Hoàng Phủ Thanh Vũ lẳng lặng ôm lấy Tịch Nhan, nhưng thấy đôi mắt nàng vẫn nhắm chặt, hai gò má ửng hồng, tinh thần mê man, trong miệng còn thì thào điều gì đó, lắng nghe kỹ hắn mới nghe rõ, thì ra nàng gọi tên hắn: “Hoàng Phủ Thanh Vũ......”
Miệng hắn đột nhiên nhếch lên, thay đổi tư thế ôm nàng, làm cho nàng thư thư phục phục nằm trong lòng mình, đắp chăn cho cả hai.
Làm xong mọi thứ, hắn bỗng dưng thấy choáng váng đầu, đúng lúc tiếng chuông cổ lâu từ xa xa vang lên, hắn nhịn không được ấn ấn đầu mình cười khổ, thì ra sau khi uống rượu lại miệt mài, quả nhiên là có báo ứng .
Thở dài một tiếng, hắn ôm nàng vào lòng, ôm càng chặt, rồi nhắm mắt ngủ.
Trong phòng cực kỳ im lặng, chỉ có tiếng hít thở của hai người tựa đầu vào nhau vang lên, giao hòa cùng một chỗ, cảm giác rất ấm áp ngọt ngào.
Ước chừng qua nửa canh giờ sau, đầu của người đang yên giấc trong lòng nam nhân giật giật, lúc ngẩng mặt lên, chỉ thấy một đôi mắt vẫn thanh tỉnh, bất động nhìn vào khuôn mặt đang ngủ say của hắn.
Mùi hương trên người hắn thật dễ ngửi, vòng tay ôm ấp cũng ấm áp như thế, nhìn khuôn mặt ôn nhuận bình tĩnh của hắn, Tịch Nhan trong lòng không buông xuống được, đột nhiên một cảm giác khác ùn ùn đánh úp lại nàng.
Nhan Nhan, có lẽ hắn thật sự đối xử tốt với ngươi một đời một kiếp? Có lẽ, hắn chính là người ngàn năm có một đó?
Tịch Nhan không dám dung túng bản thân tiếp tục suy nghĩ như vậy nữa, thoát khỏi vòng tay hắn, nghiêng người đi cắn tay mình một cái thật đau, nhắc nhở bân thân phải duy trì sự tỉnh táo.
Ngay cả chính nàng cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, đến khi cảm thấy đau đớn muốn ngất đi từ cánh tay đến, mới chậm rãi nhả ra, lại cảm thấy khó thở, trên mặt không biết tự bao giờ toàn là nước mắt.
Nàng từng nghĩ cả cuộc đời này sẽ không chảy nước mắt nữa.
Từ khi mẫu thân qua đời năm ấy, nàng đã khóc quá nhiều nên lâm bệnh nặng, sau đó tuyến lệ dường như cạn khô, bắt đầu từ năm ấy trở đi, nàng không bao giờ rơi một giọt lệ nào.
Nhưng mà nay, vì nam nhân phía sau này, nàng lại rơi lệ đầy mặt.
Nàng biết mình không thể như vậy được, vì thế liều mạng dùng một tia khí lực cuối cùng, bất chấp bản thân đang đau xót, giãy dụa xuống giường.
Trời sắp sáng, hắn vẫn còn ngủ, dù trời tối hay hừng đông cũng không quan trọng.
Tịch Nhan lấy ra khăn tay, nhúng nước, nhẹ nhàng lau lên môi .
Tuy rằng biết rõ thuốc kia không gây ra thương tổn gì cho hắn, nhưng nàng cũng không dám dùng nhiều, mà hiện tại sợ rằng tất cả đều bị hắn nuốt hết vào trong bụng, cho nên hắn mới ngủ say như vậy.
Nàng sợ thuốc giải mình uống trước mất đi dược tính nên mới vội vàng lau sạch môi, lúc này mới bắt đầu mặc quần áo.
Nhưng không biết vì sao, quần áo tựa hồ cũng không nguyện theo nàng, Tịch Nhan cố gắng buộc áo thật lâu, rốt cục mới mặc xong bộ nam trang vô cùng quen thuộc mặc vào thân.
Vội vàng ngồi trước gương trang điểm chải tóc, nhưng nhất cử nhất động, nàng đều không thể rời mắt khỏi chiếc giường đang buông màn.
Nàng vẫn cảm thấy luyến tiếc, chậm rãi đi qua đi lại, vén màn lên, nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn, nỗi chua xót như cỏ dại lan tràn trong lòng nàng.
“Hoàng Phủ Thanh Vũ......” Nàng cúi đầu gọi một tiếng, tay vươn ra gần chạm vào má hắn thì dừng lại, do dự một lát, rốt cục rụt tay về, sau đó cắn răng, xoay người, mở cửa bước đi.
Hương thơm của nàng vẫn còn tràn ngập trong phòng.
Người trên giường vẫn ngủ say không hay biết gì.
Đêm qua, thủ vệ trong phủ cũng đều canh gác lơi lỏng, đối với Tịch Nhan mà nói, muốn tránh tai mắt của người ra phủ, thật sự là rất dễ dàng, huống chi, trong tay nàng còn có ngọc bội của hắn.
Sáng sơm, trên đường cái phía trước xuất hiện một người.
Trên người Tịch Nhan còn vương lại hoan ái cùng chua xót đêm qua, nàng bước từng bước một trên đường cái phía trước, trong tay nắm chặt khối ngọc bội, mất hồn mất vía..