Nắng sớm mờ mờ, Tịch Nhan từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ngủ bình yên.
Không biết bao nhiêu lần nàng nhìn hắn gần như vậy, trong lòng nàng vẫn giống như nai con lạc bầy, khắc chế không được cảm giác tim đập thình thịch.
Tịch Nhan chậm rãi nâng tay lên, cách mặt hắn một khoảng, miêu tả khuôn mặt hắn, mũi này, môi này, cằm dưới này......
Khóe miệng chậm rãi nở nụ cười, nhưng lại mang theo một chút bất đắc dĩ cùng chua xót.
Cho đến hôm nay, nàng vẫn không thể đoán được hắn.
Dù nàng đã bày tỏ mọi chuyện, đặt toàn bộ tín nhiệm trên người hắn, hoàn toàn mở rộng nội tâm, ỷ lại hắn, quấn quít lấy hắn, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự sủng ái của, biến bản thân thành kẻ nhát gan, trở nên si ngốc, đều là bởi vì đối với hắn không xác định rõ.
Có lẽ trước mặt hắn nàng xác thực hồ đồ, nhưng không đến mức ngu ngốc -- nếu muốn nàng tin tưởng hắn đối xử tốt với nàng không vì lý do gì cả, nàng làm không được.
Rõ ràng biết tình yêu của hắn không thuần túy, nàng vẫn không nhịn được càng hãm sâu.
Trong mắt bỗng nhiên ẩm ước, Tịch Nhan chậm rãi ngồi dậy, vốn định làm hết sức nhẹ nhàng nhưng vẫn làm kinh động hắn.
Mặc dù vừa mới tỉnh ngủ nhưng con ngươi hắn vẫn thanh minh, tỉnh táo như trước, giống như vĩnh viễn không có mê ly cùng mông lung.
Hắn cũng ngồi dậy, ôm lấy thắt lưng của nàng: “Sớm như vậy nàng dây làm chi? Hôm qua uống rượu, nàng có cảm thấy đau đầu không?”
Tịch Nhan cười lắc lắc đầu: “Rượu trong sơn trang này vô cùng tốt, say rượu như thế nhưng cũng không có tri giác.
Ta chỉ muốn đi ra ngoài dạo một chút.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ liền gọi ngưới tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu.
Trong lúc Tịch Nhan búi tóc sơ được một nửa, hắn đã mặc xong y phục, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm của tổng quản sơn trang: “Thất gia, Cửu gia phái người mang văn kiện khẩn cấp đến.”
Được Hoàng Phủ Thanh Vũ cho phép, lập tức liền có người đem văn kiện tiến vào, hắn có ý bảo đem văn kiện đặt trên bàn, còn mình lại khí định thần nhàn rửa mặt.
Trong lòng Tịch Nhan lại sinh ra tò mò, đứng lên đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy văn kiện hướng về phía hắn giơ giơ lên: “Đây là văn kiện khẩn cấp, chàng còn không mau mở ra xem?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nở nụ cười: “Nàng muốn xem thì có.”
“Chàng không muốn xem sao?” Trong đôi mắt đẹp của Tịch Nhan ánh lên một tia giảo hoạt, “Ta giúp chàng mở ra nha?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ có ý bảo tùy nàng, Tịch Nhan liền mở ra tấu chương dày cộm, nhưng vừa đọc được hai hàng, liền nhịn không được thay đổi sắc mặt.
“Mặt mày nàng nhăn thành như vậy xem ra không phải tin tức gì tốt.”
Hắn chỉ cười nhẹ, đưa khăn cầm trong tay cho thị nữ, liền đi tới bên cạnh bàn chuẩn bị dùng điểm tâm.
Tịch Nhan nghiêng đầu nhìn hắn một cái: “Vậy chàng đoán là tin tức gì.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ tự tay múc cho nàng một chén cháo gạo nếp, sau một lát trầm ngâm, cười nói: “Chắc là lão Ngũ được phong làm thái tử?”
Tịch Nhan nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, nàng nhìn tấu chương mật cầm trong tay mấy lần, xác nhận niêm phong vẫn chưa bị ai chạm vào, kinh ngạc nói: “Không phải chàng đã biết từ sớm rồi chứ?”
Hắn đưa tay kéo nàng qua, làm cho nàng ngồi trong lòng mình: “Nhan Nhan, ta cả ngày ở cùng một chỗ với nàng, làm sao ta biết được những chuyện xảy ra cách ngàn dặm xa xôi chứ?”
Tịch Nhan vẫn chưa chịu dừng tại đây, chỉ cảm thấy có chuyện gì không đúng, sau một lát mới bừng tỉnh đại ngộ: “Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng đã sớm biết ý muốn phụ hoàng về việc lập thái tử trong lúc này sao?”
Hắn nhấc mi, từ chối cho ý kiến.
“Vậy vì sao chàng --” Tịch Nhan nhìn hắn, nhửng lời còn lại trong nàng cắn môi ngậm chặt trong miệng.
Vốn muốn hỏi hắn vì sao biết rõ bản thân rất có hi vọng trở thành thái tử, lại trễ nãi thời gian trở lại kinh thành để tranh thủ cơ hội.
Nhưng trong một khắc, trong đầu Tịch Nhan đã có đáp án rõ ràng -- hắn muốn nói cho nàng biết hắn ở lại vì nàng.
Hắn vì nàng buông tha cho ngôi vị thái tử sao? Tịch Nhan quả thực không thể tin được chuyện như vậy.
Trên thực tế, hắn giả vờ bản thân bị tàn phế nhiều năm như vậy, tuy rằng ngoài mặt rời xa triều chính, nhưng lại ngầm cùng lão Cửu, lão Thập Nhất chặt chẽ lui tới, nay ngay cả lão Thập Nhị cũng gia nhập trong đó.
Hắn giấu tài nhiều năm như vậy còn không phải là vì ngôi vị quân chỉ cao cao tại thượng hay sao?
Vì sao nay, sau khi hắn đã trải qua giai đoạn phượng hoàng lột xác, trong triều bắt đầu bộc lộ tài năng, ở thời điểm hắn rốt cục chiếm được sự tin tưởng của người khác, hắn lại cam nguyện vì nàng, buông tha cho một cơ hội tốt nhất hơn hai mươi năm qua?
Tim Tịch Nhan đập mạnh và loạn nhịp, nàng nhìn hắn nhưng trong lòng bắt đầu tính toán, hắn không phải có âm mưu gì khác chú.
Nhưng việc buông tha cho ngôi vị thái tử, chuyện gây khiếp sợ lòng người như vậy, còn có thể có âm mưu gì nữa? Tịch Nhan lại một lần nữa đoán không ra, không nghĩ ra, tinh thần lâm vào hỗn loạn.
“Nghĩ cái gì vậy?” Hắn đưa tay tiếp nhận văn kiện trong tay nàng, mở ra thản nhiên nhìn lướt qua liền bỏ xuống, “Không phải nàng nói muốn đi ra ngoài dạo một chút sao? Trước hết nàng ăn cháo đi.”
Tịch Nhan ăn không biết ngon, tâm thần không yên dùng xong bữa sáng, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Trở lại kinh thành đi thôi.”
“Trại hoa lớn như vậy, chúng ta còn chưa đi xem hết, trở về làm chi?” Hắn giả vờ kinh ngạc, ngẩng đầu lên quét mắt liếc nhìn nàng một cái.
Tịch Nhan tránh đi ánh mắt hắn: “Không biết.
Chỉ cảm thấy đây là lúc chàng nên trở về.”
“Nhan Nhan, nàng từ đầu đến cuối đều nói là ta, trong chuyện hồi kinh này, nàng đem mình đặt ở chỗ nào?” Hắn nhìn nàng, mỉm cười nói.
Trong lòng Tịch Nhan nhịn không được nhảy dựng lên, ngưng mắt cùng hắn nhìn nhau hồi lâu, mới rốt cục mêm người lại, tiến vào lòng hắn: “Ta nay không có gì cả, tất nhiên là muốn đi theo bên cạnh chàng, nhưng mà khuôn mặt ta......!Chân của chàng được thần y chữa khỏi, không thể nói mặt của ta cũng đúng dịp được thần y chữa lành chứ? Nếu tiếp tục dùng khăn che mặt, cũng quá cực khổ rồi.”
“Có quan hệ gì chứ?” Hắn bỏ chiếc muỗng trong tay xuống, xoa xoa hai má trắng mịn của nàng, làm cho nàng cảm thấy mình là kỳ trân dị bảo của hắn, hôn nhẹ vành tai của nàng, “Thất hoàng phi Hoa Tịch Nhan, bệnh nặng hơn một năm, hoặc sống, hoặc chết, đều do nàng quyết định.”