Đạm Tuyết lại bị nhốt trong lồng ngực Hoàng Phủ Thanh Thần trên lưng ngựa, chạy thẳng một đường, đi qua những ngã đường vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm sau đó dừng lại, trước mặt rõ ràng là phủ Cửu hoàng tử của hắn.
"Xuống ngựa.
" Hắn xuống trước, rồi vươn tay ra đỡ nàng.
Đạm Tuyết chỉ ngồi yên, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng không nhiều lời, tự ý duỗi thẳng tay bế nàng xuống.
Lúc này cửa phủ mở ra, Hứa Lập Thiên vội vàng chạy ra nghênh đón, không ngừng lên tiếng gọi: "Cửu gia.
"
"Gọi tất cả mọi người trong phủ đến đại sảnh, ta có việc muốn tuyên bố.
"Hoàng Phủ Thanh Thần vừa trầm giọng phân phó, vừa kéo Đạm Tuyết vào trong phủ.
Hứa Lập Thiên hơi kinh ngạc, nhìn hắn, rồi lại nhìn Đạm Tuyết, một lúc lâu sau mới nhớ đến việc đáp lời, nên chạy nhanh vào phủ, phân phó hạ nhân đi làm việc.
Đạm Tuyết dường như đoán được Hoàng Phủ Thanh Thần muốn làm gì, bước chân hơi miễn cưỡng: "Cửu gia, tội tình gì mà phải tùy hứng như vậy?"
Sắc mặt của Hoàng Phủ Thanh Vũ rất bình tĩnh, không nói lời nào, chỉ nắm lấy nàng thật chặt, bước nhanh về phía trước.
Vào trong đại sảnh, hắn kéo nàng đến an vị ở chỗ ngồi phía trên bên phải, sau đó bản thân mới ngồi vào phía bên trái, lẳng lặng cùng nàng đợi mọi người trong phủ đến.
Không bao lâu sau một đám hạ nhân đều đã tụ tập đông đủ, cuối cùng ba nữ tữ ăn mặc khác những người còn lại là đến chậm nhất, mỗi người đều có nha hoàn của mình, nhìn ai cũng tỏ vẻ không phục, thấy tình hình trong phòng không khỏi ngẩn ra, rồi mới tiến lên thi lễ.
Đạm Tuyết vừa nhìn là biết ngay họ chắc chắn là thị thiếp của Hoàng Phủ Thanh Thần, nhưng vẫn chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái, chỉ cúi mắt nghịch chén trà trước mặt.
Hoàng Phủ Thanh Thần dùng ánh mắt lạnh lẽo đảo qua ba người, bảo đứng dậy: "Hôm nay gọi các ngươi vào đây, là muốn các ngươi gặp một người.
" Hắn kéo Đạm Tuyết đứng lên một cách dễ dàng, rồi đưa nàng sang đứng cạnh mình, trầm giọng tuyên bố với mọi người, "Nàng, sau này chính là nữ chủ nhân trong phủ, là chủ mẫu của các ngươi, đều đã rõ rồi chứ?"
Tuy Đạm Tuyết đã sớm đoán được, nhưng trong lòng vẫn hơi chấn động, nhìn sườn mặt hắn: "Cửu gia.
"
Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ nhìn mọi người lộ vẻ mặt ngạc nhiên trong sảnh, cười lạnh một tiếng: "Sao, ngay cả hành lễ cũng không biết?"
Trong sảnh, mọi người vừa mới hoàn hồn lại, vẫn khó nén sự sợ hãi, nhưng tất cả đều cúi người hành lễ: "Thỉnh an Hoàng tử phi.
"
Đạm Tuyết thờ ơ nhìn mọi người, hồi lâu sau mới cười lạnh một tiếng: "Ta chẳng biết gì đâu, chuyện này Cửu gia nói là có thể sắp xếp.
"
"Ngay bây giờ, ta nói với nàng rằng, ta có thể làm được!"Hắn quay đầu, nhích gần lại nhìn nàng, kiên định khẳng định.
*****************************
Khi Thập Nhất và Thập Nhị ngồi trong tửu lâu nghe Hoàng Phủ Thanh Thần nói về quyết định của mình, cả hai đều hết sức kinh ngạc.
Thập Nhị đột nhiên nhảy dựng lên: "Cửu ca, huynh điên rồi sao? Hôn sự này làm sao phụ hoàng có thể chấp thuận chứ?Đừng nói là cửa ải của phụ hoàng, ngay cả cửa ải của Dung phi nương nương cũng đều không qua được đâu.
"
Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ cảm thấy bản thân mình điên mất rồi.
Hắn mới gặp nàng có vài lần, ngoài ý muốn chiếm được thân thể của nàng, nàng đối với hắn lạnh nhạt như vậy, nhưng hắn đúng là đã điên rồi, muốn có được nàng, bất chấp mọi thứ để có được nàng! Không chỉ là có được thân xác nàng, hắn còn muốn cả con tim của nàng! Tất cả những gì thuộc về nàng, hắn đều điên cuồng muốn có được!
Hắn ngồi đằng kia, ngón tay nhịp lên bàn có chút tiết tấu, ánh mắt sâu thẵm, giống như đang suy nghĩ điều gì.
Trong nhất thời, Thập Nhất cũng trầm mặc, cúi đầu không nói được một lời.
Thập Nhị không ngồi yên được, đứng dậy đáp lời: "Không được, Cửu ca, huynh tuyệt đối không thể đi xin phụ hoàng.
Cho dù huynh cứ khăng khăng muốn đi, cũng đừng nói là muốn cưới nàng ta làm Hoàng tử phi, mà nên cho nàng một địa vị thấp, cao lắm thì chỉ có thể là một thị thiếp, Cửu ca, huynh ngàn vạn lần không được hành động theo cảm tính, lỡ như chọc giận phụ hoàng, đó không phải là việc nhỏ đâu!"
Hoàng Phủ Thanh Thần vẫn trầm mặc như cũ, ngồi một lát, rồi đột nhiên đứng dậy: "Ta đi vào cung.
"
Thập Nhị thấy hắn căn bản không nghe lọt tai lời mình khuyên bảo một chút gì, nhất thời gấp đến độ kéo mạnh Thập Nhất: "Thập Nhất ca, huynh mau khuyên ngăn huynh ấy đi"
Thập Nhất cuối cùng ngẩng đầu lên, nói: "Cửu ca, nếu huynh đã không chắc chắn, vậy thì mời người khác cùng huynh đi đi.
"
"Ai?"Thập Nhị vội hỏi.
Thập Nhất nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng đưa mắt nhìn lại, chỉ trong nháy mắt đã thoáng hiểu rõ điều gì, gật đầu, đi thật nhanh.
"Thập Nhất ca, huynh bảo Cửu ca đi mời ai vậy?" Thập Nhị vẫn còn ngây thơ, giật nhẹ ống tay áo của Thập Nhất hỏi.
Thập Nhất chần chờ một lát, bỗng nhiên kéo hắn: "Đi, chúng ta cũng đến quý phủ của Thất ca xem một chút.
"
Không ai ngờ rằng Hoàng Phủ Thanh Thần lại có thể đến nhanh như vậy, đợi đến lúc Thập Nhất và Thập Nhị đuổi tới quý phủ của Hoàng Phủ Thanh Vũ, thì đã nghe thấy trong phòng vọng ra giọng nói của Hoàng Phủ Thanh Thần: "Chỉ cần Thất ca có thể giúp đệ thuyết phục phụ hoàng, cuộc đời này của Hoàng Phủ Thanh Thần đệ đây, nguyện để Thất ca sai bảo, vượt lửa băng sông, quyết không chối từ.
"
*********************************
Đến đêm, Hoàng Phủ Thanh Thần rốt cục cũng về đến phủ.
Trong Duy An lâu, Đạm Tuyết yên lặng ngồi trên giường ôm gối, ánh mắt lạnh nhạt trầm tĩnh, không chút gợn sóng.
Cửa phòng đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra, Hoàng Phủ Thanh Thần đi vào, liếc mắt một cái về phía bàn thì nhìn thấy bữa tối chưa được đụng qua, đầu tiên là cau mày, sau đó mới đi đến bên giường ngồi xuống: "Vì sao không ăn gì cả?"
Đạm Tuyết cười khẩy một tiếng: "Bị người ta giam lỏng còn có thể nuốt trôi được gì sao? Ta không phải là thánh nhân.
"
"Nếu nàng buồn, có thể gọi người cùng nàng đi dạo một chút, hoa viên trong phủ được thợ có tay nghề khéo léo hàng đầu trong cung thiết kế.
Đương nhiên, dù sao sau này nàng chính là nữ chủ nhân của nó, cho dù muốn xem, cũng không cần nóng lòng xem ngay bây giờ.
"Hoàng Phủ Thanh Thần nói.
Trong đầu Đạm Tuyết "Ong" lên một tiếng, rồi mới phục hồi tinh thầnlại, nhìn về phía hắn.
Hoàng Phủ Thanh Thần cười nhìn vẻ mặt của nàng: "Phụ hoàng đã đồng ý hôn sự của chúng ta, chúng ta sẽ sớm có thể thành thân thôi.
"