Lúc Cảnh Thịnh hạ triều Thiều Yên Nhiên đã ra cung, không có Thiều Yên Nhiên Cảnh Thịnh cảm thấy không có việc gì cũng không như bình thường trực tiếp đi Nuôi Tâm Điện phê duyệt tấu chương nghị sự, mà là đi ngự hoa viên đi dạo.
Tiểu Lí Tử ở phía sau yên lặng đi theo, ai, Hoàng hậu nương nương không ở Hoàng Thượng sẽ một chút cũng không tự giác, đúng là có thể kiềm chế hoàng đế cũng chỉ có Thiều Yên Nhiên một người.
Ở trong ngự hoa viên đi bộ một vòng vẫn không nhiều lắm hăng hái, Cảnh Thịnh cảm thấy vô cùng bực bội.
Chẳng lẽ yêu đương trong người đều là như vậy lo được lo mất sao?
"Hoàng Thượng ngài đừng nóng vội a, Hoàng hậu nương nương hôm nay mới trở về đâu, ngài ở đây giậm chân cũng không có ích a." Tiểu Lí Tử nói.
"Đúng, phải ba ngày? Ba ngày này không thấy Yên Nhiên trong lòng trẫm luôn khó chịu." Tiểu hoàng đế hiện giờ là một khắc cũng không muốn rời khỏi nương tử nga.
"Nếu Hoàng Thượng tưởng niệm Hoàng hậu nương nương, ngài bản thân đi tìm nàng là được." Tiểu Lí Tử nói đúng là Cảnh Thịnh trong lòng đang muốn.
"Người hiểu ta cũng không ngoài Tiểu Lí Tử, không hổ là tiểu thái giám bên cạnh trẫm, quá hiểu tâm ý trẫm." Tiểu hoàng đế tâm hoa nộ phóng.*
*(Cực kì vui mừng, sung sướng).
Tiểu Lí Tử có loại dự cảm không lành, xem ra là vào hoàng đế, ai u, xem ta này miệng hư, cho ngươi nói nhiều, cho ngươi nói nhiều.
Tiểu Lí Tử một người ảo não, Tiểu hoàng đế thì vui vẻ không thôi.
"Được rồi, theo trẫm đi thay quần áo, chúng ta lúc này ra cung." Tiểu hoàng đế là một mạnh mẽ vang dội chủ, nói cái gì chính là gì, cản cũng không cản được.
Chờ Tiểu Lí Tử phục hồi tinh thần lại hoàng đế đã trở về Kiền Thanh điện thay đổi thường phục, Cảnh Thịnh trước kia cũng thường xuyên ra cung chơi đùa, thường phục này chính là khi đó chuẩn bị.
"Hoàng Thượng chúng ta như vậy đi phủ Thiều thừa tướng không được tốt lắm đi, người ta cha con đoàn tụ ngài đi tới có gì náo nhiệt, nếu ngài ở đó bọn họ có thể hay không có chút lúng túng."
Cảnh Thịnh nghĩ nghĩ, Tiểu Lí Tử nói cũng không phải không có lý.
"Chúng ta chỉ cần đứng xa xa nhìn là được, sẽ không quấy rầy đến họ."
Rất xa nhìn, vậy phải thấy thế nào? Tiểu Lí Tử biết khuyên không được Hoàng Thượng cũng chỉ có thể thay đổi thường phục theo nàng đi ra.
Hôm qua ban đêm Chiêu Nguyệt có chút khó chịu cho nên không ở bên cạnh hầu hạ, Cảnh Thịnh để cho nàng ở trong cung hảo hảo nghỉ ngơi.
Cảnh Thịnh cùng Tiểu Lí Tử đi vào tuyên võ cửa vừa vặn đang có một chiếc xe ngựa cao thấp tới, xe ngựa này cũng không phải thuộc về hoàng gia xe ngựa, nhìn có chút thanh lịch cũ nát.
"Đó không phải Điệp Y cô nương sao? Hôm qua Hoàng Thượng ngài thỉnh nàng ở lại trong cung không ngờ nhanh như vậy đã tới rồi." Tiểu Lí Tử nói.
Cảnh Thịnh không nói gì mà vẫn nhìn phía trước.
Điệp Y xuống xe ngựa liền trông thấy đứng cách đó không xa Cảnh Thịnh cùng Tiểu Lí Tử, từ y phục của bọn họ mặc xem ra là tám phần muốn xuất cung.
Điệp Y đương nhiên đi đến trước mặt Cảnh Thịnh xoay người làm lễ.
"Dân nữ tham kiến Hoàng Thượng."
"Điệp Y cô nương không cần đa lễ, hôm nay đã định tiến vào cung trụ sao?" Cảnh Thịnh hỏi.
"Bẩm Hoàng Thượng, vâng, thái hậu hôm nay thích dân gian nghệ khúc muốn cùng Điệp Y trao đổi nhiều hơn, cho nên vì thái hậu bất cứ lúc nào có thể truyền triệu dân nữ nên hôm nay sẽ tiến cung."
"Là thế sao, vậy làm phiền Điệp Y cô nương, mẫu hậu thích hí khúc trẫm cũng biết được, nếu ở trong cung này thiếu thứ gì hãy cùng tổng quản thái giám nói, nếu không ngươi cũng có thể cùng Tiểu Lí Tử nói, chỉ cần có thể làm cho mẫu hậu vui vẻ ngươi phương tiện là được." Cảnh Thịnh cảm thấy Điệp Y người này cũng là không tệ.
"Tạ ơn Hoàng Thượng, dân nữ đã biết." Điệp Y cảm ơn.
"Được rồi, trẫm còn có việc, ngươi đi làm việc của ngươi đi." Hoàng đế cũng không muốn trì hoãn canh giờ.
"Vâng"
Cảnh Thịnh cùng Tiểu Lí Tử tiếp tục đi ra ngoài cũng không phát hiện phía sau lưng hai đôi mắt đẹp kia vẫn nhìn chăm chú vào mình, chỉ khi bóng dáng biến mất ở cửa cung.
"Hoá ra ngươi vẫn không nhớ." Điệp Y nói rất nhẹ, có chút mất mát.
Thiều Yên Nhiên sáng sớm đã ra cung, nàng là đặc biệt chọn tại trước lúc Cảnh Thịnh hạ triều mà đi, nếu không Cảnh Thịnh kia bộ dạng dính người hôm nay e rằng phải kéo trên nửa ngày mới thoát thân.
Hoàng hậu thăm viếng cũng không sơ sài, hơn hai mươi hộ vệ hộ tống Thiều Yên Nhiên đến phủ Thừa tướng.
Đám người Thiều Khang sáng sớm đã ra phủ chờ, xưa đâu bằng nay, hiện giờ con gái mình thân phận là cao quý.
Xe ngựa dừng trước phủ Thừa tướng, Thiều Khang mang chúng gia quyến chờ đã lâu tiến đến.
Thiều Yên Nhiên được cung nữ dìu xuống xe ngựa, nàng ngẩng đầu nhìn xem cửa nhà mình, hiện giờ cũng đã có hơn nửa năm không về nhà.
"Thần Thiều Khang tham kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Thiều Khang cùng chúng gia quyến hành lễ.
Thiều Yên Nhiên tiến lên phía trước nâng dậy Thiều Khang: "Phụ thân không cần đa lễ, hôm nay chỉ là thăm viếng." Thiều Yên Nhiên thản nhiên cười nói.
Thiều Khang cùng chúng gia quyến đứng dậy đón Thiều Yên Nhiên vào phủ.
Tùy tùng mọi người cũng bị Thiều Khang sắp xếp tới nơi khác, Hoàng hậu nương nương ở nhà của mình cũng không sẽ gặp đến gì nguy hiểm đi, hiện giờ bên cạnh Thiều Yên Nhiên cũng chỉ có một người trong cung vẫn hầu hạ nàng cung nữ.
Thiều Yên Nhiên đi vào đại sảnh, bọn nha hoàn châm trà cho nàng.
Vẫn là nàng thích nhất Bích Loa Xuân.
"Yên nhi trở về mấy ngày?" Thiều Khang biết phải ra cung cũng là không dễ dàng.
"Ba ngày." Uống một ngụm trà, Thiều Yên Nhiên thản nhiên cười nói.
Thiều Khang hiểu rõ gật đầu, hiện giờ e rằng cả hoàng thành đều biết hoàng đế dính hoàng hậu rất chặt, muốn nàng lấy ra ba ngày thời gian chỉ sợ cũng là cực hạn rồi đi.
Thiều Khang có chút co quắp chà xát tay, hắn vẫy tay bảo bọn nha hoàn cũng lui xuống, có chút lời hắn muốn một mình cùng Thiều Yên Nhiên nói.
"Ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi trước đi." Thiều Yên Nhiên đem ly trà đặt trên bàn đối với bên cạnh tiểu cung nữ nói.
"Vâng, nô tỳ cáo lui."
Hiện giờ cả đại sảnh cũng chỉ còn lại Thiều Yên Nhiên cùng Thiều Khang hai người.
"Phụ thân muốn nói cái gì liền nói đi.
Là có liên quan đến chuyện của Tần Diệp sao?" Thiều Yên Nhiên điềm đạm cười.
"Yên Nhiên cũng biết chuyện này sao?" Thiều Khang cho rằng đang ở trong hoàng cung Thiều Yên Nhiên chưa hẳn sẽ nghe đồn chuyện có liên quan đến Tần Diệp.
"Hôm qua Tần tướng quân từng gặp ta, cùng ta hàn huyên." Hôm qua Tần Tử Long tiến cung cũng là bởi vì chuyện của con trai, hắn cũng là thật sự hết cách, hiện giờ không thể cầu hoàng đế cũng chỉ có thể cầu hoàng hậu.
"Ai, lão già này, ta đã bảo hắn trước đừng có gấp."
"Việc này cũng không thể trách Tần tướng quân, chuyện Tần Diệp ít nhiều ta cũng phải phó chút trách nhiệm." cuối cùng cũng là một đoạn tình cảm, tuy không bệnh mà chết.
"Vậy Yên Nhiên định làm thế nào?" Thiều Khang biết con gái hơn phân nửa là đã có kế hoạch.
"Phụ thân hãy sắp xếp ta cùng Tần Diệp gặp mặt một lần đem tất cả lời nói đều nói cho rõ ràng đi, còn hơn hắn hiện tại cứ sống như vậy." Hiện giờ là phải cùng Tần Diệp làm một cái kết thúc, từ khi biết mình tình cảm đối với Cảnh Thịnh thì cũng đã quyết định.
"Được, vậy ta sẽ đi sắp xếp, hôm nay không vội, hôm nay khó có được trở về ngươi nghỉ ngơi chút đi." Tháo chuông cần có người buộc chuông, rất nhiều chuyện cần phải để cho người ta nói rõ ràng.
"Ân" Thiều Yên Nhiên gật đầu.
Thiều Yên Nhiên mặc dù đã rời nhà, nhưng phòng của nàng Thiều Khang vẫn lưu trữ, vẫn thường xuyên phái người quét dọn.
Biết nàng phải trở về, Thiều Khang lại sai người ta trong ngoài một lần nữa quét dọn một chút, trong phòng vẫn là như trước khi nàng xuất giá, cái gì cũng đều không thay đổi.
Thiều Yên Nhiên trở lại phòng mình, nhìn trên cái giá trân quý hiếm lạ kia không khỏi nhớ tới Cảnh Thịnh luôn hi hi ha ha khuôn mặt nhỏ nhắn, hoá ra đây là trời đã định duyên phận.
Bất tri bất giác cũng nhìn ngây ngốc, Thiều Yên Nhiên lắc đầu.
Ta đây là sao thế, chỉ rời khỏi mấy ngày thôi đã bắt đầu tưởng nàng rồi sao?
Không biết từ khi nào Cảnh Thịnh đã tự nhiên mà thâm nhập vào trong lòng Thiều Yên Nhiên, tựa như phần tình cảm này làm cho nàng kịch liệt hơn đối với Tần Diệp, có thể nói phấn đấu quên mình.
Cảnh Thịnh quen thuộc đi đến phủ Thiều Khang̣, cũng không trực tiếp đi vào mà ở ngoài phủ quan sát trong chốc lát.
"Thiếu gia, ngài rốt cuộc là vào hay không vào a." Tiểu Lí Tử hỏi.
"Ngươi nói nếu ta cứ như vậy đi vào Yên Nhiên có thể hay không sẽ tức giận, ta không muốn làm Yên Nhiên tức giận." Tiểu hoàng đế buồn rầu.
Gặp lại lại sợ đối phương vì mình hành động đường đột này mà tức giận.
Đang lúc Cảnh Thịnh rối rắm nàng nhìn thấy Thiều Khang lúc này cưỡi một con ngựa rời khỏi phủ, bộ dáng có chút vội vàng.
"Gì? Thiều Khang hiện tại là đi làm cái gì? Yên Nhiên vừa trở về đã xuất môn, không phải nên cha con hai người hảo hảo tâm sự một phen sao?" Tiểu hoàng đế hoài nghi nói.
"Thiều thừa tướng tựa như có việc gấp nga? Vừa lúc thừa dịp này Hoàng Thượng ngài có thể đi gặp Hoàng hậu nương nương a." Tiểu Lí Tử ở một bên châm ngòi thổi gió.
Cảnh Thịnh lại là không có động tĩnh.
"Không được, hồi cung."
"Hả? Không phải ngài nói muốn xuất cung gặp Hoàng hậu nương nương sao? Sao hiện tại lại muốn hồi cung." Chuyển biến cũng không khỏi quá nhanh đi.
"Trẫm nghĩ tới, Yên Nhiên cũng cần có một vài thời gian riêng của mình, tóm lại không thể luôn bị trẫm chiếm lấy, huống chi ở trong cung còn chưa tính, hiện giờ là thăm viếng.
Nàng có lẽ có chuyện mình muốn làm, trẫm vẫn không đi quấy rầy tốt lắm." Nói xong đã định xoay người rời khỏi hồi cung.
Ui, Hoàng Thượng khi nào đã nhìn ra nga.
Tiểu hoàng đế lần này xem như không công mà về, sau khi trở về cung đã lập tức đi Nuôi Tâm Điện bắt đầu nghiêm túc phê duyệt tấu chương.
Sau khi làm xong công việc của mình liền đi Phượng Minh cung bồi thái hậu trò chuyện, cùng nàng cùng nhau nghe một chút biểu diễn, tiện tay cùng Điệp Y cô nương tâm sự, bất tri bất giác cũng đã một ngày trôi qua.
Một chỗ khác Thiều Khang cùng Tần Tử Long thương lượng làm cho Tần Diệp cùng Thiều Yên Nhiên gặp một mặt, vì Thiều Yên Nhiên thân phận đặc biệt việc này cần bí mật tiến hành.
Phủ Thừa tướng, Tần Diệp là từ cửa sau đi vào.
Hiện giờ muốn gặp giai nhân một mặt lại phải như thế lén lút, Tần Diệp nghĩ đến đây đã có chút lòng chua xót.
Nơi hai người gặp mặt là Thiều Khang thư phòng, nếu phải đem chuyện nói như vậy đương nhiên là không thể có người quấy rầy, Thiều Khang phái người rất xa canh giữ ở ngoài phòng.
Tần Diệp đẩy ra cửa thư phòng, Thiều Yên Nhiên sớm đã ngồi bên cạnh bàn chờ hắn.
Cảnh tượng tình nhân cũ gặp mặt hơn phân nửa là kích động nói không nên lời, mấy lần nghẹn ngào, mấy lần giận.
Đáng tiếc bọn họ cũng không phải người thường.
Tần Diệp nhìn thấy Thiều Yên Nhiên lại cảm thấy dường như đã có mấy đời, Thiều Yên Nhiên hiện giờ cũng không phải như ở trong cung quần áo hoa lệ như vậy, mà ăn mặc như lúc chưa xuất giá rất thanh lịch, điều này làm cho Tần Diệp nghĩ rằng đủ chuyện lúc trước cũng chỉ là mình nằm một cơn ác mộng, hiện giờ đã tỉnh mộng Thiều Yên Nhiên vẫn còn ở bên cạnh mình.
"Yên Nhiên" qua hồi lâu Tần Diệp mới hồi thần gọi.
Thiều Yên Nhiên nhìn cạnh cửa cùng với đang không biết làm sao Tần Diệp cũng là mặt lộ vẻ mỉm cười.
"Tần tướng quân thật lâu không gặp, ngồi đi."
Đối với Thiều Yên Nhiên xưng hô Tần Diệp trong lòng cũng là bị kiềm hãm, vẫn xoay người đóng cửa lại ngồi đối diện ghế dựa của Thiều Yên Nhiên.
"Hiện giờ ta có phải hay không nên xưng hô với ngươi là Hoàng hậu nương nương?" Tần Diệp tự giễu cười nói, tất cả những thứ này tóm lại cũng không phải một giấc mộng.
Thiều Yên Nhiên điềm đạm cười không nói gì, nàng tự mình châm trà cho Tần Diệp.
"Nếm thử chút, là mùi vị ngươi thích nhất."
Tần Diệp lúc này mới thu hồi ánh mắt, cầm lấy ly chậm rãi nếm thử Thiều Yên Nhiên tay nghề.
"Thế nào?" Thiều Yên Nhiên hỏi.
"Mùi vị vẫn như trước kia."
Thiều Yên Nhiên cười lắc lắc đầu: "Kỳ thực đã thay đổi, ta ở bên trong bỏ thêm cẩu kỷ ngươi uống không nhìn ra sao?"
Thiều Yên Nhiên mở ra ấm trà đúng như vậy bên trong còn có thả mấy cái cẩu kỷ.
Tần Diệp đem ly buông xuống: "Hiện giờ ngươi muốn cùng ta nói cái gì?"
"Tần Diệp, mặc kệ xảy ra chuyện gì ngươi vẫn là như trong cảm nhận của ta Tần tướng quân, ở trên chiến trường giết địch vì nước anh dũng Đại tướng quân." Mà không phải chỉ cả ngày đam mê ca kỉ nghèo túng bộ dạng, hiện giờ Tần Diệp đã không có như trước kia anh khí, trên mặt cũng phủ kín râu ria, lộ vẻ có chút tiều tụy.
Hoàn toàn không giống như người trước kia luôn luôn hăng hái..