ, vậy thì không cần tiền thuê.”
Vậy không bằng trực tiếp ở lại…… Người nào đó đã muốn không nói gì,
xem ra mẫu thân một chút tính toán cũng chưa có, chính là đã bị cái gì
kinh hách nên mới muốn tạm thời rời đi.
Nhưng là, rốt cuộc là mẫu thân đã bị cái gì kinh hách? Ngày thường
mẫu thân còn có thể so với Võ Tòng, vậy còn có người nào có đủ khả năng
để làm người sợ chứ? Ngay cả Ngự gia gia cũng chưa dọa được người, vậy
thì tại sao a?
“Nương, muốn đi thì người đi một mình đi, con muốn đi theo cha nuôi.” Hắn trực tiếp hạ kết luận, đi trở về giường, bắt đầu cởi bỏ tay nải:
cần câu cá, tiểu nhân thư, kẹo, tiểu mộc côn…… Từng cái đem ra.
Chẳng lẽ ngay từ đầu hắn đã không chuẩn bị bỏ đi? hốc mắt nàng đỏ
lên, mấy thứ đó đều là đồ chơi mà nó thích nhất, không ngờ, con trai
đúng là ngay cả quần áo cũng không mang.
“Tiểu Ngư Nhi, con thực không cần nương?” cổ họng nàng hơi hơi có chút nghẹn ngào.
“Từ bỏ.” Hắn đáp thật sự là rõ ràng, mẫu thân thường ngày hay đánh
mình, vì sợ nàng khóc, nếu không, mình mới sẽ không ngây ngốc để người
đánh đâu, nhưng mà lần này, mặc kệ, mặc kệ, muốn khóc cứ khóc, cha nuôi
không ở đây, cũng không có người “cằn nhằn”, ít nhất nhị cha nuôi sẽ
không.
Hảo! Con trai có cũng như không! Cắn môi, nàng đột nhiên tiến lên,
nắm cổ tay Tiểu Ngư Nhi, tha tới cạnh cửa, mở cửa ra, đem hắn đẩy ra
ngoài.
“Không cần liền đi ra ngoài, đi với cha nuôi luôn đi!” nói xong một câu, lại đột nhiên đóng cửa lại.
đồ chơi của con…… Vươn tay, Tiểu Ngư Nhi nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, đồ chơi đều ở bên trong, hắn sao có thể đi ra ngoài cùng hơi cùng nhóm
bạn?
“Nhị cha nuôi……” Nương sinh khí, hắn cũng chỉ có thể dựa vào nhị cha nuôi .
Thân ảnh nho nhỏ đi qua, leo lên đùi của Mẫn Hách, bắt đầu làm nũng,
ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh, nhìn thấy sáu nam tử chỉnh tề xếp thành một hàng, đứng thẳng, mà ngồi phía trên ghế dựa còn có một người, đúng
là nam tử vừa rồi, người có đôi mắt màu tím.
Tò mò đánh giá người đó từ trên xuống dưới, Tiểu Ngư Nhi bất giác nhe miệng cười cười, hi hi, người này cũng giống cha nuôi, rất “soái” nha!
“Đứa bé này là…?” thấy Y Y đem này tiểu nam hài này chạy khỏi chợ,
Khâu Trạch có chút tò mò, lại nhìn thấy ánh mắt đánh giá của nhóc con
không ngừng lướt trên người mình, cảm thấy buồn cười, có điểm giống Y Y
trước đây, bộ dáng nghịch ngợm đáng yêu.
Giống Y Y….. Nghĩ đến này, hắn ngạc nhiên nheo lại mi mắt, đứa bé này không phải là…… tính thời gian, nếu là bảo bối của bọn họ, cũng đã lớn
như vậy .
“Tự đáy lòng ngươi không phải đã rõ rồi, không phải sao?” hai ngón
tay Mẫn Hách cưng chiều vuốt nhẹ cằm Tiểu Ngư Nhi, nghiên khuôn mặt lấm
lem của Tiểu Ngư Nhi hướng về phía Khâu Trạch, “Hắn lớn lên giống Y Y,
ngươi liền nhận thức không được ?”
Xác thực, tiểu hài tử này có khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, hai mắt
lanh lợi, chỉ có sóng mũi cao thẳng cùng bạc thần là giống mình như tạc.
Hoàn toàn là phiên bản tổng hợp của hai người!
“Nhị cha nuôi, cha nuôi đang nói gì vậy, Tiểu Ngư Nhi một chút đều
nghe không hiểu, còn có, người kia là ai vậy? Hôm nay mẫu thân vừa thấy
người đó đã bỏ chạy, bây giờ còn muốn chuyển nhà nữa.” Tiểu Ngư Nhi bắt
đầu để lộ bí mật , cũng không quản mẫu thân ở trong phòng có nghe được
hay không, trực tiếp đem lời muốn nói đều hỏi đi ra.
Con, không biết mình là ai?! Phù Vân Khâu Trạch sửng sốt, nhìn về
phía Mẫn Hách, thấy được ý cười trên mặt hắn, thế này mới hiểu được, hắn là cố ý .