Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường


“Ai?”
Trong lúc ngủ mơ, Sầm Nhi đột nhiên bừng tỉnh, trên cổ truyền đến cảm giác lạnh băng của chủy thủ, lóe ra nhiều điểm bạch quang, làm ánh mắt của nàng phát đau, buồn ngủ không khỏi giảm bớt vài phần.
Namtử kéo kéo chăn, lộ ra gương mặt hơi nhợt nhạt, đôi mắt thật nhỏ cao thấp đánh giá bộ ngực của nàng bên dưới đệm chăn hơi dao động một chút, chậm rãi thu hồi chủy thủ.
“Là ngươi!” Nàng hấp một ngụm khí lạnh.
“Yên tâm, Chính vương cũng không cho ngươi thấy hắn,”Namtử châm chọc cười cười,“Hắn chính là tiện thể giúp thuộc hạ nhắn tin cấp báo, công chúa.” Nói xong hai chữ cuối cùng còn cố tình kéo dài, dừng lại một chút.
Sắc mặt Sầm Nhi trắng bệt, nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn.
“Nói cái gì?”
“Chính vương đã không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi, công chúa nếu làm đại sự không thành, tiếp tục chần chừ do dự, Chính vương đã phân phó, công chúa nếu không động thủ, thuộc hạ sẽ gặp đem ngươi ban cho quân đội, mặc tình xử lý.” Hắn lạnh lạnh nói.
Ý là, là muốn đem nàng trở thành món đồ chơi của cả đám man di thô lỗ đó? Quân kĩ! Không, nàng không cần.
Lắc đầu, nàng ngồi dậy, giữ chặt vạt áo hắc y nam tử, hai tay hơi hơi run run, lại không thể không cúi đầu khẩn cầu.
“Ngày mai, ngày mai ta nhất định câu dẫn Hoàng Thượng, xin ngươi nói cho phụ vương, Sầm Nhi nhất định hoàn thành nhiệm vụ, đừng đem Sầm Nhi đưa đến quân đội.”
“Thuộc hạ vẫn nghĩ rằng, công chúa là cành vàng lá ngọc, cao cao tại thượng, không bao giờ chú ý đến sắc mặt của bọn hạ nhân, tôn quý giống như thiên thượng sao? Không nghĩ tới, công chúa cũng sẽ cúi đầu cầu xin thuộc hạ, thật đúng là làm cho thuộc hạ chấn động a…” Hắn cười nhạo , đi đến cái bàn, nhàn nhã ngồi xuống, liếc mắt nhìn ấm trà một cái, “Thuộc hạ bôn ba cả một ngày, công chúa ngay cả nước trà cũng không ban cho thuộc hạ một chén sao?”
Thân hình cứng đờ, nàng xốc đệm chăn, nhảy xuống giường, nhìn trong phòng không một bóng người, tâm lạnh nhất tiệt.
Đây là lãnh cung, sao có thể có người đến…… Từ lúc Y Y hồi cung, nàng liền bị an bài đến đây, ngày thường chỉ có một nô tỳ hầu hạ, mà nàng bất quá chỉ nói vài câu lớn tiếng, nô tài kia lại cả gan lớn mật, ngay cả cơm cũng không mang đến đúng giờ, đừng nói đến chuyện đêm hôm khuya khoắc canh giữ trong phòng, chờ nghe sai bảo.
“Thỉnh.” Đi đến châm chén trà, nàng nhìn thấy ánh mắt đáng khinh của hắn ở trên cơ thể nàng dò xét lung tung, cuống quít đi đến phía sau bình phong, chụp lấy kiện quần áo, vội vã khoác vào rồi mới trở ra.
“Công chúa, thuộc hạ không thể không nhắc nhở người, hiện tại Chính vương hoàn toàn đã không còn nhẫn nại, đừng nói ngươi, liền ngay cả nữ nhi thân sinh của Vương đều đưa đến các quốc gia khác, ngươi hẳn là biết, vi phạm hắn sẽ có kết cục như thế nào.”Xiết chặt nấm tay, sắc mặt âm vụ, Chính vương ở trên người hắn cũng hạ cổ độc, nhất định hắn phải hoàn lại lão cáo già ấy gấp trăm lần!
“Ta biết……” Nàng u oán gật gật đầu, cầm lấy một cây nến nhỏ, ánh sáng u ám, lập lòe:
“Ngươi không biết sao? Hắn cho tới bây giờ cũng chỉ xem ta là một món đồ chơi, đã không còn dùng được, sẽ lập tức vứt bỏ, cũng như ngươi, bên ngoài có thân phận đường hoàng, kỳ thật đều là nô lệ, hạ lưu thấp hèn.”
“Xem ra, công chúa thực ý thức được rỏ ràng thân phận của chính mình, vậy không cần thuộc hạ phải nhiều lời nhắc nhở làm gì.” Hắn lạnh lùng cười.
Đánh giá gương mặt tái nhợt che dấu hận ý, năm ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
“Ngươi, có từng nghĩ lật đổ Chính vương?” Nàng đột nhiên mở miệng hỏi, cúi đầu, dùng khóe mắt nghễ hắn, khuôn mặt xinh đẹp có một chút ý cười nhàn nhạt.
Sửng sốt, năm ngón tay đình chỉ gõ gõ, hắn giận tái mặt, âm trầm liệt khai thần.
“Như thế nào, ngươi muốn phản bội phụ vương của ngươi?”
“Phụ vương? Ngươi có biết, hắn không phải phụ vương của ta, nếu là phụ vương của ta, sẽ không làm ra việc không bằng cầm thú như vậy!” Nhéo vạt áo, nàng đột nhiên hô to, gương mặt tái nhợt nảy lên một tầng đỏ thẩm, hai mắt ẩn ẩn nổi lên tơ máu, cả người run rẩy .
Ngày ấy, là ngày nàng vĩnh viễn không thể quên, là nỗi nhục nhã cả đời dai dẳng, đeo bám nàng ngay cả trong những giấc mơ!
Cho dù yêu thích nam sủng, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đi hầu hạ Chính vương, người bao năm nay nàng luôn gọi là phụ vương, cái loại ghê tởm này, không từ ngữ nào có thể diễn đạt… cảm giác như có một con quái vật tựa như giun đũa đang chuyển động dưới da mình, nàng thật muốn một đao moi ra, nhưng không cách nào nuốt xuống nỗi thống hận trong lòng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó ở trong da thịt mấp máy.
“Cầm thú, ha ha, hảo một cái cầm thú!” Nam tử cười to.
Tiếng cười điếc tai làm cho Sầm Nhi phục hồi tinh thần lại, giật mình pháthie65n mình đã nói ra lời nói phản nghịch như thế nào, môi run lên, nàng cuống quít quỳ xuống, lôi kéo y bào nam tử cầu xin.
“Khẩn cầu ngươi đừng nói cho phụ vương, bằng không ta thật sự sẽ bị đưa đi làm quân kĩ, ta không muốn, ta không muốn!”
“Như thế nào, không phải mới vừa mới nói rất cứng miệng sao, hiện tại biết sợ hãi ?” Nam tử chán ghét hất hai tay của nàng ra, người nhát gan sợ phiền phức như thế, chẳng qua là dựa vào người khác mà sống, mà người này, thường thường là rất đáng chết!
“Ngươi sẽ không nói cho phụ vương?” Nàng nột nột rút tay về.
“Công chúa không phải muốn tìm thuộc hạ hợp tác, một chút tin tưởng như vậy cũng không có sao?” Hắn một tay chống cằm, cười đến càng thoải mái, một tay kia chế trụ cái đầu đang cúi thấp của nàng,“Nói cho ta kế hoạch của ngươi, như thế nào?”
Ánh mắt có chút mê hoặc của Sầm Nhi chuyển thành kinh hỉ, nhưng lại lộ ra một chút cẩn thận, chụp bàn tay to, thô ráp của hắn, dùng sức nhu sát vào cằm của mình.
“Ai biết ngươi có phải là đang “bỏ đá xuống giếng”, nói vậy như thế càng có thể xác minh ngươi đối hắn một mực trung thành, nói không chừng, hắn một khi cao hứng, sẽ đem giải dược ban cho ngươi.”
“Ngươi biết ta trúng độc?” Hắn kinh ngạc.
“Ha ha, ngươi cho là khi ở La Phu quốc, ta thật sự chỉ là một người cả ngày chỉ biết vơ vét mĩ nam, không học vấn, không nghề nghiệp, một công chúa bình hoa lẳng lơ, trói gà không chặt sao sao? Độc trên người các ngươi, đều là cổ độc đến từ Tây Vực, không có
huyết của cổ vương làm thuốc dẫn, căn bản không thể giải độc .” Nàng kiêu ngạo ngửa đầu, đi đến một bên ngồi xuống.
Nam tử trên mặt hiện lên một tia vui sướng, lại chuyển thành ám trầm, đánh giá sắc mặt của nàng, muốn nhìn ra một chút gì đó.
“Vậy tất nhiên ngươi cũng biết chỗ ẩn thân của cổ vương?”
“Ngươi muốn biết?” Nàng tự mình châm chén trà, nhuận nhuận cổ họng, “Phụ vương có một phòng tối, trừ bỏ hắn, ai cũng không được đi vào, hơn nữa mỗi lần ra vào đều mang theo một ít vật dụng thường ngày, ta nghĩ, đại khái nơi đó chính là nơi ẩn náu của cổ vương, bởi vì địch nhân của cổ vương rất nhiều, lại không chỗ ẩn thân, phụ vương thu lưu hắn, đồng thời ra điều kiện, muốn cổ vương giúp hắn điều chế cổ độc.”
“Nếu ngươi nói cho ta biết phòng tối ở đâu, ta tuyệt đối sẽ đảm bảo cho ngươi an toàn, cũng sẽ không đảm đương quân kĩ, như thế nào?” Hắn tất nhiên là hiểu được ngụ ý của nàng.
Vỗ về ngực, hắn có thể cảm giác được cổ độc đã muốn ăn mòn đến phần bên ngoài của lồng ngực, một khi độc phát, đến lúc đó sẽ trở thành tử sĩ, một cái xác khôpng có linh hồn, không sợ đao thương, chỉ nghe theo chủ nhân phân phó, cho dù là bị chém đứt đầu, cũng sẽ đem nhiệm vụ chấp hành bằng được.
“Có thể, nhưng mà trước đó, ngươi giúp ta nghĩ ra phương pháp lừa dối đi, ngươi cũng biết, Phù Vân Khâu Trạch cũng dễ đối phó như vậy, muốn mê hoặc hắn, trừ phi, người này là Y Y.” Nàng có chút bất khoái nói.
Vì sao trong mắt mọi người chỉ có nàng ta, ngay cả Mẫn Hách Vương gia đều đối nàng dịu dàng ôn nhu, đây là điều làm cho nàng hận nhất, không thể nào tha thứ.
“Thuộc hạ chỉ bảo ngươi sẽ không chết ở trong tay Chính vương, cũng sẽ không bị đảm đương quân kĩ, về phần chuyện này, cùng thuộc hạ không quan hệ,” Nam tử liếc mắt một cái đã nhìn ra ghen tỵ trong mắt nàng, cười lạnh,“Ngày mai, ngươi chỉ cần dựa theo thuộc kế hoạch của hạ, tất nhiên là có thể cấp cho Chính vương một công đạo .”
Sầm Nhi ngẩn ra, thấy hắn ngoắc ngón tay, lập tức kề tai sang……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui