Hắn vốn ở kinh thành Đại Sở chờ đợi gần ba tháng, người được phái đi lại bặt vô âm tín, bên phía Trầm phủ cũng hoàn toàn không có tin tức gì của Đạm Tuyết.
Nhưng chuyện hắn chờ đợi Đạm Tuyết cũng đã lan truyền khắp toàn bộ kinh thành Đại Sở, trong nhất thời cơ hồ tất cả mọi người đều biết có một vị thân vương Bắc Mạc đang ở trong khách điếm Bình An chờ đợi thê tử thất lạc trở về.
Cho đến khi chiến sự nổi lên, hắn nhận được tin tức của Thập Nhất, biết lần này Hoàng Phủ Thanh Vũ hạ quyết tâm muốn tiêu diệt Đại Sở, cuối cùng hắn cũng không còn cách nào để tiếp tục ở lại, nhưng sợ Đạm Tuyết gặp chuyện bất trắc, trong nhất thời lưỡng lự không thôi.
Sau đó triều đình liên tục gửi thư tín đến thúc giục hắn mau trở về, phía bên Thập Nhị cũng truyền đến tin tức, nói là Đạm Tuyết e là cũng không ở Đại Sở, lúc bấy giờ Hoàng Phủ Thanh Thần mới tâm không cam lòng không nguyện rời đi, nhưng vẫn không trở về Bắc Mạc, mà tự mình dẫn theo người điều tra xung quanh nơi Đạm Tuyết từng xuất hiện.
Nhưng trời đất bao la, biển người mờ mịt, hắn phải đi về nơi đâu để tìm nàng đây?
Đến tột cùng là nàng cố ý trốn tránh hắn, hay nàng thật sự mang theo con nhỏ đi du sơn ngoạn thủy? Nếu như là vế trước, vậy rốt cuộc nàng có bao nhiêu chán ghét hắn?
Ngày qua ngày hết tìm lại kiếm, rốt cuộc tâm tình của Hoàng Phủ Thanh Thần càng ngày càng xuống thấp, nhưng vẫn không chịu nghỉ ngơi, sau khi tìm kiếm một ngày một đêm, cuối cùng hắn đến một thị trấn nhỏ của Bắc Mạc, bởi vì không chịu nổi thể xác và tinh thần cùng bị tra tấn nên lâm trọng bệnh.
Lần này quả thật không còn cách nào tiếp tục leo lên lưng ngựa tìm kiếm nữa, hắn không thể không ở lại khách điếm dưỡng bệnh, trong đầu lại càng nhận ra một điều -- nàng nhất định đang cố ý trốn tránh hắn, nhất định......
Vào một ngày hắn đang ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe được từ bên ngoài truyền đến tiếng khóc nỉ non trong trẻo của trẻ con, cùng với thanh âm nhẹ nhàng dỗ dành của nữ tử.
Hắn nghe được tiểu nhị nở nụ cười: “Phu nhân, thanh âm của tiểu thiếu gia to như vậy, về sau nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ!”
Nữ tử kia cũng không lên tiếng trả lời, tiểu nhị hình như đẩy cửa phòng cách vách ra, nói: “Phu nhân, người sẽ ngụ ở gian phòng này.”
“Đa tạ tiểu nhị ca.” Thanh âm của nữ tử rất nhẹ, vô cùng lãnh đạm, lơ đãng giống như trong mộng.
Hoàng Phủ Thanh Thần bật dậy trên giường, cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Nhưng cho dù là mơ, hắn cũng muốn nhìn thấy nàng! Nghĩ đến đây, hắn bật dậy, bước về phía cửa, đẩy cửa ra nhìn về phía căn phòng cách vách.
Trong cơn hoảng hốt, hắn giống như thật sự lâm vào cảnh trong mơ.
Dáng vẻ của nàng như vừa bước vào phòng, đứng ở cửa bên này nhìn hắn, tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng chỉ chợt lóe lên, sau một lát, khuôn mặt trở về vẻ thản nhiên như cũ.
Điều duy nhất khác hẳn với trước kia là hiện nay, trong lòng nàng đang ôm một đứa bé đang oa oa khóc lớn, bộ dáng phấn điêu ngọc mài, cực kỳ xinh xắn, nhìn kỹ lại rõ ràng có sáu bảy phần tương tự với mình.
Phía bên kia, tiểu nhị nhìn thấy hắn ra khỏi cửa, liền đứng ở cửa, vẻ mặt có chút cứng ngắc, nghĩ mình đã quấy rầy hắn, vội vàng tiến lên xin lỗi: “Vị đại gia này, tiểu nhân nhất thời quên ngài đang nghỉ ngơi, đã quấy rầy ngài, thỉnh đại gia đừng trách.”
Hoàng Phủ Thanh Thần cảm thấy hắn thật phiền toái, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút.”
Lòng bàn tay Đạm Tuyết dường như đổ đầy mồ hôi, nàng nghĩ chắc là do mình ôm con quá lâu, vì thế xoay người ôm đứa nhỏ vào phòng, giơ tay liền đóng cửa lại.
Tiểu nhị vẫn sửng sờ đứng trước mặt Hoàng Phủ Thanh Thần, Hoàng Phủ Thanh Thần vừa nhìn thấy Đạm Tuyết biến mất ở trước mắt, chỉ một thoáng tinh thần lại lâm vào hoảng hốt, chỉ một cước liền đá văng tiểu nhị kia ra, sau khi để lại một tiếng kêu thảm thiết, hắn lập tức đi tới trước cửa phòng Đạm Tuyết, mạnh mẽ tông cửa bước vào, nhưng lại phát hiện thì ra nàng đã khóa cửa ở bên trong.
Lửa nóng trong đầu nhất thời giảm bớt phân nửa, hắn cúi đầu đứng ở cửa, nắm chặt nắm tay, lạnh lùng nói: “Trầm Đạm Tuyết, mở cửa ra.”
Hồi lâu sau cũng không có tiếng đáp lại, trong phòng chỉ truyền đến âm thanh nói chuyện nhỏ nhẹ, có lẽ nàng đang dỗ dành đứa bé.
Con của bọn họ.
Bàn tay đang nắm chặc của hắn bỗng nhiên buông lỏng ra, hiếm khi hắn lại có tính nhẫn nại như thế, liền đứng ở nơi đó chờ đợi.
Hồi lâu sau, âm thanh nói chuyện bên trong của nàng mới im bặt, tiếng khóc thút thít của đứa bé dường như cũng không còn nữa, hắn mới nâng tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Lần này, cửa cuối cùng cũng được mở ra.
Nàng đứng ở bên trong, hắn đứng ở bên ngoài, một ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như lúc ban đầu, một ánh mắt lại gợn sóng ba đào.
Cả hai nhìn nhau thật lâu, cuối cùng hắn nâng mắt lên, nhìn về phía chiếc giường trong phòng, bày ra vẻ muốn đi vào.
Cánh tay Đạm Tuyết thuận thế liền ôm lấy thắt lưng hắn, đẩy hắn ra khỏi cửa, bản thân mình cũng bước ra khỏi phòng, giơ tay đóng cửa lại.
Dưới bàn tay nàng, thân mình hắn rõ ràng đã gầy đi rất nhiều.
Nàng nhất thời cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, không biết vì sao lại quên mất phải lấy tay ra khỏi người hắn, Hoàng Phủ Thanh Thần chậm rãi cầm lấy tay nàng bỏ vào trong tay mình, dùng sức nắm lấy, trong giọng nói mang theo cảm xúc phức tạp: “Trầm Đạm Tuyết!”
Đạm Tuyết lúc này mới phục hồi tinh thần lại, rút tay mình về, vuốt vuốt mái tóc có chút hỗn loạn, sau đó mới ngẩng đầu lên cười nhẹ với hắn: “Con vừa mới ngủ, chàng đừng ầm ỹ.”
Ấy thế mà nàng còn dám bình tĩnh, tự nhiên ở trước mặt hắn đề cập đến con như vậy! Cơn tức trong lòng hắn chỉ một thoáng lại dâng lên, lập tức ôm chặt thắt lưng của nàng, nửa lôi nửa ôm kéo nàng vào phòng mình, đóng cửa lại, áp nàng vào tường, ánh mắt lạnh lùng kề sát nàng: “Nàng dám gạt ta?”
Nàng vẫn mang dáng vẻ thản nhiên như trước, ngữ khí giống như đang nói đến một chuyện bình thường nào đó: “Không có, ta chỉ không nói cho chàng biết thôi.”
Bàn tay Hoàng Phủ Thanh Thần cơ hồ không khống chế được bóp lấy cổ nàng, nhưng chỉ đặt ở nơi đó, hồi lâu sau cũng không dùng sức.
Hắn cơ hồ đã quên bản thân mình đang bị bệnh, nhìn dung nhan ngày nhớ đêm mong kia, sau khi tâm tình bình tĩnh lại, hắn cảm thấy ngay cả hô hấp cũng bị đau.
Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.
[đạp nát giày sắt mà tìm không thấy, lại tới tay không tốn tí công phu]
Nếu không phải hắn ở nơi này dưỡng bệnh, nếu không phải hắn phân phó cho toàn bộ thị vệ ra ngoài tiếp tục tìm kiếm, chỉ sợ không biết phải tìm nàng bao lâu nữa!
Hắn đột nhiên vùi đầu vào gáy của nàng, thanh âm trầm thấp, giống như mang theo một chút nghẹn ngào: “Nàng có biết hay không, ta nhớ nàng rất nhiều.”
Đạm Tuyết dường như bật cười thành tiếng, hắn nghe được cảm thấy có điều không đúng bèn ngẩng đầu lên nhìn nàng, trên mặt nàng quả nhiên là có ý cười, chỉ một thoáng, hắn tức giận không thể khống chế được: “Nàng dám cười nhạo ta?”