Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường


Bốn đấu với năm ? Xem ra Hồng công công ở trong mắt hắn cũng chỉ là hạng tôm tép , bất quá, vậy cũng tốt.
Theo từng tràng thanh âm oanh tạc vang lên, gió đã nhanh chóng tích lũy tốc độ, thổi mấy sợi tóc tinh tế mềm mại hai bên má nàng cùng làn váy vàng nhạt tạo nên độ cong duyên dáng, sợi tơ màu đỏ bên dưới bay phấp phới, không biết từ khi nào cái chuông phát ra tiếng vang thanh thúy “Đinh đương”, tựa như nhạc khí tuyệt vời tấu lên nhạc khúc duy mĩ, khiến ọi người bất giác dụng tâm nghe.
Tiểu Thanh đứng bên cạnh Mộc Hiệp trợn to hai mắt, nhìn thấy vô số sợi tơ màu sắc rực rỡ bắn về phía năm người bên Mẫn Hách, đó là, khiên hồn thuật! Nàng kinh ngạc nhìn Y Y, không biết nàng học thuật pháp này khi nào, rõ ràng chính mình mỗi ngày đều đi theo Y Y, vì sao, vẫn là phảng phất như hoàn toàn không biết gì cả?
Mẫn Hách nheo mắt, trầm giọng nói:“Hài đồng thuật pháp, cũng dám đem ra để khoe kém cỏi!” Mười ngón tay hắn khép lại, yên lặng niệm vài câu thuật sau đó hét lớn “Phá”!
Chợt , bên trong y bào màu đỏ rộng thùng thình thổi ra một trận đại phong, thẳng tắp bay tới mặt nàng,“Oành” một tiếng, nếu dùng mắt thường thì không thể thấy những sợi tơ màu sắc rực rỡ kịch liệt va chạm, phát ra tiếng đinh tai nhức óc.
“Hoàng phi thật sự là tiến bộ không ít.” Mộc Hiệp gật đầu khen ngợi, không khỏi âm thầm hoan hô nàng.
“Xem ra, về sau trẫm nếu muốn tỷ thí cùng nàng, chỉ sợ phải cẩn thận một chút mới được.” Nguyên bản gương mặt buộc chặt giờ chậm rãi lơi lỏng vài phần, Phù Vân Khâu Trạch đạm cười, nếu không phải do chuyện triều chính bận rộn, thì bọn họ đâu tới nỗi nửa năm rồi chưa tỷ thí với nhau.
Ánh mắt chắc chắn, đôi mắt màu tím trói chặt thân ảnh vàng nhạt, treo tâm, lại chưa bao giờ buông thả.
Bọn họ bắt đầu triển khai đối chiến, đột nhiên , bốn cặp di chuyển tới bốn vị trí khác nhau , trừ bỏ Hồng công công vẫn tán loạn cùng tên đại hán truy đuổi hắn, những người khác đều là cao thủ trong cao thủ, chẳng lẽ còn đi so sánh với Hồng công công chật vật, hình thức đối trận đã muốn đặc sắc lộ diện.
“Vương gia, biệt lai vô dạng? Xem ra, ngươi cũng thích chơi hài đồng ảo thuật, hơn nữa còn rất thú vị , bản phi rất chờ mong, hiện tại xem ra, thắng bản phi, cũng là hợp tình hợp lý, dù sao ngươi còn học trước bản phi mấy năm nha .” Nếu dùng miệng đánh giặc, nàng ứng phó vô cùng tự nhiên, mắt hạnh khẽ nhếch , dường như trong mắt nàng không coi hắn ra gì.
Mẫn Hách nheo mắt , hắn dừng ở gương mặt biến sắc như thời tiết của nàng, không khỏi câu môi tà cười.
“A? Xảo quyệt khéo miệng, bổn vương thật muốn nhìn xem có thể cứng rắn đến khi nào,” Nói xong, ngón trỏ lướt qua cánh môi đỏ tươi, bộ dáng có chút đăm chiêu,“Aiz, thưởng thức hai lần, bổn vương không thấy có gì ngon cả.”
Biết rõ hắn là cố ý nhục nhã mình, sắc mặt vẫn là không khỏi đỏ bừng, hét lớn một tiếng, xả ra một sợi tơ hồng bên hông:“ Du nhận hữu dư, tự cương tự khúc, khứ”
Rõ ràng trong lúc đó, sợi tơ hồng tựa một con rắn linh động, di động vài vòng trước người Y Y, sau đó lao về phía hắn, sợi rơ ấy lúc đầu tưởng chừng chỉ có chục phân nay đã dài quá trăm mét.
Mắt thấy sợi tơ sẽ đâm trúng tim, hắn nghiêng thân, song ống tay áo màu đỏ bị xuyên phá thành một cái lỗ nhỏ, tựa như chú hồ điệp mất đi một con mắt.
Đây là tân thuật của nàng? Khinh miệt phiết phiết môi, bật ra tiếng cười trầm thấp, khẽ nâng mi mắt tà mị nhìn khuôn mặt nàng tươi cười vui sướng, đột nhiên cảm thấy thứ dân đen này thật sự là đáng thương,với thuật pháp nho nhỏ này mà cũng vọng tưởng có thể thắng hắn, nếu không phải lần trước nhất thời sơ ý, nàng đâu có thể thắng được hắn.
“A a!” Tiếng kêu the thé như gần như xa , thân ảnh chật vật vạn phần đột nhiên chui vào giữa hai người.
Là Hồng công công! Y Y nhất thời choáng váng mắt, còn không kịp thu hồi sợi tơ hồng, chỉ thấy đầu hắn chuẩn xác chạm vào đó.
“A A!” Gáy Hồng công công lập tức xuất hiện những sợi tơ màu hồng.
“Này không phải sợi tơ sao?” Hắn ủy khuất xoa trán, lấy ra cái gương trong lòng thấp giọng ,“Xong rồi, mặt mày hốc hác .”
“Hồng công công, cẩn thận!” Mắt thấy một đạo bạch quang màu lam lại lần nữa bổ tới, Y Y không thể không nhắc nhở hắn.
Không nghĩ tới giờ phút này hắn thông minh không ít, thiểm điện (tia chớp) còn chưa hạ xuống, hắn đã muốn nhấc hai cái chân yếu ớt chạy vội đi, đảo mắt liền giương lên từng mảng tro bụi.
Khóe miệng hơi run rẩy, Mẫn Hách trừng mắt người trợn mắt há hốc chạy trốn, không biết vì sao nàng không có chút cảm giác sợ hãi.
Vừa muốn nâng hai tay sử dụng thuật pháp, bất quá .. hắn kinh ngạc cúi đầu.
Im lặng , sợi tơ màu đỏ đã muốn bay đến chân tay hắn, quấn quanh người , đừng nói là động cánh tay, động ngón tay thôi cũng đã thập phần khó khăn rồi.
Nguyên lai, nàng cố ý dời đi sự chú ý của hắn!
“Nha, Vương gia, ngại quá đi ,bàn tay ta run lên, nó liền vòng tới đó a.” Che miệng, vẻ mặt mờ mịt giải thích, nhưng mi mắt cùng hơi thở lạnh như băng cho thấy nàng không có cảm xúc gì kích động.
“Thương thế của ngươi, khỏi hẳn rồi?” Hai mắt hắn sắc bén quét qua, xem bộ dáng nàng linh hoạt huy động tay phải, một chút cũng không có cảm giác đau đớn, mới nửa tháng thôi , nàng đến tột cùng là ăn thuốc gì ? Có thể chữa lành chỗ bị thương tới tâm mạch ấy, lại còn không để lại di chứng gì?
“Xem ra Vương gia là không có nhận được tin tức ta khỏi hẳn?” Chuông bên hông rung động “Đinh đương”, lời của nàng rõ ràng rơi vào trong tai hắn.
Nghiêng mặt , hắn liếc bóng dáng màu xanh biếc phía xa xa.
Mạc Thanh mặt trắng bệch, dù đứng từ xa nhưng nàng vẫn có thể nhìn rõ từng biểu tình của hắn , thậm chí bao gồm ánh mắt trách cứ, hai tay đặt ở trong tay áo xoay vặn , cúi gằm đầu xuống đất.
“Nếu thân thể hoàng phi đã muốn khỏi hẳn, như vậy bổn vương, cũng sẽ không hạ thủ lưu tình .” Hắn tà mị thản nhiên nói cứ như thuận tiện buột mồm, đôi mắt trầm xuống .
Y Y do tình hình chuyển biến kinh ngạc nên quên đây là chiến trường, ngẩn ngươì nhìn hắn.
Này, cái này Mộc Hiệp từng nói qua , không cần thuật từ, chỉ cần cùng nhau tâm niệm, liền có thể vận dụng hình thái thuật pháp?
Sợi tơ hồng trên tay bất ngờ rung chuyển bất an, nàng bừng tỉnh, chỉ thấy vòng dây quấn quanh hắn đang bị tác động mãnh liệt , cho dù nàng cố gắng kìm lại nhưng không được.
“Oành”, sợi tơ hồng bị cắt thành vô số mảnh nhỏ , nhẹ nhàng bay xuống rơi trên đôi giày của hắn.
“Cường lực thuật!” Y Y nói nhỏ, nhìn sợi tơ hồng còn lại trong tay , nhếch miệng cười khẽ, đôi môi phấn hồng giương cao.
Thật sự rất có ý tứ !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui