Hoàng Phủ Thanh Thần nhất định không chịu thả nàng xuống giường, không ngại vừa ôm nàng vừa dùng bữa, tất cả đều chân thật như thể hai người trước giờ vốn dĩ vẫn luôn bên nhau, chưa bao giờ chia xa.
Mặc dù hai người cái gì cũng không làm, Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ nhìn nàng nằm ở trong lòng mình, rất hài lòng mà vỗ về mái tóc đen của nàng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là hướng Đạm Tuyết hỏi: “Nàng hãy nói lại lần nữa xem, vì sao nàng trở về?”
Đạm Tuyết cơ hồ đã bị vấn đề mà Hoàng Phủ Thanh Thần hỏi tra tấn sắp phát điên lên, hai tay bịt chặt lỗ tai , không muốn trả lời.
Từ sáng sớm đến chiều tối, nàng không nhớ hắn đã hỏi qua nàng bao nhiêu lần, lúc đầu cũng tính trả lời hắn nhưng sau đó lại giả vờ như không nghe thấy hắn hỏi.
Nhưng hắn cũng không có ý buông tha nàng , nhất định phải hỏi đến khi nàng chịu nói mới thôi.
“Chàng ...!chàng ...!chàng!” Tính tình ĐạmTuyết vốn trầm tĩnh, trước giờ chưa từng bị ai ép buộc đến tình trạng này, nguyên lai cũng chỉ có hắn mới làm được như thế.
“Tại sao lúc ở quán trọ nàng lại ra đi mà không nói lời nào?” Trong đôi mắt hắn phút chốc hiện lên tia ảo não: “Nàng bỏ con và ta ở lại là vì sao ? Mà sao lại đi lâu như vậy?”
Đạm Tuyết chậm rãi dời đôi mắt đi, thở dài một tiếng.
Thấy thế Hoàng Phủ Thanh Thần nóng nảy nói: “ Nói đi, nếu nàng không nói ta sẽ không cho nàng gặp con, xem ta như thế nào trị nàng”.
Hắn tuy uy hiếp nhưng nghe qua có chút buồn cười, Đạm Tuyết mỉm cười, rốt cuộc nói: “Ta sớm nên biết, chàng căn bản không nhìn tới lá thư mà ta đã gửi cho chưởng quầy.”
“Thư ?” Hoàng Phủ Thanh Thần kinh ngạc, thì ra nàng để lại thư rồi mới bỏ đi ?
“Chị dâu ta sinh bệnh nặng, ca ca lại không chịu hàng Bắc Mạc, ta vì muốn đưa chị dâu đi chữa bệnh nên mới vội vàng trở về đi tìm ca ca.” ĐạmTuyết đại khái đem sự tình nói một chút, ngẫm nghĩ hắn chắc là không muốn biết chi tiết.
Hoàng Phủ Thanh Thần lúc này mới biết chính mình đã vô lý, mới gây ra hiểu lầm lâu như thế này, nhưng vẫn là không cam lòng lên tiếng: “ Nàng vội vàng ra đi, thời gian chờ ta tỉnh lại cũng không có sao? Nàng không nên thừa dịp ta ngủ mà trốn đi!”
Đạm Tuyết bất đắc dĩ nhìn hắn một cái: “ Chờ chàng tỉnh lại, ta còn đi được sao?”
Gương mặt Hoàng Phủ Thanh Thần lúc này mới giãn ra kèm theo một nụ cườituấn mỹ phi phàm:“Đương nhiên không đi được.”
Đạm Tuyết đưa lưng về phía hắn, như cũ thở dài: “Ta vẫn tưởng rằng lần này từ biệt, qua năm tháng chàngnhất định sẽ trầm ổn một chút, không nghĩ rằng vẫn là......!không hề thay đổi.”
Nàng rõ ràng là trách hắn, nhưng mà lời nói đó khi đến tai hắn thì lại làm cho lòng của hắn tràn đầy vui mừng! Nàng chưa từng cùng hắn nói chuyện như vậy, rốt cuộc nàng đã chịu nói ra suy nghĩ trong lòng mình, cả hai giống như một đôi tri kỷ.
Hắn chồm lên, ôm lấy nàng: “Tiếp tục nói.”
Đạm Tuyết lại trầm mặc .
Hoàng Phủ Thanh Thần nghĩ là nàng tức giận, ghét bỏ hắn, nhất thời hoảng hồn: “Đúng, ta không có gì tiến bộ, tính nàng vừa lãnh đạm lại cứng cỏi như thế, ta làm saothay đổi được ? Ta thật sự không có biện pháp......”
Hắn hồ đồ giải thích, lại không nhìn thấy vẻ mặt Đạm Tuyết, nhất thời càng thêm bối rối .
Đạm Tuyết rốt cuộc không tránh né nữa, xoay người lại, đối mặt với hắn, nói: “ Không phải, ta chỉ là nghĩ có một số việc nên nói cho chàng biết”!
“Chuyện gì?”
Đạm Tuyết lại dừng hồi lâu, nhìn thấy sắc mặt hắn lại chuyển đổi vì lo lắng, mới bắt buộc mình mở miệng: “Kỳ thật đứa nhỏ trước kia, không phải là ta không muốn.”
Hoàng Phủ Thanh Thần không nghĩ tới nàng lại đột nhiên nhắc tới vấn đề này, lòng bỗng trầm xuống, lại nghe ngữ khí của nàng giống như là có ẩn tình, nhất thời cao giọng hỏi: “Vậy vì sao?”
Đạm Tuyết mím môi, rốt cuộc đem sự tình đại khái nói ra.
Hoàng Phủ Thanh Thần nghe xong cắn chặt hàm răng: “Lão già kia thật đáng ghét! Nếu không phải bà ta đã chết rồi, ta nhất định cho bà ta chịu khổ sở gấp mười lần để trả thù cho nàng!” trong lòng hắn tức tối, nghĩ đến nàng từng bị câm điếc, nghĩ đến nàng từng phải sống khổ sở, bản thân mình cũng từng bắt nạt và oán hận nàng, bỗng nhiên hắn cảm thấy hận chính mình, phút chốc ngồi dậy bước nhanh xuống giường.
Đạm Tuyết nhanh chóng nắm cổ tay hắn kéo lại, cười khổ một tiếng nói: “Chàng xem ta thật sự sợ tình cảnh này, một là chàng không tin, hai là chàng tin nhưng sẽ bắt đầu oán hận.”
Hoàng Phủ Thanh Thần ngồi ở mép giường, hồi lâu sau rốt cục xoay người lại đem nàng ôm vào lòng: “ Là ta không tốt, Đạm Tuyết, đều do ta.”
Hắn bỗng dưng nhớ lại ngày đó, nàng đi vào quánNhư Ý kiếm hắn, thế nhưng hắn lại đẩy nàng, làm cho nàng té ngã, mà tính ngược thời gian, khi đó trong bụng nàng đã có Thành Thuyết! Chỉ một thoáng, hắn cảm thấy toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, nghĩ đến mà khiếp sợ không thôi – thì ra hắn thiếu chút nữa đã tự tay hại chết cốt nhục của mình.
Đạm Tuyết nhẹ nhàng nở nụ cười:“Không, chàng tốt lắm,ta nghĩ chuyện gì đã qua hãy để nó qua, huống hồ mọi chuyện đã qua, ai đúng ai sai làm sao nói hết được? Ta biết chàng đối với ta tốt, vô cùng tốt, trên đời sẽ không có người thứ hai giống như chàng đối xử tốt như vậy với ta.”
Hoàng Phủ Thanh Thần thật sự rất cảm động, thiếu chút nữa đã rơi lệ.
Thì ra nàng đều biết hết, nàng toàn bộ đều biết, hơn nữa nàng để ý, nàng cũng để ý đến hắn! Trong lòng hắn nhất thời rung động, gắt gao ôm chặt nàng không nói ra lời.
Cuối cùng, Đạm Tuyết thấp giọng nói: “Nhưng ta còn có một việc không xác định được.”
“Là việc gì?” Hắn vội nói, “Nàngmuốn nói đến việc gì?”
“Ta không xác định, nếu ta muốn chàng không ghi hận công tử, cùng công tử giải hòa, trong lòng chàng có thể lại sinh ra băn khoăn cùng suy nghĩ hay không?”
Hoàng Phủ Thanh Thần trầm mặc.
Trong một khắc khi nàng nhắc đến Nam Cung Ngự, hắn liền lập tức có cảm giác chán ghét, trong lòng thật đúng là hiện lên một tia hoài nghi.
Nhưng cuối cùng hắn nghĩ trải qua những chuyện ở Tây Càng thì chuyện này quá bé nhỏ không đáng kể bận tâm, hắn trầm ngâm một lát mới lên tiếng:“Ta......!tận lực thử xem.”
Đạm Tuyết cũng biết nhất thời bắt hắn quên đi hết tất cả cũng là khó khăn, bởi vậy cũng không tiếp tục nói tiếp, chỉ chậm rãi tiến đến ôm lấy hắn: “A cửu.”
“Sao?”
Dừng một chút, nàng rốt cuộc cũng không nói gì, chỉ khẽ cười nói:“Mang ta tiến cung nhìn Thành Thuyết đi.”
Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên ngẩng đầu, giống như hắn đang tranh giành tình nhân với con, đứng lên nói: “Từ trước tới nay, nàng nhớ con nhiều hơn hay nhớ ta nhiều hơn?”
Đạm Tuyết lại lần nữa bất đắc dĩ thở dài một tiếng – nam nhân này vĩnh viễn cũng không lớn được! Nàng nghĩ nghĩ, vẫn là trước nên trấn an hắn cho nên vươn tay ra, nhẹ nhàng chỉ chỉ ngón tay ở trước ngực hăn, ngụ ý ám chỉ là “chàng”.
Không ngờ nàng đã tính sai một bước! Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ một thoáng lại lần nữa có cảm giác mừng như điên, lập tức đem nàng ấn ngã xuống giường:“Nếu đã như thế, ta hẳn là nên đối xử tốt với nàng, không phải sao?”
Đạm Tuyết nhịn không được kêu lên một tiếng sợ hãi, hối hận không thôi rồi nhắm hai mắt lại.