Ai Rồi Cũng Khác


Ba
Lúc bé, mỗi lần mình ăn, ba phải làm đủ trò, xé từng tờ lịch, đội khăn trùm tivi để múa lân, bế mình đi lên đi xuống cầu thang. Mẹ bảo cứ một trò mới mình sẽ ăn được hai thìa nên mỗi ngày ba phải nghĩ ra rất nhiều trò để dụ mình ăn.
Hồi học mẫu giáo, ở nhà mình lười ăn lắm. Mẹ viết thư “méc” cô bảo mẫu, đưa cho ba để sáng mai chở mình đi học gửi cho cô. Sáng nào ba cũng bảo ôm ba đi, ba sẽ không đưa thư cho cô.
Lên cấp hai, đoạn đường đi học xa hơn. Sợ mình ngồi sau buồn ngủ nên ba hát hết bài này đến bài khác ình nghe, đôi lúc ba quên lời, hát tùm lum, mình ngồi sau cười khanh khách.
Lên cấp ba, ba vẫn chở con gái đi học, mình thì mặc áo dài trắng. Nhiều hôm trời mưa, xe tắt máy, lo mình dơ đồ, ba mặc áo mưa ình, nói mình cứ ngồi để chân lên xe, còn ba thì dắt xe đến tận trường mình. Ba cũng mặc áo sơ mi trắng, chiếc áo ướt đẫm nước mưa, ướt đẫm mồ hôi ba.
Ngày mình đi học xa, mẹ dặn dò đủ điều. Lo lắng cho sức khỏe, ngủ sớm, ăn đúng giờ, cố gắng lên lớp đầy đủ và học hành thành tài. Khác với mẹ, ba chỉ đứng lặng im nhìn mình. Thẳm sâu trong mắt ba là cả một niềm tin sâu sắc dành ình.
Ngày mình trưởng thành về nước, mẹ ôm ấp vuốt ve, nắm tay nắm chân, nói đủ thứ chuyện, ba vẫn đứng đó lặng im rồi mỉm cười.
Hôm nọ dọn nhà, mở tủ của ba ra mới biết ba giữ ngay ngắn từng cuốn sách của mình, dù chẳng bao giờ ba khen mình nhưng mình biết trong mắt ba mình là niềm tự hào của ba.
Ba rửa xe.

Ba thay nhớt.
Ba đóng tủ.
Ba thay bóng đèn.
Ba dán dép.
Ba sửa nhà.
Ba làm tất cả vì mình từ những điều to lớn đến những thứ nhỏ bé.
Đứa con nào cũng sẽ lớn lên trong tình yêu thương âm thầm của ba.
Nếu bên cạnh bạn vẫn tồn tại một người đàn ông trầm lặng mà bạn hay gọi là: BA Hãy quý trọng điều đó!
Mẹ
Vì tất cả những đứa con đều sẽ khôn lớn...
Tất cả chúng ta đều sẽ một lần rời khỏi vòng tay mẹ, để vấp ngã, để đớn đau, để đứng dậy, để trải nghiệm vô vàn đắng cay cuộc đời.
Và ở ngoài kia, khi những ngọn đèn đường xanh đỏ không ngừng chớp tắt, khi người qua kẻ lại gọi nhau một tiếng người dưng, khi lối về chẳng còn ai nâng bước. Ta có nhớ về gia đình - nơi mẹ vẫn chờ đợi, thứ tha.
Tình mẹ dành cho con sẽ trải dài suốt cả quãng đời mẹ sống, không hao hụt cũng chẳng đổi thay. Con trưởng thành, con vững vàng và bình yên, đó chính là hạnh phúc to lớn nơi mẹ.
Chỉ là hãy quay về nhà trước khi quá muộn. Quay về trước khi mắt mẹ nhòa.
Quay về trước khi lưng mẹ còng.
Quay về trước khi chân mẹ run.
Quay về để còn được thấy mẹ.
Quay về để ôm lấy những nhọc nhằn của mẹ.

Cuộc sống vô thường lắm, hãy quý trọng những phút giây có mẹ, những đứa con ơi!
Cà phê và rượu vang
Anh rất thích cà phê.
Ngay từ buổi đầu gặp gỡ đến ngày cuối cùng chia tay, trên bàn luôn là một tách cà phê.
Em đã quen với cái việc anh uống cà phê dù là anh đang vui hay khi anh giận dữ, mọi cuốn trôi trong câu chuyện tình của hai đứa đều có tách cà phê.
Hôm nay chúng ta gặp lại sau rất nhiều thăng trầm của thời gian, em ngồi đối diện anh, mọi thứ trong đôi mắt ấy sáng tựa gương soi vào hiện tại. Anh gọi một ly rượu vang đỏ, rồi chậm rãi nhìn em. Chúng ta đã chẳng nói gì.
Em nhìn anh.
Anh nhìn em.
Nắng chiều tắt, chúng ta đứng dậy, em bước ra khỏi cửa, anh đi sau bất chợt kéo em vào lòng. Tim em như ngừng đập.
Anh thở hắt rồi hỏi: “Em có hạnh phúc không em?”
Em cố nín thở nói như lạc giọng: “Có, em hạnh phúc.”
“Anh biết rồi, anh xin lỗi.” Anh buông vai em rồi khẽ cười.

Ước gì anh biết em đã rất nhớ tách cà phê, cùng chàng trai có nụ cười của nắng hôm nào biết bao. Em thực sự chỉ hạnh phúc khi gần bên anh ấy.
Em yêu anh
Em yêu anh.
Yêu từ những điều nhỏ bé đến những điều to lớn.
Yêu những ngày nắng bên anh và cả những ngày mưa xa anh.
Yêu hôm qua, yêu hôm nay, yêu cả ngày mai.
Yêu trong từng câu nói, từng nụ cười, từng cái vuốt tóc, những lần dựa đầu mệt nhoài.
Yêu hết cả những tháng ngày chờ đợi cuối con đường vắng dù anh có ghé qua hay không.
Em yêu anh, điều đó đã được viết trong từng trang sách của em. Ngoài kia họ có nói gì đi nữa, em vẫn không thể ngừng yêu anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận