Vào một ngày nọ, Hoàng Phủ Thanh Thần tan triều, sau khi từ Ngự thư phòng đi ra, vừa muốn trở về phủ, bất chợt nhìn thấy một thái giám trong cung Dung phi đang cúi đầu ủ rũ trên hành lang, liền vẫy vẫy tay bảo hắn lại đây, hơi nhướng mày nói: “Mẫu phi làm sao vậy?”
Tiểu thái giám kia cười hì hì nói: “Dung vẫn rất khỏe, chỉ là đã lâu không gặp Cửu gia, có lẽ là quá nhớ nhung, do đó muốn gặp Cửu gia một chút.”
Hoàng Phủ Thanh Thần bất giác nâng tay lên, cách ống tay áo xoa xoa cổ tay, dừng lại một chút, mới nói: “Đi thôi.”
Từ sau khi tiên đế băng hà, Dung phi cùng toàn bộ phi tần của tiên đế đều dời đến cung Kiền Tây, là một nơi hẻo lánh, điều kiện cũng không quá tốt, cho đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đăng cơ, mới cố ý thay đổi chỗ ở của Dung phi, đây được cho là trường hợp đặc biệt trong số các phi tần của tiên đế.
Hoàng Phủ Thanh Thần vừa vào cửa, nhìn thấy Dung phi có chút buồn ngủ đang dựa vào chiếc ghế quý phi, liền tiến lên thỉnh an.
Dung phi miễn cưỡng mở mắt ra, lúc này mới đem ánh mắt tập trung ở trên người hắn, cảm thấy hắn rất gầy, trong lòng bất giác thở dài.
Người ngoài nói đứa con này âm trầm, hỉ nộ vô chừng, nhưng chỉ có người quen thuộc với hắn mới biết được, hắn đã từng là người luôn bảy tỏ cảm xúc yêu ghét ra mặt, chính bởi vì phần lớn thời gian tâm trạng không tốt, nên người ngoài nhìn thấy cho rắng hắn là người âm trầm.
Hắn rõ ràng cũng có lúc vui, nhưng lại cố tình bày ra vẻ mặt không vui vẻ như vậy.
Dung phi không khỏi nhớ tới Đạm Tuyết, nhẹ giọng nói: “Lão Cửu, con còn nhớ rõ đã đáp ứng mẫu phi điều gì sao?”
Hoàng Phủ Thanh Thần dừng một chút, mới cười nói: “Con đương nhiên nhớ rõ.”
“Phải không?” Dung phi cố ý trầm sắc mặt xuống, “Con lại đây.”
Hoàng Phủ Thanh Thần không nghi ngờ gì, cười tiến lên, vừa muốn nói điều gì, Dung phi đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay hắn, tay kia đã kéo cổ tay áo ra, nhất thời cả người bà liền đông cứng lại.
Trên cổ tay chi chít những vết thương, vết thương trông đáng sợ như vậy, đây là chuyện hắn đáp ứng sao?
Dung phi cảm thấy máu toàn thân đều lạnh, nỗi đau trong lòng nhanh chóng khuếch tán đến toàn thân, động cũng không thể động đậy được, khóc cũng không thể khóc được, cuối cùng, chỉ thấp giọng nói: “Con còn muốn mẫu phi lo lắng cho con đến bao lâu nữa đây?”
Hoàng Phủ Thanh Thần chậm rãi rút tay về, buông cổ tay áo, che lại vết thương, vẫn mỉm cười như cũ: “Mẫu phi yên tâm, con không có việc gì .”
“Không có việc gì?” Thanh âm Dung phi bỗng dưng trở nên bén nhọn, “Con đã tự tra tấn mình thành bộ dáng này, còn nói là không có việc gì? Hay con căn bản không nhớ rõ đã đáp ứng chuyện gì với ta?”
Hắn quả thật không nhớ rõ, nay cẩn thận suy nghĩ lại, mới nhớ đến, mẫu phi muốn hắn quên Đạm Tuyết đi, không cho phép tìm nàng, không cho phép tồn tại ý niệm về nàng trong đầu nữa.
Mẫu phi nói, nữ tử trên thế gian này có hàng ngàn hàng vạn người, chỉ cần hắn muốn, có loại người nào mà tìm không thấy?
Nhưng khi đó hắn đã quên nói, hắn muốn Trầm Đạm Tuyết, thầm nghĩ muốn Trầm Đạm Tuyết, nhưng lại tìm không thấy.
Quả thật là hắn làm không được, ngược lại còn làm cho mình gần như phát điên.
Chỉ có điều duy nhất hắn đã làm theo lời mẫu phi, đó là không đi tìm nàng.
Dung phi rốt cuộc vẫn nhịn không được rơi lệ, ôm lấy đầu của hắn: “Lão Cửu, mẫu phi biết bây giờ những lời mẫu phi nói con nghe không lọt tai, nhưng con không thể tiếp tục như vậy được.
Lão Thất thật vất vả mới đăng cơ ngôi vị hoàng đế này, không phải con vẫn muốn giúp hắn sao, nay đúng là cơ hội tốt cho con kiến công lập nghiệp, con nên quên nàng đi......!Mẫu phi chỉ có mình con là con thôi, nếu con cứ tiếp tục như vậy nữa, chính là muốn ép mẫu phi đi tìm cái chết mới vừa lòng sao?”
Qua hồi lâu sau, hắn cuối cùng chậm rãi kéo tay mẫu phi xuống, nắm trong lòng bàn tay, trầm giọng nói: “Mẫu phi yên tâm, con đã biết.”
Hắn làm như thật sự đã biết, cũng đã hành động như thế.
Khi lâm triều không hề thất thần, lúc nghị sự không hề bàng quan, trên mặt cũng không còn biểu tình giật mình thất thố, hắn dường như quay trở về một vị Cửu gia mặt lạnh trước kia.
Về Đạm Tuyết, hắn đặt nàng ở nơi sâu tận trong đáy lòng, ban đầu hắn thử không cố ý suy nghĩ đến, nếu ngẫu nhiên nhớ đến dung nhan của nàng, trong lòng vừa nổi lên sự đau đớn, hắn sẽ cố gắng trấn định vượt qua, giấu diếm được rất nhiều người.
Vết thương trên tay rốt cuộc không xuất hiện thêm nữa, bởi vì mỗi khi Dung phi gặp hắn, bà phải nhìn qua mới có thể yên tâm.
Ngày cứ bình thản trôi qua .
Lại qua một thời gian nữa, Hoàng Phủ Thanh Vũ muốn phái quân đông chinh, Hoàng Phủ Thanh Thần tại triều đình tự động xin đi giết giặc, nguyện mang binh xuất chinh.
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, trong mắt rõ ràng hiện ra vẻ không đồng ý.
Đúng lúc này, Thập Nhất đột nhiên cũng đứng dậy, cùng hắn tranh chấp chức vị nguyên soái này.
Hoàng Phủ Thanh Vũ quả thật vẫn còn tin tưởng Thập Nhất, bèn nói với hắn: “Lão Cửu, ta còn có khác chuyện giao cho đệ.”
Nhưng hắn vạn lần cũng không ngờ, cái gọi là chuyện khác thì ra là cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ ngự giá thân chinh thảo phạt Đại Sở!
Xuất binh thảo phạt Đại Sở! Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần dĩ nhiên là mừng như điên, bởi vì người mà cả cuộc đời hắn yêu nhất, những kẻ mà hắn hận nhất đang ở nơi đó, hắn bức thiết muốn chứng minh một điều, nên rất nóng lòng muốn thử.
Tâm trạng yên bình đã lâu, giờ này khắc này, mới rốt cuộc khôi phục lại một chút sức sống.
Nghĩ đến, cũng không phải tất cả đều có liên quan đến Đạm Tuyết, mà là nam nhân chỉ phát huy bản lãnh trên chiến trường mà thôi.
Sau khi Hoàng Phủ Thanh Vũ tuyên bố quyết định này, hắn ôm chầm lấy Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Thất ca, cám ơn huynh.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ đang cười, nụ cười trong bi thương nhưng không phải tất cả mọi người đều nhìn thấy được, nhưng mà hắn lại biết.
Bởi vì hắn biết, nữ nhân trong lòng Thất ca đã chết rồi, tâm Thất ca cũng đã chết theo.
Nhưng nữ nhân trong lòng hắn vẫn còn chưa chết, cho nên, mặc dù không ôm hy vọng gì, nhưng tâm hắn vẫn còn sống.
Chiến sự tiến hành vô cùng thuận lợi, Hoàng Phủ Thanh Vũ biết rõ tâm tư của hắn, rất nhiều lần phái Hoàng Phủ Thanh Thần làm tướng quân lãnh binh để cho hắn chỉ huy quân đội đi công phá hết thành trì này đến thành trì khác của Đại Sở, làm cho hắn vô cùng hưởng thụ loại cảm giác đẫm máu nơi sa trường này.
Tiếng tăm của Hoàng Phủ Thanh Thần ở trong quân càng ngày càng cao hơn, mỗi lúc các quân sĩ cất tiếng hoan hô khi chiếm lĩnh được vùng đất mới, trong lòng hắn đều dâng lên cảm giác thỏa mãn mãnh liệt, cái loại cảm giác vui vẻ này làm cho lòng người vô cùng hưng phấn.
Nhưng mỗi khi vui vẻ qua đi, an tĩnh trở lại, nội tâm chỉ còn lại sự trống rỗng thật lớn, nằm ở trong doanh trướng, ngay cả ánh mắt cũng trống rỗng .
Điều duy nhất mà hắn có thể làm chính là chờ mong trận chiến tiếp theo, để làm cho mình thống khoái được một lúc.
Nhưng điều làm cho hắn vạn lần không ngờ chính là trong lúc chiến sự đang diễn ra lại gặp lại nàng! Mà hắn, vẫn giống như lúc trước, trong hàng ngàn hàng vạn người, người đầu tiên hắn nhìn thấy lại chính là nàng.