Cả người Đạm Tuyết ướt đẫm đứng trên mũi thuyền, ngay cả mái tóc cũng nhỏ tí tách từng giọt nướcxuống, may mà loại vải nàng mặc là vải thô may áo tang, mặc dù bị ướt, nhửng người khác cũng sẽ không nhìn thấy được gì.
Nàng chỉ đứng đó, rất tự nhiên điềm tĩnh chỉnh trang lại quần áo của mình, thỉnh thoảng lại mạnh tay vắt nước.
Hoàng Phủ Thanh Thần luôn nhìn chăm chú nơi sườn mặt của nàng, trong lòng vẫn còn ôm mỹ nhân vừa mới mua với giá một vạn lượng, nhưng trong ánh mắt chỉ ngập tràn sườn mặt tuyệt mỹ của nữ tử trước mắt.
Tuy rằng cả người đều ướt đẫm, nhưng nàng đứng nơi đó, lại chẳng có chút chật vật, mà ngược lại càng thêm .......!thanh lệ xuất trần.
Cuối cùng, Đạm Tuyết mới vuốt nước còn đọng trên mặt đi, sau đó thản nhiên nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thần ở đằng sau tên thị vệ kia, bình thản nói: "Đa tạ vị đại ca này ra tay cứu giúp."
Thị vệ kia nhanh chóng khom người, ánh mắt cũng dừng lại trên người Hoàng Phủ Thanh Thần.
Hoàng Phủ Thanh Thần cười khẽ một tiếng, đứng lên đi về phía nàng, đứng ngay trước mặt nàng, tà tứ nói: "Người sai hắn cứu nàng là ta, nên người nàng đa tạ cũng là ta chứ nhỉ?"
Đạm Tuyết thản nhiên nâng mắt lên nhìn hắn, đôi lông mi thấm nước giống như hai chiếc quạt nho nhỏ, vẻ mặt đạm mạc nhìn hắn một chút, rốt cuộc mới nói: "Đa ta Cửu gia."
"Ồ" Hoàng Phủ Thanh Thần chậm rãi xoa xoa cằm mình, cảm thấy giọng nói của nàng mặc dù trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại có một chút ý nhị, giống như có thể đi thấm sâu vào tận lòng người.
Hắn lại cười rộ lên: "Không cần đa lễ, nói ta biết nàng tên gì?"
Đam Tuyết vẫn không cười, chỉ nói: "Chỉ là một nữ nhi của gia đình bình thường, nói ra chỉ sợ làm bẩn tai của Cửu gia".
Nói xong, nàng liền xoay người đẩy đám người kia ra, rời khỏi thuyền hoa,trong ánh mắt chăm chú của mọi người nàng nhanh chóng rời đi.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Hoàng Phủ Thanh Thần hơi cau lại, rồi dần dần trở nên sâu thẳm không thấy đáy, quay đầu phân phó thị vệ vài câu.
Chỉ thấy thị vệ vâng dạ, rồi lập tức rời đi.
Trên thuyền hoa lại náo nhiệt như trước, tiếng ca tiếng đàn hòa vào không trung, từ phía sau một nữ tử chậm rãi bước lên, giọng nói mềm mại đáng yêu đến rợn người: "Cửu gia."
Bỗng nhiên, lúc đó, hắn cảm thấy thật chẳng còn hứng thú gì.
Đam Tuyết cố gắng lê cả người ướt đẫm chậm rãi tiêu sái trên đi trên con đường lớn tấp nập vào ban đêm, so với thân mình, tâm nàng còn lạnh hơn.
Công tử lại thất hẹn.Nàng cũng đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn thất hẹn, cho dù hắn có thất hẹn bao nhiêu lần đi chăng nữa, mỗi lần như thế nàng vẫn sẽ chờ hắn.
Bỗng nhiên, phía trước, một cỗ xe ngựa "lộc cộc" chạy đến, phu xe là người nàng quen, chính là Tiểu Xuyên ở phủ Thất gia, Tiểu Xuyên vừa thấy nàng bèn dừng xe ngựa lại, bước xuống gọi một tiếng: "Đạm Tuyết cô nương, cô nương làm sao vậy?"
Đạm Tuyết lắc đầu, không nói gì.
Tiểu Xuyên cũng đã quen với tính cách trầm lặng của nàng, đành cười nói: "Thất gia cũng thật là hay, dường như biết đêm nay Đạm Tuyết cô nương sẽ xảy ra chuyện như thế này, nên mới lệnh cho nô tài đến đón cô nương đó."
Hóa ra là hắn.
Trong lòng Đạm Tuyết chợt lạnh hơn.
Đều là hắn ra mặt, nói cách khác công tử đã báo cho hắn biết, tối nay nhất định công tử sẽ không đến, nên mới phái xe đến đón mình sao?
Đến phủ Thất gia, sau khi tắm gội xong xuôi và thay đổi một bộ xiêm y sạch sẽ, Đạm Tuyết mới đi gặp người ngồi trên xe lăn, nhìn cứ nghĩ là một người ôn nhuận vô tư, nhưng thật ra lại là một nam tử thâm sâu không lường được.
Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi an vị trong sảnh, một tay thì cầm quân cờ đen, một tay thì cầm quân cờ trắng, rõ ràng là đang tự chơi cờ với chính mình.
"Tham kiến Thất gia" Đạm Tuyết lạnh nhạt hành lễ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ mỉm cười, cũng không nhìn nàng, rồi nói: "Sao nào, không gặp được biểu ca, thất vọng rồi?"
Đạm Tuyết chậm rãi hạ mắt xuống, dù sao cũng không thể che dấu hắn được chuyện gì.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không tiếp tục nói đến việc đó nữa, chuyển sang đề tài khác: "Đến đây, cũng ta kết thúc ván cờ này."
Đạm Tuyết theo lời bước lên ngồi xuống, nhận lấy quân cờ đen từ tay hắn, rồi nhìn thoáng qua bàn cờ, nhíu mày nói: "Đây là thế cờ chết."
Hoàng Phủ Thanh Vũ nâng mắt nhìn nàng một cái, rồi cười khẽ: "Chết hay không chết là có thể nhìn ra ngay sao?"
"Đúng."Đạm Tuyết chắc chắn, "Nếu có đi thêm một nước nữa thì vẫn sẽ chỉ có thất vọng thôi."
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nữ tử có trí tuệ hơn người trước mắt, vẫn chỉ nở nụ cười như nước: "Được, nàng đã nói là thế cờ chết, vậy chúng ta không đi tiếp tục nữa, chơi ván kế chứ?"
Đạm Tuyết gật đầu, bắt đầu sắp xếp lại bàn cờ.
Nhìn tổng thể, quân trắng và quân đen luôn trong thế giằng co, cứ như thế, đến thời khắc cuối cùng, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại thắng hơn hai quân.
Hắn không khỏi cười rộ lên, ánh mắt khó có được một sự thưởng thức: "Kỳ thuật của nàng rất khá, so với biểu ca của nàng còn tốt hơn".
"Thất gia quá khen" Đạm Tuyết hơi nhấp nháy môi, trong lòng vẫn chỉ có sự trống rỗng.
Bên ngoài, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, quản gia trong phủ Thất gia Thôi Thiện Duyên xuất hiện ở cửa, hành lễ, rồi có chút chần chừ nói: "Bẩm Thất gia, Cửu gia đang ở ngoài, nói là đến gặp Thất gia."
"À?" Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên cười rộ lên lần nữa, giọng nói tuy bình thản, nhưng vẫn mang vẻ có chút kinh ngạc, "Đi mời đệ ấy vào."
Thôi Thiện Duyên nhận lệnh, xoay người đi mời Hoàng Phủ Thanh Thần.
Đạm Tuyết đứng dậy: "Nếu Thất gia đã có khách, vậy Đạm Tuyết xin phép cáo lui."
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía nàng, sự tươi cười nhiễm vào tận mắt, dường như còn có thâm ý khác: "Không sao, nàng cũng có thể ngồi lại đây."
Đạm Tuyết đón nhận ánh mắt của hắn, trong lòng cũng không nhịn được hơi chấn động.
Nếu nàng đoán không lầm, thì nam tử trước mắt này, tâm tư kín đáo như thế, chỉ sợ cũng đã đoán được lý do vị Cửu gia kia đến.
Một lúc sau, từ cửa lại truyền đến tiếng bước chân của hai người, sau đó, thân hình cao lớn của Hoàng Phủ Thanh Thần xuất hiện ở cửa, ánh mắt lướt qua Đạm Tuyết, rồi nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, cười nói: "Thất ca, đã lâu mới đến thăm huynh."
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hắn, mỉm cười: "Cửu đệ, ngồi đi."
Hoàng Phủ Thanh Thần cũng không khách khí, bước vào, rồi lập tức ngồi ngay vị trí Đạm Tuyết vừa mới ngồi.
Đạm Tuyết bèn đứng ở .bên cạnh, vì mới tắm gội, trên người toát ra mùi hương nhẹ nhàng.
Tinh thần của Hoàng Phủ Thanh Thần bất giác hoảng hốt, giương mắt nhìn về phía nàng, hồi lâu sau mới nhớ đến Hoàng PhủThanh Vũ vẫn còn ở đây, nên mới quay đầu nhìn về phía hắn: "Thất ca, vị cô nương này lạ mặt quá, nhìn dáng vẻ này, hình như không phải là nha hoàn ở phủ của huynh, phải không?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười, lên tiếng đáp: "Thẩm Đạm Tuyết, là biểu muội của một vị bằng hữu, đến ở nhờ trong phủ ta."
Thẩm Đạm Tuyết.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng nhẩm đi nhẩm lại ba chữ thanh thanh lạnh lùng này, hắn không khỏi nhìn nàng một chút, trong lòng lại thoáng có sự vui mừng -- hóa ra nàng chỉ ở nhờ thôi, chứ không phải là thị thiếp hoặc là có liên quan gì đến Hoàng Phủ Thanh Vũ.