Đạm Tuyết đi dọc theo bờ sông, đi tới đi lui với vẻ bình tĩnh, nhưng bộ dáng lại không giống đang tìm thứ gì, ngược lại vẻ mặt trông rất mờ mịt, thần sắc lãnh đạm và lạnh lẽo.
Nhưng rốt cuộc muốn tìm thứ gì, ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết.
Nhưng nàng lại rõ ràng biết bản thân mình thật sự đã đánh mất thứ gì, đã đánh mất một thứ vô cùng trọng yếu.
Thập Nhị cảm thấy rất quái dị, nhưng không dám tiến lên, cũng không dám rời đi, chỉ có thể đứng không xa không gần canh giữ .
Vài canh giờ sau, từ phía chân trời rốt cuộc xuất hiện những tia nắng sớm đầu tiên, Đạm Tuyết đã ngừng đi qua đi lại dọc bờ sông, nhưng vẫn ngồi không nhúc nhích hai canh giờ.
Nhìn thấy hừng đông ló dạng, lúc này Thập Nhị mới tiến lên, thấp giọng nói: “Cửu tẩu, trời đã sáng rồi, thật sự có tìm nữa cũng không thấy đâu.
Để đệ đưa tẩu hồi phủ, cả một đêm tẩu không trở về, Cửu ca sẽ lo lắng lắm.”
Hắn sẽ lo lắng sao? Có lẽ thế.
Đạm Tuyết đứng dậy có chút có chút khó khăn, bỗng nàng hoảng hốt nghĩ: Hắn yêu, quá mức thâm tình, quá mức nồng cháy, cơ hồ làm cho người ta không còn chỗ trốn, nhưng đồng thời cũng tổn thương đến người khác sâu sắc.
Trở về phủ, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng đã tiến cung từ sáng sớm.
Đạm Tuyết cũng không quay về Duy An lâu, ngược lại gọi Hứa Lập Thiên quét tước tiểu viện ở phía tây, sau đó nàng dọn vào đó ở.
Nghe bảo là trong Duy An lâu, nơi vốn là phòng ngủ của nàng đã bị Lục Kiều ngang nhiên chiếm rồi.
Có lẽ lúc trước Lục Kiều còn kiêng kị một chút, nhưng từ sau khi nàng đến ở tại tiểu viện trong hậu viên, Duy An lâu lập tức lan truyền tin tức phải tu sửa ra khắp nơi, những vật phẩm trang trí, rèm cửa bằng hạt châu thậm chí là rèm giường, chăn nệm toàn bộ đều bị thay đổi, thậm chí đổi mới hoàn toàn.
Đạm Tuyết nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười.
Những việc Lục Kiều làm lần này nhất định Hoàng Phủ Thanh Thần không hề hay biết, tuy Hoàng Phủ Thanh Thần và nàng đang có mâu thuẫn, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ nữ tử khác làm càn như vậy.
Lục Kiều chỉ sợ sẽ tự hại bản thân mình thôi.
Quả nhiên, vào buổi chiều, nghe nói khi Hoàng Phủ Thanh Thần trở về vương phủ, nhìn thấy Duy An lâu rực rỡ hẳn lên cùng Lục Kiều nghiễm nhiên chiếm lấy phòng nữ chủ nhân của Đạm Tuyết liền nổi giận lôi đình, không khỏi ra lệnh cho người kéo Lục Kiều đi ra ngoài, sau đó nổi lửa hỏa thiêu Duy An lâu không còn là Duy An lâu trước kia nữa.
Đạm Tuyết đang ngồi trong tiểu viện thưởng thức trà, nghe nha hoàn bên ngoài khe khẽ bẩm báo, chỉ mỉm cười nhẹ.
Tòa Duy An lâu xa hoa như vậy cứ thế mà bị đốt sạch, thật sự là rất đáng tiếc.
Đúng lúc này, thanh âm khe khẽ của nha hoàn bỗng nhiên im bặt, chuyển sang tiếng gọi rụt rè sợ hãi: “Cửu gia.” Cuối cùng, lại quay đầu về phía phòng gọi một tiếng: “Vương phi, Cửu gia đến đây.”
Đạm Tuyết buông chén trà trong tay xuống, nâng mắt nhìn lên, vừa vặn liền nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Thần đẩy cửa đi vào, bắt gặp sắc mặt hắn xanh mét, bản thân cũng bất giác nhếch lên ý cười thản nhiên.
Hoàng Phủ Thanh Thần không hề nghĩ đến nàng sẽ có vẻ mặt như vậy, sau một lúc nao nao, ánh mắt đã nhiễm thần sắc uất giận, cắn răng gọi nàng: “Trầm Đạm Tuyết.”
Đạm Tuyết lại làm như không nhìn thấy thần sắc hắn, chỉ thủng thẳng đứng lên, đưa lưng về phía hắn đi đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía hoa viên nho nhỏ bên ngoài, cười khẽ một tiếng, chỉ cảnh trí bên ngoài cho hắn xem: “Ta thật không ngờ, tây viện nho nhỏ này lại có khung cảnh xinh đẹp tuyệt vời thế này, so với Duy An lâu đẹp hơn nhiều.”
Bộ dáng như thế giống như đêm qua chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Hoàng Phủ Thanh Thần cảm thấy mi tâm co rút gâny đau đớn từng cơn -- Trầm Đạm Tuyết, Trầm Đạm Tuyết, nàng thật sự không có tâm sao?
Đạm Tuyết quay đầu, vẫn nhìn hắn như trước, thản nhiên cười: “Về sau ta sẽ ở nơi này, có thể không?”
Đôi mắt Hoàng Phủ Thanh Thần buồn bã, chỉ đáp hai tiếng: “Không thể.”
Đạm Tuyết chỉ cười nhẹ, vươn tay đóng cửa sổ lại, đi trở về bên cạnh bàn.
Nụ cười trên mặt nàng làm cho lòng hắn tự dưng bối rối – như thế này không phải là Trầm Đạm Tuyết, như thế này không nên là Trầm Đạm Tuyết! Hắn thà là nàng lạnh lùng như băng tuyết, không hề mang theo ý cười trên môi cũng không muốn nhìn thấy nàng lãnh đạm cười như vậy! Hoàng Phủ Thanh Thần bất ngờ đá văng chiếc ghế bên cạnh, tiến lên kéo tay nàng đi ra ngoài.
Một đường đi thẳng ra vườn, hắn đi nhanh như bay, Đạm Tuyết cơ hồ phải chạy mới theo kịp bước chân hắn.
Thanh âm Hoàng Phủ Thanh Thần cũng cực kỳ cứng rắn: “Đường đường là Vương phi của Di thân vương phủ mà ở một nơi như vậy, nàng cho là ai sẽ xấu mặt đây?”
Đạm Tuyết nhìn bóng dáng lạnh lùng của hắn, giống như toàn thân đều tỏa ra hơi lạnh thấu xương, bỗng nhiên mở miệng gọi hắn một tiếng:“A cửu.”
Bước chân Hoàng Phủ Thanh Thần bất giác liền chậm lại, bàn tay đang nắm chặt tay của nàng siết thật chặt .
Đạm Tuyết dừng một chút, mới thản nhiên nói: “Lục Kiều, chàng thích nàng ta sao?”
Tâm Hoàng Phủ Thanh Thần giống như bị ai bóp mạnh, hắn đau đến nỗi thở không thông -- đến tột cùng là nàng có tâm trạng như thế nào mà có thể làm như không có việc gì hỏi ra những lời như vậy?
“Cô ta không xứng.” Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng trả lời với giọng mỉa mai.
Đối với nàng, hắn chưa bao giờ biết nói dối là gì.
Đạm Tuyết nhẹ nhàng lên tiếng: “Thế sao, vậy ta thì sao?”
Hoàng Phủ Thanh Thần phút chốc dừng chân lại, xoay người, hai mắt gần như vằn tia máu nhìn sát nàng, hồi lâu sau, cắn răng phun ra vài chữ: “Nàng cũng không xứng.”
Đạm Tuyết lại chậm rãi cười rộ lên, nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như kết băng: “Nói cũng đúng.
Đối với ta, chàng chỉ có hai từ trách nhiệm thôi.”
Không xứng.
Nàng không xứng.
Trong đầu Hoàng Phủ Thanh Thần lặp đi lặp lại hai từ nàng vừa thốt ra.
Trong mắt hắn có khiếp sợ, có kinh ngạc, có thất kinh, có hổn hển, thậm chí còn có sự ủy khuất cùng không cam lòng giống như đứa trẻ -- nàng rốt cuộc cũng nói ra những lời nói giấu trong đáy lòng từ trước tới nay -- hắn không xứng.
Hoàng Phủ Thanh Thần muốn cười, nhưng chỉ cảm thấy khuôn mặt mình cứng ngắc, căn bản không thể động đậy dù chỉ một chút.
Đúng, Hoàng Phủ Thanh Thần hắn cái gì cũng không có -- không có khát vọng vang danh thiên hạ, không đa mưu túc trí, bày mưu tính kế như Thất ca, không có tài năng quân sự, tiêu diêu tự tại như Nam Cung Ngự, không có sự cẩn thận chu toàn như lão Thập Nhất, thậm chí ngay cả sự bốc đồng của lão Thập Nhị, hắn cũng kém xa.
Hắn bất quá cũng chỉ là mạc danh kỳ diệu gặp gỡ nàng, vừa ý nàng, đặt nàng trong lòng bàn tay, đặt nàng ở trong tim, chỉ thiếu bổ quả tim của mình cho nàng xem thôi.
Nàng lãnh tình đạm mạc, nàng kiên quyết vô tình, thậm chí nàng bỏ cốt nhục của hắn, hắn đều có thể không để ý, vẫn ngây ngốc chờ đợi nàng như cũ, nhưng mà nay, nàng rốt cuộc vẫn nói với hắn -- hắn không xứng!.