Gần đến nửa đêm, cả người Nguyệt Nha Nhi mồ hôi đầm đìa tỉnh dậy từ trong mộng, ngoài trừ tiếng tim đập kịch liệt, cảm giác duy nhất còn lại đó là đau đớn nóng rực như bị thiêu trong lò lửa.
Chỗ nằm bên cạnh trống không, mấy tháng nay, đây là lần đầu tiên hắn không ở cùng nàng.
Nguyệt Nha Nhi hít thở sâu, tung chăn xuống giường, ấm trà trên bàn đã sớm nguội lạnh, nàng không quan tâm cầm lấy ấm trà đổ vào miệng, sau đó một cơn đau co rút lại kéo đến.
“Xoảng” một tiếng, ấm trà trong tay vô tình rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Bên ngoài, lúc Xảo nhi vọt vào trong, thì chỉ thấy nàng co ro ngồi xổm bên cạnh bàn, dáng vẻ đau đơn không chịu nổi, nên bước lên dìu nàng ngồi lên giường, rồi loay hoay đi tìm người mời đại phu.
Kéo dài đến tận nửa đêm, đợi đến lúc Nguyệt Nha Nhi uống thuốc xong rồi lại nằm xuống, bầu trời đã lộ ra vài tia sáng ban mai.
Nàng ngủ chừng hai canh giờ thì tỉnh lại, mở to mắt, rồi hỏi Xảo nhi: “Thập Nhị gia đang ở trong phủ sao?”
Xảo nhi lắc đầu.
Từ hôm qua, Thập Nhị đã không hề về phủ.
Nguyệt Nha Nhi vùng vẫy muốn xuống giường, Xảo nhi ngăn nàng tỏ vẻ không được, nhìn thấy nàng rửa mặt chải đầu, thay xiêm y rồi ra khỏi phòng, chỉ có thể đi theo nàng không xa không gần.
Đi thẳng vào đến viện của Thập Nhị, Nguyệt Nha Nhi tìm quản gia rồi nói: “Quản gia, ông sai người vào cung hỏi thử, xem Thập Nhị gia có phải đang ở trong cung không.”
Ở đây vừa phân phó xong, đằng kia đã truyền đến thanh âm của gia đinh: “Thập Nhị gia đã trở về!”
Cửa viện, Thập Nhị lập tức bước vào, vẻ mặt tựa như không có gì khác biệt, nhưng nếu nhìn kỹ, trong đôi mắt đã bị che kín bởi rất nhiều tia máu.
Hắn chỉ liếc nhìn nàng một cái, rồi đẩy cửa đi vào phòng.
Nguyệt Nha Nhi đứng ở cửa một lúc lâu, rồi cũng theo hắn vào phòng.
Trong phòng có nha hoàn hầu hạ Thập Nhị thay xiêm y, sau đó hầu hạ hắn nằm xuống, rồi mới rời khỏi phòng.
Nhưng từ đầu đến cuối Nguyệt Nha Nhi đứng ở giữa phòng, tựa như vô hình, đứng yên chứng kiến mọi việc.
Đứng lặng hồi lâu, nàng rốt cuộc bước lên, ngồi xuống bên giường: “Đêm qua, chàng đã đi đâu?”
Hắn đưa lưng về phía nàng, vẫn không nhúc nhích, giống như đã chìm vào giấc ngủ.
Nguyệt Nha Nhi cũng đã đoán được hắn sẽ không để ý đến mình, khóe miệng tràn ra một ý cười khổ bất đắc dĩ, cuối cùng nói: “Thanh Tuyên, Dịch Nhiên huynh ấy, quả thật chỉ như huynh trưởng bình thường, bạn bè quan tâm đến nhau mà thôi, chàng tin, thì tốt.
Nếu chàng không tin, ta cũng không có gì để nói nữa.”
Hắn vẫn không có phản ứng gì cả.
Nguyệt Nha Nhi cúi đầu thở dài, định đứng dậy rời đi, nhưng đột nhiên lại một cơn co rút, không nhịn được mà hít một hơi, rồi ngồi xuống giường, cứ cố sống cố chết gắng gượng, nhưng cuối cùng vẫn không thể nén được một tiếng than nhẹ.
Cuối cùng Thập Nhị cũng có chút động tĩnh, ngồi bật dậy rồi xoay người đứng lên, một tay kéo nàng, ôm vào lòng, chỉ trong tích tắc sắc mặt thay đổi hẳn: “Làm sao vậy, nàng không thoải mái ở đâu?”
Sắc mặt Nguyệt Nha Nhi tái nhợt, cắn môi không trả lời.
Thập Nhị dùng sức nện vào giường, gọi quản gia vào, mới biết đêm qua nàng lại sinh bệnh nên truyền đại phu, lúc này chỉ cảm thấy đau lòng không thôi, đồng thời sai người đi nấu thuốc, nhưng vẫn luôn ôm chặt nàng vào ngực, chưa từng buông lỏng.
Hồi lâu sau, cơn đau kia cuối cùng cũng giảm bớt, Nguyệt Nha Nhi lại gọi hắn một tiếng: “Tuyên...”
Thập Nhị cúi đầu lên tiếng, vừa định mở miệng, lại nghe nàng nói tiếp: “Chàng không cần thiết phải đối phó với Dịch Nhiên, huynh ấy là người tốt ...”
Sắc mặt Thập Nhị bỗng chốc trầm xuống: “Nàng không nên nghĩ về hắn như thế?”
Nguyệt Nha Nhi tựa vào ngực hắn, trong lòng thầm thở dài.
Nàng làm trái lời thề, phản bội với di huấn của Mẫu thân, mặc cho thiên hạ rộng lớn cũng ở cùng với hắn, đứa bé vì thế mà mất đi, sao lại có thể để người khác thay mình chịu hình phạt của ông trời chứ? Nghĩ đến đây, đúng là vẫn không thể nói thành lời, chỉ hơi lắc đầu.
Đau đơn và khó xử như vậy, thì hãy để một mình nàng chịu đựng là đủ rồi.
Vì sao còn muốn trút lên người hắn?
Sắc mặt Thập Nhị càng thêm đanh lại: “Nếu ta không đối phó với hắn nữa thì sao?”
Nguyệt Nha Nhi dừng một lúc lâu, cuối cùng mới thấp giọng nói: “Dịch Nhiên đối với ta, giống như Tứ ca của ta đối với Thất tẩu của chàng thôi.
Nếu Thất ca của chàng muốn giết Tứ ca của ta, Thất tẩu của chàng sẽ như thế nào?”
Thập Nhị không ngờ nàng sẽ so sánh như thế, nhất thời do dự, nhưng ý nghĩ đó vừa vụt qua, lại nhớ đến tình cảm Thất tẩu dành cho Thất ca, trong lòng cũng hơi vui mừng, nói cách khác, nàng đối với mình, cũng như Thất tẩu đối với Thất ca sao?
Phục hồi tinh thần lại, chung quy cũng đành bất đắc dĩ thở dài: “Thật muốn bóp chết nàng, thôi quên cả đi....”
Cứ như thế, không cần phải tâm tâm niệm niệm mãi, nóng ruột nóng gan, một chút việc nhỏ, cũng đủ để khiến con người ta phát điên.
Từ “chết” kia lọt vào tai Nguyệt Nha Nhi, nàng bất giác run lên, lại càng ôm chặt hắn hơn.
Nàng sợ chết, sợ lời thề của bản thân mang đến bất hạnh, lại càng sau khi chết gặp lại Mẫu thân .....
Nhưng mà trên đời này, chỉ có ông trời là không hề chết đi.
Buổi chiều hôm đó, Thập Nhị dỗ Nguyệt Nha Nhi uống chén thuốc rồi dùng cháo, nói là trong cung đưa đến.
Nhưng mùi vị của chén cháo kia vô cùng kỳ quái, Nguyệt Nha Nhi vừa ngửi là đã không thấy thoải mái, lại càng không tình nguyện ăn nó, hai người giằng co một lúc lâu, sau đó Nguyệt Nha Nhi mới ăn được hai muỗng.
“Ăn thêm chút nữa.” Tính kiên nhẫn của Thập Nhị không thuộc hàng ‘cao thủ’, nhưng đối mặt với nàng thì chỉ biết ân cần, không nề hà công việc phiền chán này.
Nguyệt Nha Nhi dùng sức ngậm chặt môi lắc đầu, rất quật cường nhưng cũng rất tùy hứng.
Kể từ sau lần đó, giống như quay về năm tháng non trẻ kia, hắn giằng co với đau khổ, đôi lúc có chút ngọt ngào, đa số thời gian đều vấp phải trắc trở, còn nàng tuy trong lòng rất hiểu hắn, nhưng cũng vẫn có sự kiên trì và tùy hứng của bản thân.
Cũng bởi vì như thế, tuy là ba năm ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để cho mỗi người khắc ghi suốt đời.
Tên Tống Dịch Nhiên không sợ chết kia lại đưa đến một thiếp mới, sắc mặt Thập Nhị vốn đang rạng rỡ nhất thời liền đanh lại, Nguyệt Nha Nhi cũng bị dọa nhảy dựng, trong lòng lại trở nên bất an.
Thập Nhị buông chén cháo trong tay xuống vừa định đi ra ngoài, Nguyệt Nha Nhi nhanh chóng giữ chặt tay hắn: “Ta với chàng cùng đi.”
Thập Nhị vừa muốn bộc phát, nhưng suy nghĩ một lúc, lại gật đầu nói: “Như thế cũng tốt, để hắn khỏi tơ tưởng nữa.”
Trong lòng Nguyệt Nha Nhi chợt giật mình, nhìn về phía hắn: “Tơ tưởng gì?”
“Tơ tưởng gì?” Thập Nhị cười lạnh một tiếng, “Nguyệt Nha Nhi, nàng đừng nói với ta là nàng không nhìn ra hắn có tình cảm với nàng nha?”
Nguyệt Nha Nhi cúi thấp đầu, lẳng lặng mang hài, thầm thở dài trong lòng.
Chỉ sợ muốn cắt đứt, không phải là tình cảm này, hoặc là, không chỉ là tình cảm này.
(*).