Nam Cung Ngự bước đến gần hơn, sau đó, đến bên cạnh tai của Tịch Nhan, nhẹ giọng nói: "Muội danh khắp thiên hạ, ta uy chấn bốn bể, kết hợp với nhau, chẳng phải vừa vặn là thiên hạ vô song sao?"
Tịch Nhan chớp chớp đôi mắt: "Thiên hạ vô song á? Thiên hạ không yên chứ nhỉ?"
Nam Cung Ngự nhợt nhạt cười, vỗ nhẹ đỉnh đầu nàng, dẫn nào vào bên trong cung điện.
Trong đại điện, đá cẩm thạch trên mặt đất trơn bóng, có mấy nữ tử dung mạo xinh đẹp đang ngồi nói chuyện với nhau.
Bỗng có người ngẩng đầu, vừa thấy Nam Cung Ngự liền vui mừng gọi một tiếng: "Vương gia hồi cung!"
Thế là, vài nữ tử khác đều đứng lên, nghênh đón Nam Cung Ngự: "Cuối cùng, Vương gia cũng hồi cung!"
Nam Cung Ngự nhìn mấy người trước mặt, nở nụ cười: "Tốt quá nhỉ, thừa dịp ta không ở trong cung, các người đều ở trong này lười biếng!"
Dáng vẻ lỗi lạc kia nhìn thẳng vào mấy nữ tử đều đang đỏ mặt, bất đắc dĩ, bọn họ bèn dời tầm mắt sang Tịch Nhan đang đứng bên cạnh hắn, bỗng nhiên tự đáy lòng tán thưởng một câu: "Vị cô nương này đẹp quá!"
Tịch Nhan biết Nam Cung Ngự xưa nay bên người đều không thiếu nữ nhân, nhưng cũng chưa từng nghĩ rằng nữ tử thường hầu hạ bên cạnh hắn đều an bài nhàn hạ như vậy, trong lòng còn muốn từ từ đánh giá hắn một phen, không ngờ khi nghe lời ca ngợi của nàng kia, bèn dời tầm mắt, thản nhiên nở nụ cười.
Tay Nam Cung Ngự vẫn nắm chặt cánh tay nàng, nhìn những nữ tử trước mặt nói: "Đây là Tây Càng quận chúa, hẳn các ngươi đều nghe qua".
Vài nữ tử đồng thời phát ra tiếng hít không khí như bừng tỉnh đại ngộ , liên tục gật đầu, cười: "Biết chứ, nữ tử đẹp nhất thiên hạ, đó là Tây Càng quận chúa" .
Tịch Nhan nhịn không được từ phía sau lấy chân đạp nhẹ Nam Cung Ngự, nhưng hắn lại chỉ cười, đem nàng nửa ôm vào lòng: "Nhan Nhan, đến làm quen với mọi người đi, Thủy Lam, Đạm Thanh, Phi Tuyết, Hàm Sương".
Tịch Nhan theo lời nhìn lại, hơi hơi gật đầu, lại nói: "Ta mệt rồi, huynh tìm một phòng mát mẻ cho ta ngủ đi"
"Được" Nam Cung Ngự nhìn về phía vài thị nữ kia nói: "Phi Tuyết, ngươi đi chuẩn bị nước cho quận chua tắm, những người còn lại thì đi dọn dẹp phòng.
Còn nữa, phân phó băng thất chọn mấy khối băng lớn mang đến đây".
Sau khi phân phó xuống dưới, trong phòng quả thật mát mẻ hơn nhiều, trên người Tịch Nhan cũng không còn đổ mồ hôi nhiều nữa, ở trong căn phòng xa lạ, nằm trên chiếc giường xa lạ, nhưng nàng cũng chẳng cảm thấy gì là không hợp, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Đợi đến khi tỉnh lại, không ngờ đã qua ba canh giờ, gần chạng vạng, sắc trờ cũng dần dần tối.
Tịch Nhan đứng dậy, trên người lại ướt đẫm mồ hôi, bất đắc dĩ lại đi tắm, mới gọi Thủy Lam trang điểm cho mình.
Ngồi trước gương trang điểm, Thủy Lam thuần thục chải tóc cho nàng, Tịch Nhan thì chỉ cúi đầu ngắm nghía trang sức đang bày trên bàn.
Thủy Lam không ngừng nhìn qua gương đánh giá nàng, rốt cuộc nhịn không được cười nói: "Quận chúa thứ lỗi, Thủy Lam thật là nhịn không được muốn nói với quận chúa, từ nhỏ đến lớn, nô tỳ chưa bao giờ gặp nữ nhân nào đẹp như quận chúa vậy".
Tịch Nhan mặc dù không thích nghe những lời này, nhưng khi nghe giọng nói chân thành của nàng ta, thì vẫn ngẩng đầu cười.
Nhưng mà vừa ngẩng đầu lên, nhìn chính mình trong gương, nàng hơi ngây ngẩn cả người.
Nàng không thích soi gương, từ mười hai tuổi đã bắt đầu không thích nhìn hình ảnh của mình trong gương, nhìn đến vẻ đẹp đủ để mê hoặc chúng sinh.
Bởi vậy, vài năm gần đây, cho dù là ngồi trước gương, nàng cũng lười liếc mắt.
Mà lần này đi Đại Sở, cứ thẳng một đường mà đi, cũng không có cơ hội soi gương, nhưng lúc này, Tịch Nhan rõ ràng thấy chính mình trong gương, nhưng trong lòng bất giác lại sinh ra nghi hoặc ----
Nữ tử trong gương, là mình sao?
Nàng mặc dù không thích soi gương, nhưng cũng chắc chắn biết dáng vẻ mình ra sao, nhưng nữ tử trong gương lúc này, lại rất xa lạ -----
Tịch Nhan chậm rãi nâng tay lên, chạm vào khóe mắt của mình
Không biết có phải là ảo giác không, vì sao nàng cảm thấy đuôi chân mày, khóe mắt sao lại không giống với một cô nương phong tư tao nhã?
Tay nàng lại chậm rãi vỗ về mặt mình, hơi hơi kinh ngạc.
Tại sao có thể như vậy? Cùng lắm chỉ mới ba tháng theo Nam Cung Ngự về Đại Sở thôi, vì sao khuôn mặt, và cả bản thân trong trí nhớ hoàn toàn khác xa nhau? Dáng vẻ mặc dù vẫn như trước đây, nhưng mà rõ ràng đã không còn là cô gái trẻ trung nữa -- nàng nhớ rõ lần trước Nam Cung Ngự đến Đại Sở, nàng cộng dục* cùng ngoại tổ mẫu có đúng một lần, ngoại tổ mẫu còn cười vóc dáng tiểu nha đầu của nàng.
Mà nay, người trong gương, rõ ràng là đã không còn mang dáng vẻ của một tiểu nha đầu nữa
*cộng dục: (ngôn ngữ hoàng gia) tắm chung.
Thủy Lam nhìn vẻ kinh ngạc của nàng, nhịn không được cười lên: "Người sao vậy? Không phải là quận chúa chưa nhìn qua vẻ đẹp của bản thân đó chứ?"
Tịch Nhan hồi phục tinh thần lại, cười nhẹ, không nói gì thêm.
Nhưng vẫn nhịn không được mà đưa mắt nhìn người trong gương, đột nhiên trong lúc đó, trong đầu lại hoảng hốt, giống như người đứng sau không phải là Thủy Lam, mà là một nam tử ngọc thụ lâm phong.
Hắn đứng với nàng gần như vậy.
Hắn hỏi nàng, Nhan Nhan, có đáng không?
Tay Tịch Nhan run lên, vốn dĩ trong tay nàng đang cầm một cây ngọc trâm, đột nhiên rơi xuống đất, vỡ thành hai cánh hoa
Nàng lần nữa hoảng hốt phục hồi lại tinh thần, Tịch Nhan chỉ cảm thấy trong lòng trống trải, nàng muốn biết vì sao lại cảm thấy thế, nhưng cũng hoàn toàn không có ấn tượng gì, vì thế nàng nói với bản thân rằng là do mình đói và khát, nên nàng nói với Thủy Lam: "Nam Cung Ngự đâu?"
Lúc đầu Thủy Lam ngẩn ra, rồi mới nói: "Quận chúa hỏi Vương gia sao? Vương gia khi nãy đi gặp Hoàng Thượng, chắc chút nữa sẽ trở lại.
Vương gia còn phân phó ngự trù làm đồ ăn riêng cho quận chúa, quận chúa nếu đói, có thể dùng trước"
Tịch Nhan gật gật đầu, Thủy Lam nhanh chóng bới tóc gọn lại, rồi đưa nàng tới vào phòng ăn.
Vừa mới ngồi xuống, liền nghe báo Nam Cung Ngự đã trở lại
Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện không biết hắn đã thay xiêm y khi nào, giờ khắc này một thân cẩm phục màu tím, ngóc đái mãng văn, bộ dáng rất tôn quý hiển hách
Nhất thời, trong lòng Tịch Nhan lại nổi lên ý đùa cợt, đứng dậy, cung kính hành lễ với hắn: "Tham kiến Dự thân vương"
Nam Cung Ngự cất giọng, nở nụ cười, tiến lên đỡ nàng dậy: "Tiểu nương tử, không cần đa lễ".
Lúc đầu, Tịch Nhan ngẩn ra, sau đó lập tức đanh mặt lại nhìn hắn: "Tiểu nương tử gì chứ, sao ngươi lại nói hươu nói vượn?".
Nam Cung Ngự giơ tay đầu hàng: "Ta nói nhầm, nói nhầm thôi, tự phạt ba chén".
Tịch Nhan khẽ hừ một tiếng rồi ngồi xuống, cầm lấy đũa, bỗng nhịn không được xoa mặt mình, có chút không yên, quay đầu nhìn về phía hắn: "Nam Cung Ngự, có phải là ta đã thay đổi không?"