Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường


Ba ngày sau.
Trên bãi săn, mấy trăm con ngựa đón gió thu “Phốc xích” phun khí, trên lưng ngựa, người người khí thế hừng hực, nam nữ già trẻ đều có, đây là hoạt động theo truyền thống của hoàng thất hoàng triều, mục đích không chỉ là vì tuyển ra tinh anh am hiểu kỵ xạ, đồng thời cũng thể hiện khả năng, ý chí, cũng kỹ nghệ điêu luyện của hoàng thất, chứng minh hoàng triều nhân tài hùng hậu, lực lượng ổn trọng, có thể gánh vác giang sơn, ổn định dân tâm.
“Hiện tại, săn bắn bắt đầu.”
Phù Vân Khâu Trạch ra lệnh một tiếng, nháy mắt, toàn bộ bãi săn vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, khí thế ngất trời, vang vọng vào vách núi, hàng loạt người người ngựa vung cương, vọt thẳng vào rừng.
Thấy tiểu hồng mã (*) dưới thân bị tiếng vang hùng hôn này làm cho kinh hãi, Y Y có điểm chán nản, lại nghĩ đến việc con ngựa cao to của nàng, sáng nay, vừa đi được vài bước, nó thế nhưng tiêu chảy!
(*):con ngựa nhỏ có màu lông nâu đỏ, vì ngựa không có màu hồng đâu hen ^^
Bất đắc dĩ, nàng đành phải đổi con ngựa khác, con ngựa duy nhất còn lại của hoàng cung, cũng là con yếu nhất chuồng a!
“Ngươi cho ngựa của ta ăn ba đậu?”
Nàng liếc mắt nhìn Mẫn Hách yêu nam bên cạnh, hắn cưỡi hãn huyết bảo mã màu nâu, cao lớn uy vũ, ánh mắt tà nghễ nhìn con ngựa nhỏ của nàng chỉ đứng cao tới bụng của ngựa hắn, âm thầm cười trộm.
“Nàng ngoan ngoãn ở lại đây, chờ bổn vương săn về bạch hổ, dù sao trong rừng mãnh thú không ít, không bằng đợi ở chỗ này, có thị vệ canh gác thì an toàn hơn.”
Hắn sớm đem chuyện mười năm trước nàng từng “thắng” hắn ném ra sau đầu, từ ngày rơi xuống cạm bẫy của địch nhân, hắn cũng đã biết được “khả năng thuật pháp” của nàng, dĩ nhiên đem nàng trở thành một tiểu nữ nhân ‘tay trói gà không chặt’ hảo hảo bảo hộ.
Lời này không phải cũng ngầm thừa nhận hành động “đầu độc” kia sau, Y Y giận đỏ mắt, hung hăng đá vào bụng tiểu mã, đuổi theo đám người vào cánh rừng.
Mẫn Hách vốn định đuổi theo, không ngờ phía sau, lời nói ôn nhu của Lạc Dật đúng là khiến cho hắn không thể không dừng lại xúc động muốn thúc ngựa ra roi đuổi theo nàng.
“Xem ra, trận đấu này, Vương gia muốn nhường chúng ta rồi?”
Khác hẳn với mọi người, Lạc Dật cưỡi, là một con bạch hạc, đứng trên thảm cỏ, đúng là so với ngựa bình thường cao lớn hơn, hai cánh mở ra, làm cho ngựa của thị vệ hai bên kinh hoảng, lùi ra xa mấy bước.
“Chê cười, lời nói của bổn vương chính là nước đổ khó hốt, không thể thu hồi.” Biết rõ là phép khích tướng, hắn cũng không muốn trước mặt hai nam nhân này vứt bỏ tôn nghiêm.
Phe phẩy giấy phiến, Phù Vân Khâu Trạch biểu tình lạnh lùng, cưỡi Tuyết Sơn bạch mã, một thân thường phục, khốc khốc xem xét cánh rừng, trong lòng có chút sốt ruột nhìn tiểu hồng mã biến mất sau cánh rừng, suy nghĩ đối sách.
“Như thế nào, sao hôm nay hoàng phi không tới?” Mẫn Hách đột nhiên mở miệng hỏi, có chút thâm ý.
“Thân thể nàng không khỏe, không thích hợp tham gia săn bắn, huống hồ, săn bắn hàng năm, nàng đều không tham gia.”
Bộ dáng cao cao tại thượng, Phù Vân Khâu Trạch nhẹ vỗ về bạch mã, thùy hạ mi mắt, che dấu sầu lo trong lòng.
Không biết thuốc mà Mộc Hiệp vì chính mình mang tới, có thể che dấu mùi máu trên miệng vết thương hay không?
Cho dù đã cho chó săn làm thí nghiệm, nhưng khứu giác của bạch hổ so với bất kì động vật nào đều tinh tường hơn, nếu muốn tránh thoát công kích của nó, điều này, nhất định phải làm được .
“Chúng ta nói chuyện như vậy, thật đúng là mệt.”
Lạc Dật đột nhiên cảm khái một tiếng, đột nhiên nhớ đến trước đây, ba người mặc dù có đánh có nháo, nhưng cũng mở rộng tấm lòng, thành thật nói thẳng cùng nhau. Thế nhưng hôm nay, đối diện cùng nhau, âm mưu quỷ kế, cái gì đều phải dùng tới, cho dù là hắn, cũng như vậy… Lạc dật liếc mắt nhìn đầu gối Phù Vân Khâu Trạch một cái, rõ ràng biết vết thương của hắn còn chưa tốt, mình vẫn giăng hạ cạm bẫy, chờ bọn họ hay sao?
“Ngươi cho là còn có thể giống như trước hay sao?”
Phù Vân Khâu Trạch soạn khởi mi tâm, mặc dù đã qua một kiếp, nhưng mỗi khi nhớ đến một trăm nhân khẩu của Viêm gia chết thảm dưới tay hắn, đều làm cho lòng hắn ruột gan quặn thắt, nếu không phải lúc trên vai còn nặng gánh giang sơn xã tắc, còn lê dân bách tính trông cậy chờ trông,… nói không chừng, hắn đã sớm không để ý tánh mạng, phóng tới cùng Mẫn Hách giao chiến đến ngươi chết ta sống.
Ân oán kiếp trước chưa giả xong, kiếp này thế nào, ai cũng không biết.
[]
Ba người đột nhiên lâm vào trầm mặc, nhìn lẫn nhau, người người sắc mặt thâm trầm.
“Hôm nay, bạch hổ nhất định là vật trong lòng bàn tay của bổn vương.”
Mị nhãn vừa nhấc, điều khiển cương ngựa, Mẫn Hách tự tin giương giọng, mã tiên vung lên, hạn huyết bảo mã nhấc hai chân, hí vang, dẫn đầu lao đi như một trận cuồng phong.
“Ta đã nói, sẽ đợi các người ra tay trước, nếu bắt không được, ta sẽ tự động thủ.” Thấy Phù Vân Khâu Trạch nghi hoặc nhìn phía mình, Lạc Dật nhắc nhở nói.
Hắn quả thật muốn cho bọn họ đi trước?
Phù Vân Khâu Trạch tựa hồ có chút không xác định, nhưng nghĩ đến thực lực của hắn, đối phó với bạch hổ với hắn mà nói quả thật là dễ như trở bàn tay, nếu hắn ra tay trước, hai người khẳng định không có cơ hội.
Đúng vậy!
Giơ tay lên, vung mã tiên, Tuyết Sơn bạch mã, nhấc hai chân, hí vang, lao về phái rừng rậm.
“Chỉ mong, nàng sẽ không trách ta……” Lạc Dật chua sót cười.
Trên đường, Phù Vân Khâu Trạch thấy được không ít người săn bắn, bắt được cũng không ít tiểu động vật cùng động vật cở trung, nhưng, tất cả những thứ này, cũng không phải là mục tiêu của hắn. Không ngừng xâm nhập sâu vào bên trong, lối đi càng ngày càng hẹp, cũng gập ghềnh khúc khuỷnh, bạch mã trên đà lao đi, thỉnh thoảng lại có mấy thân cây đón đầu, đánh úp lại, nhưng hắn đều lưu loát, thuần thục điều khiển bạch mã vượt qua d6e4 dàng.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy phía trước, cách đó không xa, một tiểu hồng mã đang lững thững bước đi, bởi vì thân hình thấp bé, hơn nữa thân hình của Y Y cũng kiều nhỏ, nên những nhánh cây chìa ra, không làm cản trở lối đi của nàng.
Dở khóc dở cười nhìn nàng giữ chặt cương ngựa, cầm lấy cung tiễn, chăm chú nhắm vào một tiểu bạch thỏ,… nhưng không biết là vì nàng không đành lòng, hay là bắn thuật không tinh, mũi tên bay đi, bắn trật mục tiêu, con thỏ nhỏ bị dọa sợ, nhanh chóng chạy đi, bắn vài cái liền nhảy ra trong hang, không dám trở ra.
“Haiz, về cung làm sủng vật của ta không phải tốt hơn sao?” Nàng bất đắc dĩ thu hồi cung tiễn, hai chân kẹp lấy bụng tiểu mã, muốn tiếp tục đi tới.
Xem ra, cả đoạn đường, nàng chính là như vậy: nhàm chán, lắc lư đi tới?
Phù Vân Khâu Trạch nhìn tên trong túi của nàng vẫn còn rất nhiều, không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ nàng thực sự nghĩ rằng, săn bắn đơn giản chỉ là dùng tên thôi sao?
“Oanh!”
Phía trước đột nhiên lao đến một khối cầu khí màu trắng, chặt đứt một nhánh đại thụ, sương khói tản ra xung quanh.
“Phi! Con báo này khí lực cũng không tệ, tốn không ít công sức a.”
Một gã tướng quân tuy nói như thế, nhưng vẫn thập phần hưng phấn, chạy đến, xả lịt lột da báo đốm, hoàn toàn không chú ý tới hai người phía sau.
Thì ra còn có thể dùng thuật pháp? Y Y ngẩn ngơ ở tại chỗ, liền ngay cả tiểu hồng mã tựa hồ cũng bị hoảng sợ, đột nhiên nổi điên, giơ hai chân, chạy như điên về phái trước.
“Ngự, ngự!”
Nàng kêu vài tiếng mong trấn an nó, tay ghì chặt dây cương muốn nó chậm lại, nhưng tiểu hồng mã lại hoàn toàn không có ý dừng lại, một đường lao đi… Tay xiết chặt truyền đến đau đớn, nàng nghĩ, xong rồi, mình sẽ không bị nó lôi xuống vực luôn chứ? Rõ ràng là một tiểu mã nhi hiền lành, chậm chạp, nhưng khi nổi điên lên, tốc độ cũng thật kinh người a.
“Y Y, ôm lấy cổ nó, đừng kẹp chặt bụng nó.”
Phía sau, đột nhiên truyền đến tiếng hố quát sốt ruột của Phù Vân Khâu Trạch, nàng vui vẻ, dựa theo lời hắn hết sức ôm lấy cổ nó, chậm rãi buông lỏng hai chân đang kẹp chặt bụng nó ra, con ngựa chạy một đoạn, đúng là chậm rãi ngừng lại……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui