Bọn họ đang tán gẫu vui vẻ, cánh cửa phòng của Đạm Tuyết đột nhiên mở ra, sắc mặt Lục Kiều không vui vẻ gì bước ra, liếc mắt nhìn mấy người kia, hừ lạnh một tiếng nói: "Nay, các ngươi cũng không tôn trọng Hoàng tử phi nữa sao? Lá gan cũng lớn nhỉ, lời các ngươi nói, bên trong ta đều nghe được không sót một chữ!"
Nghe vậy, vài thị nữ cũng chỉ lè lưỡi, trong đó, có một cô nha hoàn can đảm lên tiếng nói một câu: "Lục Kiều tỷ tỷ, nay tỷ cũng không còn mấy người kính trọng nàng ấy nữa mà? Lúc trước, vào nhà còn xin chỉ thị, nay, ai cũng có thể trực tiếp đẩy cửa vào.
"
Sắc mặt Lục Kiều không thay đổi: "Có bản lĩnh thì các ngươi đứng trước mặt người nói đi!"
Vài thị nữ nghe thế thì chỉ cười rồi chạy đi, đứng đây vẫn nghe những tiếng cười từ rất xa truyền đến.
Còn trong phòng, Đạm Tuyết lẳng lặng ngồi vào bàn chậm rãi hạ từng nét bút, nhớ đến những lời vừa mới nghe !
'Nhất dạ phu thê bách dạ ân'
Nhưng cũng không biết, trên đời thật sự có giống với câu 'nhất dạ phu thê bách dạ ân' không?
Mùng Năm tháng Tám là sinh thần của Dung phi, ngày hôm nay, Hoàng Phủ Thanh Thần đã dẫn theo hai vị sườn phi vào Huệ Nhân cung chúc thọ Dung phi.
Nhìn thấy hai người xinh đẹp như hoa lại hợp với tiêu chuẩn con dâu của mình, Dung phi cười cực kỳ tự nhiên và vui mừng, quay đầu nhìn về Hoàng Phủ Thanh Thần với khí sắc rất tốt kia, nói: "Ngày đó con không nghe lời Mẫu phi, nay con đã biết Mẫu phi thương con rồi chứ?"
Hoàng Phủ Thanh Thần mỉm cười nhìn bà: "Đương nhiên là con biết rồi, trên đời này ngoài Mẫu phi ra, làm sao còn ai thương con nữa?"
Dung phi nhìn nụ cười của hắn, tâm không biết vì sao lại tê rần, đột nhiên nhíu mày gọi: "Lão Cửu.
"
"Vâng?"Hoàng Phủ Thanh Thần thản nhiên nhíu mày, không chút để ý đến bà.
Dung phi cũng không biết vì sao, nhưng lại không nén được tiếng thở dài: "Có chuyện gì, con đừng gạt Mẫu phi.
"
"Mẫu phi yên tâm, nay, con đã trưởng thành.
" Hoàng Phủ Thanh Thần lấy tay vuốt lưng bà, cười vô cùng tự nhiên.
Dung phi lại ngẩn ra, nhớ đến lúc trước hắn vì Đạm Tuyết mà cùng mình bất hòa hai ba ngày.
Khi đó, ánh mắt và biểu tình của tiểu tử này, thật sự là khiến người làm mẹ như bà cảm thấy run sợ.
Nhưng bây giờ, lại đột nhiên nói những lời buông thả như vậy, tâm Dung phi trở nên bất an.
Thật vất vả mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn hai sườn phi đối diện, cuối cùng bà mới xua hết những ý nghĩ lung tung trong đầu, vừa cười vừa nói: "Mẫu phi thấy con như vậy, cũng an tâm.
Có điều, hai nha đầu này cũng đã vào phủ được nửa năm rồi, sao bụng vẫn không có động tĩnh gì hết?"
Gương mặt Tần phi và Tiêu phi đều đỏ lên, vụng trộm đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần đứng đằng xa, xấu hổ đến mức không nói được gì.
Hoàng Phủ Thanh Thần cười khẽ một tiếng: "Mẫu phi còn lo lắng chuyện này ư? Qua hai năm, con cam đoan Mẫu phi sẽ có nhiều cháu trai cháu gái.
"
Hắn nói với vẻ cà lơ phất phơ, nhưng Dung phi nghe xong thì trong lòng vui mừng, lại không khỏi nghĩ đến đứa bé đã mất của Đạm Tuyết lần nữa, không nhịn được mà trở nên thổn thức, nhìn thần sắc của Hoàng Phủ Thanh Thần, cuối cùng vẫn không nói ra, rồi bắt đầu chuyển đề tài.
******************************
Đạm Tuyết, tâm như tuyết, tình như hoa tuyết của thiên hạ, là người từng nhận hết sự sủng ái, nay chính phi của Cửu hoàng tử lại hoàn toàn bị lạnh nhạt.
Tần phi đi thẳng về phía hoa viên, vừa đi vừa nghĩ đến lúc trước nghe được rất nhiều chuyện về Đạm Tuyết, bất giác cất bước nhanh hơn.
Nàng gả vào phủ Cửu hoàng tử này đã nửa năm, nhưng vẫn chưa gặp qua vị chính phi này, hôm nay rất vất vả mới nghe nói nàng ta sẽ xuất hiện ở hoa viên, bất luận thế nào, nàng cũng phải tận mắt nhìn một lần.
Từ xa, chỉ thấy trên con đường đá có một đám người.
Tần phi đến gần, tất cả mọi người đều tản ra nhường lối cho nàng ta, nàng ta vừa nhìn thì thấy ở giữa là người thường xuyên cùng mình xung đột - Đổng Lâm, còn đối diện Đổng Lâm, là một nữ tử nàng chưa từng gặp qua, trong trẻo nhưng lạnh lùng, cao ngạo, dung mạo thanh khiết.
Nàng ta chậm rãi dừng bước, do dự một lát, nhưng vẫn không tiến lên hành lễ, chỉ lẳng lặng đứng một bên quan sát.
Không biết rốt cuộc trước đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trong tay Đạm Tuyết đang nâng một chú chim bồ câu đưa thư đã chết, ngay cả ánh mắt cũng không hề rời khỏi nó, chỉ lạnh lùng gọi một tiếng: "Hứa quản gia.
"
Gương mặt Hứa Lập Thiên chợt lộ vẻ chua xót, trong ánh mắt hơi mang theo vẻ cầu xin, nhìn về phía Đổng Lâm.
Còn cô nàng Đổng Lâm kia cười nhạo một tiếng, hừ nói: "Không phải chỉ là một con bồ câu bỏ đi sao, ta đền cho cô là được, đúng lúc, Cửu gia cũng tặng cho ta rất nhiều đồ tốt, ta không giống cô, chỉ là một con bồ câu mà xem như trân bảo!"
Đạm Tuyết lại như chẳng nghe thấy những lời nói của nàng ta, xoay người, ánh mắt nàng phảng phất kết thành một lớp băng mỏng thản nhiên nhìn Hứa Lập Thiên, sau đó nhấc chân rời đi ngay.
Lúc đó, Đổng Lâm lại càng thêm đắc ý: "Có người bỏ đi kìa, vẫn do ta sơ suất chạm vào vết thương của cô sao? Cũng đúng, cô độc trong khuê phòng nửa năm, nói vậy cô rất khó chịu không phải sao?"
"Đổng cô à, nô tài xin người đừng nói nữa" Hứa Lập Thiên lên tiếng nói, "Chuyện này, nếu để Cửu gia nghe được, biết đâu phong ba lại nổi lên đó.
"
"Để Cửu gia nghe được thì sao? Ta cũng không tin, Cửu gia sẽ che chở nàng ta, mà không che chở ta ! "
Đạm Tuyết cầm bồ câu trong tay, đi càng lúc càng xa, rốt cuộc cũng không còn nghe thấy những thanh âm huyên náo của nữ tử kia nữa.
Trở về phòng mình, nàng mới chậm rãi đặt chú bồ câu lên bàn, lấy bức thư khi nãy cột vào chân bồ câu, vuốt ve thân mình đã cứng lại của nó, yên tĩnh không tiếng động.
Nửa tháng trước, nàng lại nhận được thư của ca ca gửi, chuyện này ngoài dự liệu của nàng.
Bây giờ, ca ca cuối cùng cũng tha thứ cho nàng, chỉ tiếc, đã không thể quay về như trước.
Mà nay, ca ca đưa cho nàng một chú bồ câu thôi, thế nhưng cũng đã chết rồi.
Trong lòng Đạm Tuyết không phải không tức giận, mà chỉ là không muốn thể hiện ra.
Bởi vì một khi nổi giận, có thể sẽ khiến hắn chú ý.
Đã gần nửa năm không gặp hắn, hắn không muốn thấy nàng, còn nàng, cũng không muốn gặp hắn.
Cho nên, nàng tình nguyện như thế, cho dù có cô đơn lạnh lẽo cả đời, cũng không phải việc gì khổ sở.
Nàng là Trầm Đạm Tuyết, đến tận bây giờ không sợ cô đơn, đến bây giờ, đều có thể chống chọi với cô đơn.
Chỉ có điều, nay, rất vất vả mới liên lạc được với ca ca, nàng không thể khiến ca ca lo lắng cho mình nữa.