Khóe miệng Tịch Nhan đang cong lên đột nhiên cứng đờ, hồi lâu sau, cười khẽ một tiếng nói: “Không chịu thì thôi, bất quá ta cũng chỉ nói đùa thôi.
Nhưng cũng chứng minh được ngài thích ta được bao nhiêu rồi.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên cười như cũ: “Ta thích nàng thì có ý nghĩa gì chứ? Từ đầu tới cuối cũng là do ta đơn phương thôi.”
Tâm Tịch Nhan bỗng dưng đau xót, xoay người đi không thèm nhắc lại nữa.
Một lúc sau, cửa tẩm điện môn đột nhiên bị người từ gian ngoài đẩy ra, còn chưa thấy người đã nghe được tiếng cười vui mừng vang lên, Bất Ly chạy tiến vào: “Phụ thân, mẫu thân!”
Tịch Nhan trở tay không kịp, vội dấu cả người vào trong chăn, lúc này mới xoay người nhìn về phía Bất Ly đã nhào vào trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Mà Bất Ly cũng đang nằm ghé vào trên vai Hoàng Phủ Thanh Vũ nhín nàng, đôi mắt to, hắc bạch phân minh chớp chớp: “Mẫu thân, sao giờ này mà người còn ngủ? Thân thể mẫu thân không thoải mái sao?”
Tịch Nhan mặt đỏ lên, miễn cưỡng cười cười.
“Mẫu thân mặt đỏ ửng rồi kìa.” Bất Ly xoay người đối diện với Hoàng Phủ Thanh Vũ nói, “Phụ thân, người mau truyền ngự y xem bệnh cho mẫu thân đi!”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn Tịch Nhan, nở nụ cười: “Ly nhi sợ mẫu thân sinh bệnh sao? Vậy để phụ thân xem mạch cho mẫu thân nhé.”
“Được được.” Bất Ly vội từ trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ đi đến bên long tháp, ghé vào bên tay trái của Tịch Nhan, chờ Hoàng Phủ Thanh Vũ xem bệnh cho Tịch Nhan.
Tay Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức liền mò vào trong chăn, không biết chạm được chỗ nào, hắn nâng mắt liếc nhìn Tịch Nhan một cái.
Sắc mặt Tịch Nhan càng thêm đỏ hơn, đem phần thân thể dưới chăn lặng yên không một tiếng động rụt lại, lại đưa bàn tay mình thò ra ngoài, có chút giận dỗi nói: “Tay ở đây này.”
Nhưng khi duỗi tay ra lại xảy ra chuyện.
Bỗng nghe thấy một tiếng thét kinh hãi của tiểu Bất Ly, cô bé nhìn chằm chằm vào cánh tay trắng nõn như ngọc của Tịch Nhan, Tịch Nhan nhìn theo ánh mắt của cô bé liền cảm thấy cánh tay chỉ một thoáng trở nên không còn chút sức lực nào – trên cánh tay xuất hiện một dấu hồng hồng.
Nàng cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp nữ nhi nữa vội vùi mình vào trong chăn.
“Mẫu thân, tay người bị làm sao vậy?” Tiểu Bất Ly gấp đến độ hét to lên, “Bị muỗi cắn sao? Phụ thân, mau bôi thuốc cho mẫu thân đi!”
Tịch Nhan vội nhỏm người dậy muốn trấn an cô bé: “Ly nhi ngoan......” Không ngờ, tiểu Bất Ly lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào cổ của nàng cùng vùng da thịt phía dưới cổ đang lộ ra ngoài, chỉ một thoáng khóc thét lên :“Mẫu thân!”
Tịch Nhan không cần nhìn cũng đoán được việc gì xảy ra, vội kéo chăn lên, xấu hổ muốn tìm một cái hố chui vào, vô lực ngã xuống giường, nhắm hai mắt lại giả vờ hôn mê.
“Mẫu thân?” Bất Ly đột nhiên lại gọi nàng một tiếng, sau đó nước mắt lưng tròng nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ sắc mặt vẫn bình tĩnh ở một bên, bết bết chiếc miệng nhỏ nói, “Phụ hoàng, mẫu thân bị làm sao vậy? Mẫu thân có phải bị quái vật gì cắn hay không? Mẫu thân có bị chết hay không?”
Tịch Nhan nằm ở nơi nào đó đang giả bộ bất tỉnh, vừa thẹn vừa buồn cười, nhịn không được khóe miệng cong cong.
Khóe mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ liếc nhìn đến bộ dáng của nàng, lại nghe lời nói của Bất Ly, sắc mặt rốt cuộc không còn giữ được vẻ thản nhiên nữa, đưa tay ôm lấy Bất Ly: “Ly nhi ngoan, mẫu thân chỉ quá mệt mỏi thôi, mẫu thân đang ngủ.”
Bất Ly vẫn cảm thấy không cam lòng, còn có chút lo lắng, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn Tịch Nhan một cái, mặc cho Hoàng Phủ Thanh Vũ dỗ như thế nào cũng đều không cười nổi.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại nhẹ giọng dỗ dành cô bé cả một buổi, rốt cuộc nghĩ ra một biện pháp nói: “Ly nhi không phải muốn ra ngoài cung chơi sao? Ngày mai phụ thân và mẫu thân sẽ mang Ly nhi cùng đi ra ngoài nhé?”
Nghe vậy, ánh mắt Bất Ly nhất thời sáng lên: “Thật sự sao? Mẫu thân cũng đi sao?”
“Ừ.” Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng, lại nói: “Vậy đêm nay con phải nghỉ ngơi sớm nhé, bằng không sáng mai dậy không nổi, phụ thân và mẫu thân sẽ không chờ con đâu.”
Bất Ly cũng không dễ dàng bị hắn lừa, nở nụ cười: “Phụ thân không đợi con, nhưng mẫu thân sẽ chờ con.”
Cả hai lại nói qua nói lại một lúc, cuối cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ mới tiễn bước tiểu công chúa của mình, khi hắn trở lại tẩm điện, Tịch Nhan đã mặc xong trung y trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ngồi ở trên giường, bộ dáng giống như nửa hờn nửa giận, giống như nửa buồn nửa tủi, nhưng trên mặt vẫn ửng hồng, thấy hắn tiến vào, liền không tự giác dời tầm mắt đi nơi khác.
Thật ra hắn đang lo lắng Hoàng Phủ Thanh Hoành hạ dược sẽ gây thương tổn cho thân thể nàng, bởi vậy liền tiến lên cầm tay nàng, xem xét mạch tượng của nàng.
Tịch Nhan muốn rút tay lại: “Ta không sao ......”
“Đừng nhúc nhích!” Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên trầm giọng quát lên, Tịch Nhan ngẩn người ra nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn không biết vì sao có chút ngưng trọng, không khỏi lo lắng hỏi: “Sao vậy? Thân thể của ta có vấn đề gì sao?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhíu mày, giống như không nghe câu hỏi của nàng, trầm tư hồi lâu sau mới nói: “Không có việc gì đâu.
Nàng nghỉ ngơi trước đi.”
Dứt lời, hắn liền đứng dậy đi ra ngoài.
Tịch Nhan vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, bỗng nhiên cũng xuống giường, đợi hắn đi ra khỏi cửa điện liền áp tai vào sau cửa, nàng nghe thấy hắn phân phó Tống Văn Viễn bên ngoài: “Truyền hộ bộ Thượng Thư cùng hộ bộ Thị Lang tiến cung gặp trẫm.”
Thì ra là vì chuyện triều chính mới đi vội vã như vậy.
Trong lòng Tịch Nhan không biết vì sao lại có một chút mất mát, đứng lại ở phía sau cửa một lúc lâu, nghe thấy thanh âm “Ngự giá khởi hành”, mới bước từng bước một trở về giường, ngồi một mình trong chốc lát liền nằm xuống, chậm rãi nhắm hai mắt lại, cố gắng thuyết phục mình phải ngủ.
Sau khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đi vào Ngự thư phòng, Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị cũng vội vàng tiến cung.
Trên người Hoàng Phủ Thanh Thần toàn là mùi rượu, bộ dáng Thập Nhị cũng không có chút tinh thần nào: “Thất ca, vội vã tìm chúng đệ đến là có chuyện gì?”
Lúc đó, Hoàng Phủ Thanh Vũ đang tìm kiếm cái gì ở chung quanh giá sách, không ngừng ném sách xuống đất, hết ngăn này sang ngăn khác, thấy hai người bọn hắn, nhân tiện nói: “Các đệ lại đây cùng giúp ta tìm đi, có một quyển sách thuốc trong đó có đế cập đến một loại thuốc gọi là hộ tâm tán.”
Hoàng Phủ Thanh Thần nhịn không được “Hừ” một tiếng: “Giờ này huynh còn truyền chúng đện tiến cung là vì xem sách hay sao?”
Thập Nhị nhìn thấy bộ dáng của Hoàng Phủ Thanh Vũ như vậy cũng biết chắc chắn đây nhất định là chuyện khẩn cấp, vội tiến lên nói: “Thất ca, xảy ra chuyện gì sao?” Sách thuốc trong phòng này không tới một ngàn thì cũng trên vào trăm, muốn tìm một loại thuốc thì lại càng khó khăn vô cùng!
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn cúi đầu lật sách, cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Tìm được thuốc kia đi, lúc đó ta sẽ nói! Lão Cửu, lại đây hỗ trợ đi!”
Hoàng Phủ Thanh Thần không tình nguyện thong thả bước đến, rốt cuộc Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Nếu giúp ta tìm được, ta sẽ nói cho đệ một việc liên quan đến Đạm Tuyết.”
Hoàng Phủ Thanh Thần nao nao, giống như đã tỉnh rượu hơn phân nửa: “Chuyện gì?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ: “Tìm được thứ ta muốn đi rồi nói sau.”.