Ngươi rốt cục cũng xuất hiện ,” Một nam tử, toàn thân khôi giáp ngân quan, khuôn mặt uấn giận, bàn tay nhẹ nhàng khinh đảo, hắc vụ chung quanh trong nháy mắt tiêu tán hết thảy, nhìn chung quanh bốn phía, cũng không nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp,“Ngân Nhi đâu! Đem nàng giao ra đây.”
Thân ảnh màu trắng thong thả từ trong hắc vụ bước ra, đôi mắt lạnh như băng khinh liễm, nghe được phía trên đỉnh núi cách đó không xa phát ra tiếng vang kịch liệt va chạm, quả thực, lão giả đang cùng một cao thủ khác chiến đấu sinh tử, hai người thân ảnh giống như quỷ mị khác thường, trôi nổi, ẩn hiện trong khói bụi dày đặc, hai chưởng bên trong thỉnh thoảng ném ra một đám hỏa cầu, phun nổ, tung đến đối phương.
Cước bộ vừa đứng định, Viêm Hi mắt lạnh quét về hướng Khinh Âm, trên mặt tràn ngập lửa giận, xem ra hắn cũng không phải là một tên tướng quân hữu dũng vô mưu, nếu không cũng sẽ không nửa đường trở lại.
“Bản tướng quân hỏi ngươi, Ngân Nhi đâu!” Thấy hắn rõ ràng nghe thấy nhưng lại không buồn trả lời, Khinh Âm từng bước tiến lên phía trước, trong tay đã từ từ dấy lên một hỏa cầu màu lam, “thử thử”, ánh xanh như hàn băng lại nóng bức như lửa từ địa ngục.
“Chẳng lẽ, ngươi không phải tới tìm ta ?” Viêm Hi vẻ mặt trấn định, nhưng trong ánh mắt lại toát ra lãnh ý khiến người không rét mà run,“Ta đã muốn là người duy nhất còn sót lại của Viêm gia, chỉ cần ta chết, Viêm gia sẽ không còn ai tìm ngươi trả thù , không phải sao?”
Hắn phất y bào, xuyên qua khói đen cuồn cuộn, nhưng y bào trắng tinh vẫn không vương một chút sương khói bụi mù, ngang nhiên mà đối diện đối thủ cường hãn, không có một tia sợ hãi.
“Bọn họ vốn không đáng chết, là ngươi, là do ngươi cương quyết không chịu buông Ngân Nhi ra.” Khinh Âm nhíu nhíu mày, có chút không muốn đề cập đến đề tài này, hình như là cảm giác đó là lỗi của mình.
Là người sống trên yên ngựa, thượng chiến trường, binh đao loạn lạc, chém giết lẫn nhau, vốn là là ngươi tử ta sống, vì đạt tới mục đích mà không từ thủ đoạn, ai trở ngại đường đi của hắn, kẻ đó phải chết, chính mình lại như thế nào cảm thấy làm sai?
Mi tâm run lên, Viêm Hi ngửa mặt lên trời muốn cười thật to, bên miệng ý cười phiếm nhè nhẹ chua sót cùng thống hận, nhưng mà cũng là cười không ra tiếng.
—-
“Khinh Âm, ngươi làm gì?” Tiểu nam hài trợn mắt, há hốc mồm mà nhìn một khác tiểu nam hài khác, hắn lưu loát đem dao nhỏ đặt trên cổ một con gà mái đã bị vặt một ít lông, nháy mắt, thân đao xẹt qua, huyết gà phun ra xối xả.
Đó là gà của nhà hàng xóm, gà đẻ trứng để cho họ mỗi ngày mang ra chợ bán, hắn làm như vậy khac nào cắt đi kế sinh nhai của người ta.
“Làm gì? Đương nhiên là giết gà rồi nướng để ăn.” Đem gà mái đặt vào nước sôi, vặt lông, Khinh Âm liếc mắt nhìn Viêm Hi một cái.
“đó là gà của người ta a, làm như vậy sẽ trở thành tặc (trộm) .” Viêm Hi cẩn thận nhìn nhìn bốn phía, hoàn hảo không có người nào đi đến đường nhỏ hẻo lánh này.
Tặc? Khinh Âm tự yết hầu phát ra hừ lạnh.
“Nếu không phải ngươi không muốn đem điểm tâm ở trong tay cho ta, ta lại như thế nào đi trộm gà của người khác.”
Gương mặt trắng nõn của Viêm Hi một trận đỏ bừng, gói lá sen chứa điểm tâm bên trong đang ôm trước ngực run nhẹ, hắn có tí ủy khuất, nghĩ nghĩ, lại chậm rãi chìa ra.
“Ta, ta không biết ngươi đói thành như vậy, vốn là định mang cho Ngân Nhi ăn , đây là do mẫu thân ta tự tay làm , ăn ngon lắm, cho ngươi ăn cũng được .”
Nhưng mà, Khinh Âm nhìn cũng không thèm nhìn, đem gà vặt không còn một cọng lông, đặt trên lửa than, bắt đầu thiêu nướng.
“Ta không phải Ngân Nhi, dù sao đến lúc chủ nhân của con gà tìm đến, đều là bởi vì ngươi không cho ta ăn, đến lúc đó, tự nhiên ngươi phải bồi tiền cho hắn.”
Biết là ngụy biện, Viêm Hi cũng là nói không ra lời, ta mặc dù không giết bá nhân, bá nhân lại nhân ta mà chết, quả thực, vẫn là chính mình đắc tội nghiệt.
Bởi vậy, hắn tự mình tới cửa bồi tiền tạ tội, cũng may mắn, hàng xóm thông tình đạt lý, tha thứ hắn.
Không nghĩ tới, chuyện như mới ngày hôm qua nay đã là quá khứ xa vời, tính cách của Khinh Âm từ nhỏ đã như thế, mình từ lâu đã phát hiện, nhưng không có chỉ bảo, sữa lại cho đúng, dẫn đến hôm nay, hại chết một nhà hơn trăm mạng người của mình.
“Hảo, hảo ột Khinh Âm tướng quân!” Một giọt lệ từ trong mắt hắn trào ra, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, kinh ngạc nhìn đối diện thân hình oai vũ trước mặt, ngày xưa hảo hữu (bạn thân), nay lại là cừu nhân (kẻ thù), oan nghiệt, thật đúng là oan nghiệt mà!
“Đem Ngân Nhi giao ra đây, ngươi biết ngươi đánh không lại ta.” Khinh Âm trầm hạ thanh, không chỉ là cảnh cáo, cùng lúc, hỏa cầu màu lam trong tay đang chực phóng ra bên ngoài.
“Nga?” Viêm Hi lạnh như băng liệt mở khóe môi, toát ra một cái quỷ dị tươi cười, đi đến một cây hoa Thiên Âm, tiện tay nhổ tận gốc, lộ ra một cây đoản mộc, làm như sớm đã có chuẩn bị, bàn tay to nắm đi lên,“Ngươi cho là, sau khi ngươi tiến vào Thanh sơn, có thể còn sống mà đi ra ngoài sao? Khinh Âm, có lẽ, ta không có pháp thuật, ta không thắng được ngươi, nhưng là, ngươi có năng lực thắng được hỏa dược đang chôn khắp trong sân này sao?”
Biến sắc, dễ dàng dập tắt lam hỏa trong tay, không dám tin, Khinh Âm trừng mắt nhìn hắn, không nghĩ tới hắn sẽ có ý tưởng này, trước đây, mỗi lần đánh nhau, hắn đều đứng ở một bên, vừa không tham dự, cũng không khuyên can, trừ bỏ việc lần đó tranh giành Ngân Nhi.
“Ngươi muốn cùng ta đồng quy vu tận?” (ôm nhau cùng chết)
“Đúng vậy,” Viêm Hi phóng nhẹ âm điệu, trong mắt đột nhiên nổi lên một tia nhu hòa,“Khi ta hóa thành bùn đất, sẽ mãi mãi ở lại Thanh sơn, bảo hộ nơi này, Ngân Nhi thích nhất là Thanh sơn.”
“Không!” Cùng với tiếng thét chói tai, một đạo quần áo trắng thuần không e sợ khói đen mù mịt mà lao vào, hai mắt đẫm lệ nhìn thấy vẻ mặt chết cũng không sợ của Viêm Hi, Ngân nhi gào lên trong nức nở
“Viêm Hi, huynh là đại lừa đảo, gạt ta ở Thanh sơn chờ huynh, huynh lại muốn bỏ lại ta một người, cô độc sống quãng đời còn lại, huynh là kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo xấu xa nhất trên đời!” (ta thêm mắm muối tý, tại câu này trong cv pan hok hỉu lắm ^^)
Ngân Nhi! Mặt nạ kạnh như băng trên mặt Viêm Hi cơ hồ hỏng mất, một giọt giọt nước mắt như trân châu, lóng lánh chảy xuống.
“Ngân Nhi, nàng chạy mau!”
“Xem ra, ngươi chỉ tính toán hy sinh mỗi tánh mạng của ngươi, cũng tốt…” Khinh Âm trên mặt mạt thượng một tầng ý cười, âm ngoan, tà đạo, lãnh huyết vô tình, đồng tử trong mắt vằn lên tơ máu, trên tay, lam hỏa đã tắt lại lần nữa bùng cháy càng dữ dội,“Như vậy, ta sẽ tiễn phật tiễn đến Tây Thiên, Ngân Nhi, ta sẽ thay ngươi, hảo hảo chiếu cố .”
Cái gì! Vốn muốn ngăn cản Viêm Hi tìm đến cái chết, không nghĩ tới ngược lại làm cho Khinh Âm nắm được khe hở. Ngân Nhi sắc mặt trắng bệt, nhìn Viêm Hi đúng là giữ nguyên bộ dáng cho dù chết cũng không kích hỏa, nàng cắn răng một cái.
“Khinh Âm ca ca, ngươi không phải tới tìm Ngân Nhi sao? Nếu không phải, Ngân Nhi phải đi đây.” Nói xong, nàng hướng tới dòng suối chạy đi.
“Ngân Nhi, đừng chạy, cẩn thận!” Khinh Âm cuống quít đuổi theo, lam hỏa trong tay biến mất vô hình, chỉ vì một tiếng “Khinh Âm ca ca” của nàng.
Không, không được, cho dù ở khoảng cách như thế, chỉ cần chính mình khấu hạ đoản mộc, vẫn là sẽ làm bị thương đến Ngân Nhi! Viêm Hi trên mặt mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuống, trơ mắt nhìn hai thân ảnh đang truy đuổi bên trong khói bụi mù mịt.
Mi mắt nhất hạp, hạ quyết tâm, mạnh mở hai mắt, vứt bỏ đảon mộc, đuổi sát mà đi.
Ngân Nhi, đừng chạy… bên kia, là vực thẵm muôn trượng…
“Đừng chạy, Ngân Nhi, bên này đều là vách đá!” Liền ngay cả chiến thần bách chiến, Khinh Âm tướng quân, đều nhịn không được nhíu mi, nhìn thiên hạ mảnh mai, yếu đuối, nghiêng ngả lảo đảo ở bên cạnh vách đá, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Bên tai nghe được lời nói của hắn, nàng dừng chân, quay đầu lại, nở một nụ cười thê lương, tan nát cả cõi lòng…
Mái tóc dài phiêu trong gió, y bào trắng thuần trong gió rung động, tựa như một đóa hoa trong going bão, bị gió mưa vùi dập làm cho tan tác, thân hình mảnh khảnh không ngừng run rẩy, đóa hoa Thiên Âm cài trên mái tóc rơi ra, bị cơn gió nhấn chìm xuống vực sâu, biến mất trong bóng tối.
“Nếu như ta chết , ngươi hãy buông tha cho Viêm Hi đi, coi như là nguyện vọng cuối cùng ta cầu ngươi, Khinh Âm ca ca……” Thở dài , chân lùi về sau một bước, thân mình thẳng tắp ngã xuống, mái tóc đen dài hất tung trong gió, tản ra hai bên, nước mắt của nàng, tán trong không khí, trái tim nàng cũng tan nát như cánh hoa kia, chôn vùi trong vực sâu mãi mãi….
Khi nào, chích nguyện hoa khai, cùng quân ước hẹn, là lúc chúng ta gặp lại, Viêm Hi…… Nàng chậm rãi hạp thượng mi mắt, nước mắt lặng lẽ rơi trên hai gò má, để mặc cho gió muốn đưa nàng về đâu….
“Không!” Khinh Âm vươn tay, nhưng ngay cả góc áo của nàng cũng không chạm được, ngơ ngác , nhìn nàng từ từ rơi xuống.
Nhưng mà, thân ảnh màu trắng đuổi sát phía sau, không có một tia do dự, hướng tới phương hướng nàng vừa ngã xuống, nhảy xuống……