Bóng đêm, dần dần trở nên mê ly.
Trước tiên, Hoàng Phủ Thanh Vũ giở tấm chăn mỏng manh trên giường ra, kê lại tấm đệm cho ngay ngắn, phủ kín Tịch Nhan, sau đó, lại đi ra cửa, không bao lâu sau, không biết từ chỗ nào mang về một tấm chăn thật dày, phủ thêm ở trên người Tịch Nhan, cúi đầu hỏi nàng: “Có lạnh hay không?”
Tịch Nhan không trả lời, chỉ chậm rãi vươn tay ra ôm lấy cổ hắn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ thuận thế liền ngậm lấy vành tai của nàng, vừa hôn vừa cọ xát.
Cơ thể Tịch Nhan dần dần nóng lên, cúi đầu rên rỉ một tiếng, ôm lấy hắn càng chặt.
Lúc này hắn mới chậm rãi buông vành tai của nàng ra, khẽ nâng thân thể lên, nhìn khuôn mặt của nàng trong bóng tối.
Bàn tay chậm rãi mơn trớn từng nét trên khuôn mặt nàng, bây giờ hắn mới cảm nhận được rõ ràng bàn tay quá lớn so với khuôn mặt bé nhỏ.
Trong lòng cảm thấy rất đau đớn, hắn thở dài một tiếng, che lại đôi môi của nàng.
Cả hai quấn quýt lấy nhau thật lâu, sau đó hắn mới chậm rãi buông nàng ra, đưa tay cởi quần áo của Tịch Nhan, Tịch Nhan cắn tay mình, vẻ mặt hãy còn thẹn thùng nhìn hắn: “Chàng uống rượu sao?”
“Ừ.” Hắn buông áo ngoài của nàng ra, đồng thời bàn tay bắt đầu không an phận cũng chậm rãi tìm kiếm xuống phía dưới.
Thân thể Tịch Nhan lập tức liền căng thẳng, nhưng khi nghe thấy tiếng cười nhẹ của hắn, nàng lại cảm thấy tức giận, chậm rãi trầm tĩnh nói: “Uống với ai?”
“Hoàng đế biểu ca của nàng.”
“Huynh ấy......!A --” Bàn tay hắn chậm rãi tham nhập, Tịch Nhan nhất thời không có thể chịu đựng bổi, phát ra một rên nhỏ, xấu hổ liếc nhìn hắn, cắn môi nói: “Chàng cùng huynh ấy uống rượu......!Nói cái gì?”
“Không có gì.” Hắn thấp giọng nói, đồng thời nhẹ nhàng in lên đôi môi của nàng, “Thật sự không có gì.”
Thân thể của nàng từ trước tới nay vẫn luôn mẫn cảm như vậy, chỉ trong giây lát liền động tình, thở hào hển nhìn hắn, trong mắt ẩn ẩn hơi nước.
Nhưng không biết bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nàng bất ngờ trở nên ảo não: “Bây giờ ta thật khó coi ?”
“Nói bậy bạ gì vậy?” Hắn trầm giọng nói.
Tịch Nhan mở mắt, cười khẽ: “Ta tự biết mình mà.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng giữ chặt khuôn mặt của nàng, làm cho nàng phải đối diện với ánh mắt của mình, mới thấp giọng nói: “Rất đẹp, không ai đẹp hơn nàng cả.”
Tịch Nhan bỗng dưng bật cười, sau đó liền cảm giác được lửa nóng của hắn đã sẵn sàng: “Chuẩn bị tốt chưa?”
Tịch Nhan bỗng dưng đỏ mặt, cắn ngón tay không trả lời, chỉ bất động thanh sắc cọ cọ trên người hắn.
“Thực ngoan.” Hắn lại cúi người, nhẹ nhàng hôn nàng, đồng thời hạ thân dưới xuống, chậm rãi chiếm cứ cơ thể nàng.
Tịch Nhan đã lâu chưa từng có cảm giác thân mật rõ ràng như vậy, vừa cảm thấy khó chịu, lại vừa sợ hãi, bất giác ôm chặt lấy hắn, chủ động dâng đôi môi của mình lên.
Nàng nhu thuận như vậy, hắn rất hưởng thụ, vừa hôn nàng, vừa chậm rãi động thân.
Khi động tác của hắn dần dần nhanh hơn, Tịch Nhan cảm thấy cơ thể mình được nâng lên ngày càng cao giống như thủy triều dâng cao, cơ hồ khắc chế không được hét to lên, trong lúc đó hắn lại đột nhiên rời khỏi nàng, chậm rãi đặt nàng ngay ngắn trên giường.
Tịch Nhan cảm thấy khó chịu muốn hét lên, nắm chặt cánh tay hắn: “Thất lang --”
Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi gợi lên ý cười, lại lần nữa lật người, nói: “Đừng nóng vội, đêm nay vẫn còn chưa bắt đầu đâu.”
Khuôn mặt của Tịch Nhan đỏ bừng lên, sau đó lại chủ động hôn hắn, dùng tất cả bản năng cùng hắn giao hòa triền miên, quấn quýt.
Đêm, quả thực còn rất dài......
Ngày hôm sau, lúc Tịch Nhan tỉnh lại từ trong khuỷu tay quen thuộc, trong phòng đã tràn ngập ánh sáng mặt trời.
Cả người nàng đau đến nghiến răng nghiến lợi, lặng lẽ mở mắt ra, trước mặt nàng chính là dung nhan ngủ say của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Đêm qua hắn uống rất nhiều rượu, hơn nữa cơ hồ phóng túng cả đêm, cho nên đến bây giờ vẫn còn chưa có dấu hiện tỉnh lại.
Tịch Nhan kinh ngạc nhìn hắn, tâm tình mê loạn đêm qua của nàng rốt cuốc mới có một chút thanh tỉnh, đồng thời nhớ tới vấn đề bị mình xem nhẹ -- nàng không nên cùng hắn như vậy, bởi vì, hắn đã tự tay viết hưu thư đưa cho nàng rồi!
Hưu thư! Trong đầu Tịch Nhan rõ ràng chấn động, từ trong lòng hắn bật ngồi dậy.
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn còn chưa tỉnh dậy, Tịch Nhan ngơ ngác ngồi một lát, ánh mắt bỗng nhiên vô cùng thanh minh, vụng trộm liếc mắt nhìn hắn, liền lặng yên lướt qua hắn xoay người xuống giường, nhặt quần áo của mình lên, nhanh chóng mặc vào, sau đó lung tung sửa sang lại một chút mái tóc bị hỗn độn, một lần nữa quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ngủ say trên giường, cuối cùng quyết đoán xoay người rời đi.
Ra khỏi cửa phòng, nàng trông thấy những thị vệ đang đứng phía xa xa, khi nhìn thấy nàng đi ra, bọn họ lấp tức tiến lên nghênh đón, thấp giọng hành lễ.
Tịch Nhan nhịn không được đỏ bừng cả mặt, nhưng thấy những thị vệ này đều không ngẩng đầu lên, mới có chút bình tĩnh lại, quay đầu nhìn hai gian phòng phía sau, bỗng nhiên nói: “Đi lấy mồi lửa đến đây cho ta.”
Cả bọn thị vệ ngạc nhiên nhìn nhau, trong lòng nổi lên nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi gì nhiều, lập tức có người đi lấy mồi lửa mang đến, Tịch Nhan cầm trong tay, liền quay mặt nhìn gian phòng phía sau, khẽ nheo một mắt lại, ngắm tới ngắm lui gian phòng, bỗng nhiên bật cười.
“Quận chúa.” Có một thị vệ nhìn ra nàng đang muốn làm gì, liều chết mở miệng, “Quận chúa, bên trong còn có người.”
“Ta biết.” Tịch Nhan tức giận trả lời, bỗng nhiên xoay người, đem mồi lửa kia giao cho tên thị vệ vừa mở miệng, “Chờ ta đi rồi, ngươi liền hỏa thiêu hai gian phòng kia cho ta......!Nếu hai gian phòng cháy bắt đầu to mà người kia còn chưa đi ra, ngươi phải đi cứu hắn.
Tóm lại, ta muốn hai gian phòng này phải bị thiêu hủy không sót chút gì!”
Vẻ mặt của tên thị vệ nhất thời vô cùng kinh ngạc và cứng ngắc, trong ánh mắt đồng tình của những tên còn lại, tiếp nhận mồi lửa trong tay Tịch Nhan.
Vì thế, khi xe ngựa của Tịch Nhan chậm rãi đi xuống núi, hai gian phòng kia đột nhiên bị cháy.
Lúc Hoàng Phủ Thanh Vũ từ trong giấc ngủ say bừng tỉnh lại, chỉ phát giác khói dày đặc khắp phòng, mà người nằm trong khuỷu tay đã sớm chẳng biết đi đâu.
Hắn cơ hồ lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, nhanh chóng khoác áo ngoài chạy ra khỏi cửa phòng, nhưng chỉ nhìn thấy được ánh lửa bốc lên ngùn ngụt từ hai nóc nhà!
Hai tên thị vệ đứng bên cạnh nhìn hắn với vẻ mặt khó xử, không biết đến tột cùng hắn có thân phận ra sao, nên cũng không dám tùy tiện mở miệng nói gì.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn không được nở nụ cười bất đắc dĩ, vỗ vỗ cổ tay áo, nhìn về hai tên thị vệ: “Quận chúa của các ngươi có nói gì hay không?”
Một trong hai tên thị vệ do dự một lát, rồi mới thấp giọng nói: “Bẩm công tử, quận chúa nói, để xem lần này ngài còn có thể đặt chân ở chỗ nào.”.