Cuối cùng, Đạm Tuyết cũng chỉ đi lướt qua, thản nhiên nhặt hà bao kia lên, lau sạch bụi trên mặt túi, rồi để lại chỗ cũ.
Tiểu nha đầu kia hoảng hốtle lưỡi ra, cuống quít rời khỏi phòng.
Còn Đạm Tuyết thì bất luận thế nào cũng không nghĩ đến, chuyện này sẽ truyền đến tai của Hoàng Phủ Thanh Thần.
Lần này, hắn vốn quyết định cùng nàng đấu đến cùng, xem Hoàng Phủ Thanh Thần hắn có thể rời khỏi Trầm Đạm Tuyết được không.
Nhưng mà, lúc này mới chỉ hơn hai tháng, hắn đã sớm mất hồn mất vía, ban ngày tại buổi thiết triều đã thất thần nhiều lần.
Ánh mắt phụ hoàng nhìn hắn tràn đầy thất vọng, Mẫu phi lại chỉ vào trán hắn mắng không nghiêm túc, có đôi lúc hắn cũng đi tìm Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ thì chỉ luôn mỉm cười thở dài.
Nhưng vào một ngày nọ, trong hoa viên, hắn tình cờ nghe được hai tiểu nha hoàn nói chuyện.
Hai tiểu nha hoàn đang tưới cây, không biết hắn đang ở đây, vẫn tự nhiên trò chuyện cùng nhau.
"....!Thật đó, tỷ tỷ của ta nói lúc ấy tỷ ấy không cẩn thận làm rớt hà bao kia xuống đất, sắc mặt của Hoàng tử phi thay đổi ngay, tỷ ấy còn nghĩ rằng Hoàng tử phi nhất định sẽ quở trách, nhưng mà cũng may tính tình Hoàng tử phi lạnh nhạt, chắc là lười xử phạt tỷ ấy."
"Nói như vậy, ta thật muốn nhìn xem dáng vẻ biến sắc của Hoàng tử phi.
Mỗi lần tình cờ gặp được người, vĩnh viễn là dáng vẻ lạnh như băng, ngẫm lại, sắc mặt người thay đổi, hẳn là rất có thú vị."
"Thật ra, chuyện ta tò mò là không biết hà bao kia có phải làm cho Cửu gia không.
Nghe nói, Cửu gia đã hơn hai tháng chưa bước vào Duy An lâu, chắc là Hoàng tử phi nhớ mong, nên mới muốn làm một cái hà bao đưa cho Cửu gia, không ngờ đã lâu vậy rồi mà Cửu gia không đến, cũng không có cơ hội tặng nó cho người."
Nghe đến đó, Hoàng Phủ Thanh Thần sớm đã không kiềm chế được, xoay người lập tức đi về phía Duy An lâu.
Nghe thấy tiếng bước chân, hai tiểu nha hoàn phục hồi tinh thần, chỉ trong nháy mắt sắc mặt cả hai đều tái đi: "Đó ...!Đó là Cửu gia sao?"
Lúc Hoàng Phủ Thanh Thần đẩy của vào, Đạm Tuyết đang ngồi dựa vào trước bàn viết chữ, nghe được tiếng mở cửa cũng chỉ nghĩ đó là tiểu nha hoàn vào dọn dẹp thôi, nên cũng không ngẩng đầu lên.
Có chút ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, Hoàng Phủ Thanh Thần thấy nàng ngồi lọt thõm vào trong vầng sáng ấy, dáng vẻ thật sự rất trầm lặng, nhìn rất giống như người từ trong tranh bước ra, con tim hắn không khắc chế được mà đập thình thịch.
Hắn bước nhẹ về phía trước, dừng lại bên cạnh thư án, thấy nàng mải mê viết một bài thơ, nét bút thật thanh lệ, viết cũng là một cách để nhớ về quê hương.
Hồi lâu sau, Đạm Tuyết mới cảm thấy có gì không đúng, chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy hắn đứng ngay trước mặt, sắc mặt rõ ràng vẫn lãnh đạm, nhưng mà không biết vì sao trong mắt lại có phần rạng rỡ.
Hai tháng không gặp, dường như hắn đã tiều tụy đi nhiều.
Đạm Tuyết nghĩ miên man, vừa đứng dậy, vừa thản nhiên gọi hắn một tiếng: "Cửu gia."
Hắn làm mặt nghiêm đứng đó, hồi lâu sau, bỗng nhiên vươn tay về phía nàng: "Đưa đây."
Đạm Tuyết hơi cau mày, theo bản năng che những gì vừa mới viết lại: "Cái gì?"
Hoàng Phủ Thanh Thần giống như không kiên nhẫn lắm, nhìn với vẻ xem thường: "Hà bao của ta."
Đạm Tuyết không ngờ hắn đến vì vật này, chợt hiểu ra mọi chuyện nhưng cũng chỉ cúi đầu cười nhẹ, đứng dậy đi đến bên một hộp thêu thùa, lấy ra cái hà bao đưa cho hắn.
Hoàng Phủ Thanh Thần lập tức nhận lấy, chỉ thấy trên mặt chiếc hà baomàu xanh ngọcthêu nhiều đóa tường vân.
Thủ công quả thật không thể nói là tinh tế, nhưng không biết vì sao trong lòng hắn lại tràn đầy sự vui mừng.
Hắn không nói được lời nào chỉ đem hà bao cất vào, xoay người liền đi ra ngoài.
Đạm Tuyết không lạ gì phản ứng này của hắn, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy buồn cườivì cái tính trẻ con của nam nhân này, đang chuẩn bị ngồi xuống tiếp tục viết chữ, Hoàng Phủ Thanh Thần đi đến cửa đột nhiên quay đầu lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Đêm nay ta sẽ trở về dùng bữa, nàng phân phó phòng bếp làm thêm vài món."
Nói là buổi tối, nhưng buổi trưa trôi qua không bao lâu, hắn lại đẩy cửa mà vào, nhìn nơi thư án Đạm Tuyết vẫn ngồi đó, cũng không nói thêm điều gì, tự mình đến bên giường nằm xuống.
Giờ này vốn là giờ nghỉ trưa của Đạm Tuyết, hắn lại chiếm mất giường, Đạm Tuyết không khỏi lắc đầu, đứng dậy đi gọi Lục Kiều, định bảo nàng mang nhuyễn tháp ra, để mình nghỉ ngơi.
"Kêu cô ấy làm gì?" Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng nhiên lạnh lùng nói, "Lại đây."
Trong lòng Đạm Tuyết đúng là vẫn còn một chút băn khoăn, chậm rãi đi qua, Hoàng Phủ Thanh Thần lại vươn tay kéo mạnh nàng một phen, sau đó xoay người một cái, đem nàng đặt dưới thân mình.
Bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt đen của hắn ẩn hiện chút ánh sáng lóe lên, bàn tay mơn trớn khuôn mặt nàng, thấp giọng nói: "Đạm Tuyết, thật ra trong lòng nàng từ đầu, cũng có thể đã có ta, phải không?"
Đạm Tuyết muốn nhắm mắt lại, nhưng tay hắn lại đặt nơi khóe mắt nàng giữ lại, buộc nàng phải mở ra, nhìn hắn.
Đạm Tuyết không biết nên nói gì, nhưng cũng chẳng dám phủ nhận, rằng bản thân thật ra đã có lúc động lòng với hắn.
"Nói." Hắn cố chấp lạnh giọng ra lệnh.
Tính tình của nam nhân này thật đúng vừa trẻ con vừa bá đạo.
Đạm Tuyết trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mới thấp giọng nói: "Ta sẽ cố gắng, được chứ?"
Không phải nàng không biết hắn rất tốt với mình, cũng không phải không biết chuyện giữa mình và công tử trước đó ngay từ đầu đã không có hy vọng.
Huống chi, nay nàng đã gả cho hắn, có lẽ, nàng cũng nên để bản thân thử chấp nhận hắn?
Hoàng Phủ Thanh Thần nghe xong câu trả lời của nàng, vui mừng đến nỗi chỉ thiếu mỗi việc là rơi lệ: "Nàng nói lại lần nữa đi."
Đạm Tuyết không nói gì để chống đỡ.
Hắn lại nói: "Nàng tốt nhất là đừng nên lừa ta?"
Đạm Tuyết chậm rãi lắc đầu.
Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên liền cúi đầu xuống, cắn vào môi của Đạm Tuyết, cuối cùng buông tha cho nàng, lại hỏi: "Đau không?"
Trong lòng Đạm Tuyết, cảm giác dở khóc dở cười dần lan ra, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: "Người có thể tự mình thử đi"
"Vậy nàng đến cắn ta sao?" Hắn cúi đầu, khóe miệng gợi lên ý cười tà tứ.
Tim Đạm Tuyết lại chợt đập mạnh và loạn nhịp, nhìn hắn hồi lâu, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
Ngay đến khi những ánh lửa trong mắt hắn bắn ra, nàng rốt cuộc mới thử vươn tay đến, chậm rãi ôm lấy cổ hắn, nhắm mắt cố gắng thật lâu, lại vẫn không thể để môi mình đặt lên môi hắn.
Hoàng Phủ Thanh Thần dường như không kiềm chế được mà gầm nhẹ một tiếng, tự nhủ không bao giờ chờ sự cố gắng của nàng nữa, trực tiếp cúi đầu, liền che môi nàng lại, dùng sức hút lấy hơi thở của nàng, giống như hận không thể đem nàng nuốt vào ngay lập tức.