Bắt mạch cho Đạm Tuyết xong, hồi lâu sau, Nam Cung Ngự mới ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ thâm thúy.
Đạm Tuyết chậm rãi rút tay lại, cầm cổ tay mình, hơi nhếch môi.
Nam Cung Ngự cuối cùng đành thở dài: "Đứa bé này không thể giữ được"
Thần sắc Đạm Tuyết hoảng hốt, ánh mắt ngập trong sự ảm đạm, thì thào gọi một tiếng: "Công tử."
Nam Cung Ngự đứng dậy, tránh ánh mắt của nàng, nói: "Sợ gì chứ, muội còn trẻ như vậy, chỉ cần bỏ đứa bé này, sau này muốn bao nhiêu đều có thể, không phải sao?"
Đạm Tuyết không biết bản thân sao lại có thái độ như vậy, nhưng rõ ràng nàng đã sớm biết kết quả sẽ thế này, vì sao trong lòng lại còn có thể khó chấp nhận đến thế? Nhất là, khiến nàng nhớ đến đêm qua lúc nhìn thấy sự vui mừng trong đôi mắt của Hoàng Phủ Thanh Thần, chỉ cảm thấy lòng quặn lại, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ.
Trước khi xảy ra việc này, nàng hầu như đã quên, đứa con đầu lòng của mình không thể ra đời được.
Bởi vì trước đây rất lâu, nàng từng là một người câm.
Không phải do bẩm sinh, cũng không phải do sinh bệnh, mà là do đại nương trong nhà hạ độc nàng, khiến nàng trúng độc.
Đương nhiên, ban đầu, đại nương vốn nghĩ bà ta hạ độc giết được nàng, chẳng qua vì một số nguyên nhân không rõ, nàng lại không chết, mà chỉ bị trúng độc.
Sau đó, phụ thân và đại nương lần lượt qua đời, chỉ còn lại nàng và ca ca cùng cha khác mẹ sống nương tựa lẫn nhau.
Trầm Mặc Ngân mời rất nhiều danh y đến chẩn bệnh cho nàng, cuối cùng giúp nàng có thể mởmiệng nói chuyện như trước, nhưng khi đó, Đạm Tuyết đã không còn thích nói chuyện nữa, tuy là ca ca, nhưng nàng cũng chỉ ngẫu nhiên nói đôi ba câu.
Mặc dù có thể nói, nhưng không biết đại nương tìm loại độc dược cổ quái này ở đâu, mà độc dược vẫn lưu lại trong cơ thể nàng, không cách nào có thể loại bỏ nó, song, nó cũng sẽ không phát tác.
Bởi vì đại nương đã sở tác sở vi (*), tuy rằng Trầm Mặc Ngân là ca ca, nhưng đối với Đạm Tuyết mà nói, tình cảm gia đình cũng rất mịt mờ, chỉ có Nam Cung Ngự, khi đó chính là ánh sáng duy nhất đối với sinh mệnh của nàng, nên nàng cam tâm tình nguyện đi theo hắn, yêu thương hắn.
Sau đó, Nam Cung Ngự dốc hết y thuật của bản thân, cuối cùng tìm được cách loại trừ độc trong cơ thể cho nàng –nhưng cần có người giúp đỡ, đó là mang thai đứa con đầu lòng, sẽ hấp thu độc trong cơ thể nàng, còn đứa nhỏ tất nhiên là sẽ không thể sống nữa.
(*): Hành động đã được thực hiện.
Nàng từng hạ quyết tâm, đời này sẽ không lấy phu quân, cũng không cần đứa con nào.Vậy thì, độc còn trong cơ thể, cũng sẽ không hại đứa con của nàng.
Nhưng không biết vì sao, sau khi gả cho Hoàng Phủ Thanh Thần, Đạm Tuyết hầu như đã quên mất chuyện mình không thể có con, nên bây giờ ....
Sự trầm mặc của nàng rốt cuộc khiến Nam Cung Ngự xoay người lại, nhìn nàng nói: "Đạm Tuyết, muộikhông cần sợ, ta sẽ kê đơn cho muội, sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe của muộiđâu.
Chẳng lẽmuộikhông tin ta sao?"
Hắn sao lại không biết Đạm Tuyết vốn không sợ ảnh hưởng đến bản thân, chẳng qua hắn cố ý nói như vậy, hy vọng trấn an được nàng một chút.
Nhưng dù sao Đạm Tuyết cũng là người có trí tuệ hơn người, hắn tin, nàng nhất định vẫn có thể đưa ra được quyết định.
Quả nhiên, cuối cùng Đạm Tuyết chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn: "Mọi việc ta đều nghe theo công tử."
Nam Cung Ngự nghe thế mới gật đầu, thấy thần sắc nàng tuy trầm tĩnh, nhưng rõ ràng là lộ ra vẻ bi ai lạnh lùng, hắn không nhịn được vuốt mái tóc nàng: "Nếu đã như vậy, thế thì không nên đau khổ.
Trước mắt, chưa thể bỏ đứa bé này được, phải đợi một thời gian nữa.
Nhưng đến lúc đó có lẽ ta sẽ trở về Đại Sở rồi, nên không thể ở bên cạnh lo lắng cho muội được, ta đem tất cả những phương thuốc kê hết cho muội, muộiphải chăm sóc bản thân thật tốt, biết không?"
Đạm Tuyết giật mình như hiểu được điều gì, cười nhẹ: "Lần này công tử đi, sẽ không trở lại phải không?"
Nam Cung Ngự chậm rãi gật đầu: "Khi đó, thân phận của ta sẽ bại lộ, còn muội, tất nhiên cũng sẽ không còn là biểu muội của ta nữa.
Cũng may, con người Hoàng Phủ Thanh Vũ ân oán rõ ràng, dù kết thù với ta, hắn cũng nhất quyết không đụng đến muội.
Nhưng xưa nay muộivốn thông minh, ta cũng tin chắc muộibiết cách bảo vệ bản thân."
Đạm Tuyết lại mỉm cười thêm lần nữa, vẻ mặt càng nhạt nhẽo.
"Về phần Hoàng Phủ Thanh Thần, muộicó thể trực tiếp nói hết chân tướng cho hắn, không nên khiến hắn nghi ngờ vô căn cứ."
"Chàng sẽ không tin đâu."Đạm Tuyết thản nhiên nói.
Với tính cách của hắn, bất luận thế nào hắn cũng sẽ không tin lời giải thích thế này, song, bất cứ việc gì cũng có thể xảy ra.
Nàng tình nguyện khiến hắn tin tưởng, đứa bé mất đi là chuyện ngoài ý muốn.
Nam Cung Ngự thấy dáng vẻ của nàng, cũng không nói thêm điều gì nữa.
Một ngày nọ, Hoàng Phủ Thanh Thần từ trong cung trở về, trên người mang theo mùi rượu, nhưng ánh mắt lại sáng ngời lạ thường.
Vào trong phủ, hắn tự giác tắm rửa thay xiêm y, xong xuôi mới bước vào phòng của Đạm Tuyết, đem nàng ôm vào lòng, nói hết chuyện trong cung.
"......Mẫu Phi rất vui mừng, thưởng rất nhiều đồ, đều đưa đến, nàng có thấy không? Bà còn nói, sau này, nàng cũng không nên vào cung thỉnh an nữa, chỉ cần ở trong phủ an tâm dưỡng thai là được, tốt nhất là phải sinh ra một tiểu hài tử khỏe mạnh ...!Phụ hoàng biết tin cũng rất mừng, lúc trước, Đại ca có con đầu cũng khá trễ, chỉ có ta vừa mới lấy vợ là đã sớm được làm cha rồi, Phụ hoàng nói thẳng muốn đặt tên đứa bé là Khâm Định ..bọn Thập Nhất Thập Nhị kéo ta đi uống rượu, tên tiểu tử Thập Nhị còn muốn chuốc cho ta say ..."
Hắn tự nói rất nhiều, Đạm Tuyết trong lòng hắn thủy chung không nói một lời nào, cuối cùng hắn dừng lại, có chút bất an gọi nàng một tiếng: "Đạm Tuyết?"
Lúc này Đạm Tuyết mới lên tiếng, thản nhiên nói: "Sao chàng không nói tiếp đi?"
Nghe thế, Hoàng Phủ Thanh Thần mới nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ta không nghe nàng nói lời nào, còn tưởng là đang nằm mơ đấy chứ.
Thật ra, đến bây giờ ta luôn cảm thấy có thể bản thân đang mơ."
Đạm Tuyết dường như cười một tiếng, thanh âm rất nhẹ.
Hoàng Phủ Thanh Thần buông nàng ra, nói: "Nàng mệt rồi phải không? Vậy nghỉ ngơi sớm đi, tối nay ta sẽ không an trí ở đây, sáng mai ta sẽ lại đến thăm nàng"
Đạm Tuyết gật đầu, nằm xuống, Hoàng Phủ Thanh Thần lại ngồi bên giường ngắm nhìn nàng thật lâu, rồi mới đứng dậy rời đi.
Đi đến cửa, lại lưu luyến mà quay đầu, bắt gặp đôi mắt đen láy của Đạm Tuyết nhìn mình, sựvui mừng nhất thời không kìm được, bèn bước lại nói: "Nàng yên tâm, ta chỉ về viện của ta thôi."
Hóa ra, hắn nghĩ mình 'ăn giấm chua'.
Đạm Tuyết không khỏi cười nhẹ, Hoàng Phủ Thanh Thần lại cúi đầu hôn nàng, sau đó mới thật sự rời đi.
Ban đêm, Đạm Tuyết mất ngủ cả đêm, đến lúc bình minh, mới không kìm được mà rơi lệ.
Đã lâu rồi nàng chưa khóc, lần gần đây nhất là khi nào nàng cũng quên rồi, chỉ vì lúc này đây, một khắc ảm đạm, nàng khóc vì bản thân, khóc vì đứa con chưa kịp lọt lòng mẹ mà nhất định phải chết.