Thân hình Sầm Nhi lảo đảo, níu lấy bình phong “đằng long phi thiên” phía sau, hô hấp rối loạn, trong đầu trống rỗng, nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng trấn định xuống dưới, gian nan khẽ nhếch khóe miệng.
“Ngươi từ đâu mà tra ra được? Đây là bí mật trong hoàng thất, xem ra, ở La Phu quốc, cũng có gián điệp của các ngươi.”
“Đừng nhiều lời nữa, hôm nay ngươi đến để làm gì, còn quanh co lòng vòng, đừng trách trẫm tự mình đem ngươi tống ra ngoài.” Hắn dùng tay phủi phủi chỗ từng bị nàng chạm qua, gương mặt tuấn mỹ nhăn lại, đôi mắt màu tím đạm mạc mà lạnh như băng.
Lảo đảo, nàng ngồi vào ghế dựa, nhất thời trầm mặc, nâng mắt nhìn hắn một cái, bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Đi ra ngoài!” Người nào đó ngay cả nói mấy câu cũng đều lười, trực tiếp đuổi người.
“Các ngươi không phải đang tìm kẻ đứng sau vụ việc hoàng phi ra cung gặp chuyện sao?” Nàng cuống quít tiếp lời, nhìn hắn nheo lại mi mắt, không thể không nói tiếp,“Hoàng phi tổng cộng gặp chuyện hai lần, một lần là do hoàng thục phi an bài sắp đặt, còn một lần, các ngươi đang phái người truy tra, ta biết này thích khách này là ai.”
Đặt bút xuống, ung dung nhìn nàng liếc mắt một cái, ngồi xuống long ỷ, hắn lạnh nhạt nhếch bạc thần:“ Là phụ vương phái người hạ độc thủ, ngươi muốn nói như vậy phải không?”
“Làm sao ngươi biết?” Há miệng, nàng nột nột hỏi.
Hừ lạnh một tiếng, nghe được ngoài cửa sổ Mộc Hiệp ho nhẹ, có chút hoang mang, nhưng không miệt mài theo đuổi, huy huy ống tay áo, đứng dậy đá văng mấy mảnh gốm vỡ, xoải bước đi tới cửa, mở cửa ra.
Nhưng vào lúc này, một thân ảnh màu vàng nhạt vừa vặn xoay người bước qua khúc quanh, trôi đi không thấy.
“Đi ra ngoài, chút tin tức ấy đối với trẫm mà nói, không có tác dụng gì” Hắn soạn soạn mi, cảm thấy thân ảnh kia có chút quen mắt, nhưng lại không có ý đuổi theo, “Trước khi tìm trẫm, hãy suy nghĩ cho kĩ, chỉ bằng chút tin tức như vậy đã muốn cùng trẫm đàm điều kiện, thật đúng là buồn cười.” Thấy nàng không có ý đứng dậy, liếc mắt ra hiệu cho hai thị vệ đứng trước cửa tiến vào.
Mới nhìn thấy hoàng phi rời đi, thị vệ có chút mờ mịt, rõ ràng thấy hoàng phi vào ngự thư phòng, lại thấy Hồng công công mang theo hoàng phi từ bên ngoài đi tới, hồn còn chưa khôi phục nguyên chủ, người đã đi rồi, Hoàng Thượng lại mở cửa, lại gặp được một hoàng phi ở bên trong, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
“Hoàng Thượng, nàng……” Thị vệ lấp bấp, lại bị ánh mắt sắc bén rét lạnh của Hoàng Thượng làm cho cứng họng, lời chưa thốt ra nuốt ngược trở về.
“Đem nàng ra ngoài, lần sau nhìn cho rõ ràng, không được tự tiện cho nàng tiến vào.” tiếng nói trầm thấp lộ ra một cỗ không nghiêm mà uy, phong phạm hoàng tộc, mắt lạnh liếc nhìn nữ nhân vẫn không chịu đi.
“Đem… ra… bên ngoài?” Hai thị vệ cơ hồ đồng thời cà lăm hỏi, hoàng phi không phải luôn được Hoàng Thượng sủng ái, người nào dám cả gan đem hoàng phi ra bên ngoài.
“Đằng đằng!” Sầm Nhi đưa tay lên, đứng dậy tiến lên, ngay lúc thị vệ còn đang trợn mắt há hốc mồm thì đóng cửa lại,“Ta còn chưa nói xong, đã muốn đem ta ra ngoài, nàng ta ra cung sẽ có nguy hiểm, ngươi cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”
Phù Vân Khâu Trạch mặt trầm xuống, ánh mắt toát ra vẻ nguy hiểm, bạc thần nhất mân, từng bước đi đến, khóa lấy thân thể cua nàng, bàn tay to nhanh chóng chế trụ cằm của nàng, dùng sức xiết lại.
Hai người nháy mắt giằng co, Sầm Nhi dương thần cười, mắt hạnh khiêu khích nhìn hắn.
Nàng đã cược, cược rằng đến tột cùng là nàng thắng, hay là hắn thắng. Nếu nàng thua, bất quá là tiếp tục ở lại lãnh cung, tiếp tục chịu sự bài bố của phụ vương, còn hắn, một khi thua, liền mất đi nữ nhân mà mình yêu nhất.
“Nói!” Tăng thêm lực đạo, hắn rõ ràng đối lời của nàng có hứng thú.
“Nói cũng được, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện, chính là làm cho ta thoát khỏi Chính vương, nếu không, nói không chừng, nàng ta chết rồi, ta còn có thể lên làm hoàng phi của Lạc Tang quốc, tuy chỉ là một kẻ thế thân.” Cằm không ngừng truyền đến đau đớn làm cho nàng cau mày, nhưng vẫn ngoan cố mỉm cười chế giễu, nàng muốn buộc hắn, lấy tính cách bình tĩnh của hắn mà nói, cũng chỉ có Y Y mới có thể làm cho hắn đại loạn, mất đi phán đoán.
“Ngươi xứng để cùng trẫm đàm điều kiện sao?” Hắn rõ ràng xem thấu ý đồ của nàng, tay đang xiết chặt cằm nàng chuyển qua chế trụ yết hầu, hơi hơi dùng sức, chỉ nghe thanh âm xương cốt “rắc rắc” vang lên.
Nhưng mà, nàng đã quyết tâm, lần này, bằng bất cứ giá nào cũng không thể khuất phục, cắn răng, kiên trì chịu đựng.
Huyết, theo khóe miệng của nàng chậm rãi chảy xuống, dọc theo cái cằm trắng noãn, một đường rơi xuống thảm lông hoa lệ, không một tiếng động.
“Nói như vậy, ngươi, khụ, ngươi là muốn nhìn nàng chết?” Nàng cảm giác được không khí trong phổi như bị rút sạch, cổ họng bị xiết chặt, thanh âm cũng trở nên khàn khàn.
Thùy hạ mi mắt, thoáng tự hỏi, hắn âm nhu cười, từ từ buông tay ra, nhìn nàng giống như một cái thiếu chút nữa tê liệt rối gỗ bình thường theo môn hoạt hạ tựa như một con búp bê gỗ rách nát ngồi bệt xuống thảm.
“Cần phải nhớ rõ, đừng nói một đống vô nghĩa với trẫm, trẫm rất không kiên nhẫn, ghét nhất chính là chờ đợi.” Y bào vung, hắn một lần nữa cất bước đi đến bàn sách tọa hạ.
“Khụ, khụ,” Nàng dùng sức hít sâu, sợ hãi tử vong, nhưng lại không thể không đi đối mặt, “Hiện tại, chỉ cần Y Y vừa ra cung, bên ngoài sẽ có một đống sát thủ đang chờ nàng, đừng nói là ruồi bọ, e là một con kiến cũng trốn không xong.”
“Ngươi nói cái gì?” Hắn mặt đen một mảnh.
“Ta nghĩ ngươi đã nghe đủ rõ ràng, chỉ cần nàng vừa ra khỏi hoàng cung, sẽ bị băm thành một đoàn thịt vụn.” Lạnh lùng cười, nàng bò lên, dựa vào đại môn, bị ánh mắt lạnh như băng của hắn bắn tới làm nàng sợ tới mức cả người run rẩy, không khỏi câm miệng.
Băm thành thịt vụn? Không ngờ Chính vương đã sắp xếp đâu đó vẹn toàn, vụ việc lần trước kỳ thật hắn còn chưa tra được là ai, nhưng nghe Sầm Nhi vừa nói như thế, thì hắn lớn mật phỏng đoán, không nghĩ tới thật đã đoán đúng rồi, nói cách khác, nhiều năm trước, khi nàng gặp phải thích khách, cũng là do Chính vương phái người ám toán, nhưng hắn vì sao phải giết Y Y, nói như thế nào, nên đối tượng ám sát phải là hắn mới đúng.
“Vì sao hắn muốn giết Y Y?” thần sắc hơi chút trầm xuống, hắn chọn mi hỏi.
“Phượng phúc, bởi vì nàng là phượng phúc của Lạc Tang các ngươi, một khi nàng xảy ra chuyện, Lạc Tang tất nhiên dân tâm đại loạn, hơn nữa Mẫn Hách Vương gia cũng vì thế mà ngồi lên ngôi vị hoàng đế, danh bất chính ngôn không thuận, nghịch thần tặc tử, tiếng xấu muôn đời, mà hoàng thục phi lại chẳng phân biệt được trắng đen phải trái, đến lúc đó, hắn sẽ có cơ hội xuất binh tấn công Lạc Tang.” Nàng thở dài, nghĩ đến La Phu quốc hiện tại dân sinh thật sự vô cùng thê thảm,“La Phu quốc hiện tại quốc khố hư không, chỉ có chiếm được Lạc Tang, mới có thể lấy dư bù khuyết, khôi phục quốc khố.”
“Quốc khố hư không, đều trống rỗng nhiều năm như vậy, xem ra hắn thật đúng là không còn cầm cự được nữa rồi,” Phù Vân Khâu Trạch châm chọc khẽ động khóe miệng, liếc mắt nhìn nữ nhân kia một cái, “Giúp ngươi, cũng có thể, bất quá, ngươi hãy nói cho ta biết thân thế của ngươi trước đi.”
“Thân thế?” Nàng có chút mờ mịt nhìn hắn,“Ngươi hỏi cái này làm cái gì?”
Có chút thâm ý xem xét nét mặt của nàng, cúi đầu cười:“Thế nào. ngươi cho rằng ta sẽ đến nhà ngươi đặt sính lễ sao?”
Sầm Nhi tất nhiên là hiểu được hắn đang cười nhạo mình, dù sao cũng đã thành thói quen, chua sót cười.
“Nhà của ta, có sáu người……”