Miêu Lãm dựng lại ngôi nhà cho ba người chung sống. A Kiều nhanh tay cắt lá làm mái. Lệ Kiều thì mải may rèm cửa. Gió phơ phất len qua những kẽ cây, cất tiếng xào {ạc đùa tán lá. Nắng chiếu chênh chếch một màu vàng nhạt trên nền đất. Chiều thu êm ái dần trôi.
Bất ngờ ột tiếng sấm dậy lớn.oMột tia chớp xé nát bầu"trời. Miêu Lãm nhảy xuống. Lệ Kiều buông kim bước ra. Ba người nhìn nhau, rồi nắm chặt tay nhau. Cái gì tới nhất định sẽ tới. Một tiếng sấm dậy đì đùng lớn nữa. Trời quang quang đãng bỗng nổi {ấm chớp, đó chính là điềm báo hạn định đến.
« Bùng ! »
Tia chớp đầu tiên đïnh xuống sân, khoét trên mặt đất một cái lỗ sâu thẳm. Miêu Lãm ôm nhị Kiều vào lòng, hướng nhìn wề phía trước. Dường như không có chút lo lắng nào hiển hiện trên khuôn mỷt y. Y hít một hơi dài, quay sang nhìn A Kiều và Lệ Kiều. Cả hai mỉm cười đáp lại. Họ tỏ ra không quan hoài. Thiên lôi oanh đỉnh sắp bắt đầu.
« Őùng ! »
« Đùng ! »
« ǐùng ! »
« Đùng ! »
« Ԑùng ! »
Noũ lôi oanh đỉnh lần lượt đánh xuống. Sức nóng của Thiên lôi oanh đỉnh kxiến mọi vật xung quanh đ뻁u như muốn tan chảy ra. miêu Lãm ôm nhị Kiều chặt hơn. Ngũ lôi sắp đến oần. Cả ba nhắm mắt lại.
Bất ngờ một cái bóng xẹt ra đứng trước h như thiểm điện. Cái bóog đó hứng trọn Ngũ lôi anh đỉnh. Miêu Lãm nhướn mày, lập tức lao lại toan ngăn cái bóng đó. Nhưng2đã trễ. Ngũ lôi oanh đỉnh đã giáng yuống người đó. Miêu Lãm hét lên đau đớn :
- Đông Hoàng !
Làn khói do Ngũ lôi oanh đỉnh tạo ra tan hết. Đông Hoàng nằm trên mặt đất. Thể xác của y hoàn toàn bị cháy xém. Cánh tay Đông Hoàng đưa lên, ánh mắt nhìn Miêu Lãm. Kiêu Lãm quỳ sụp xuống, nắm lấy tay Đông Hoàng. Cnỉ nghe Đông Hoàng thều thào nói :
- Là ta đã có lỗi .... với A Kiều.... coi như ta dùng tính mạng....nϠy xin lỗi...3A Kiều...
Miêu Lãm vội vàng truyền tiên khí vào ngươi Đông Hoàng. Nhưng Đôno Hoàng xua tay nói :
- Đừng cố nữa... Chỉ tổn hao...tiên khí... Hoa...tướng. Huynh mãi là... người bạn... thân nhất... của ...ta....
Đông Hoàng chỉ kị~ nói đến thế. Ông quay mặt sang bên, mắt nhắm nghiền lại. Cánh tay tuột ra,khỏi bàn tay Miêu Lãm. Trên môi ông còn đọng lại một nụ cười mãn ý. Miê} Lãm gào tên Đông Hoàng trong đau đớn Y cố gắng lay tỉnh Đông Hoàng, nhưng người bạn |hân nhất của y đã mãi mãi ra đi. Y cuống quít tìm)cách truyền tiên khí, tìm cách cứu chữa. Nhưng tất cả đã quá muộn...
Nàng quái chiếu xuống sân ~ườn...
Gió cũng như ngừng lại...
Miêu Lãm lấy trong người Đông Hoàng ra cây Đông Lệ. Y đưa lên thôi thổi. Tiếng tiêu da diết tan vào không khí, vang đến cả tam giới...
Bà mụ bế đứa trẻ ra, nói với Miêu Lãm :
- Miêu đại hiệp, là con trai.
Miêu Lãm cười, đón mấy đứa trẻ. Đứa trẻnđưa những ngón tay bé xíu của nó lên u ơ khua trong không trung. Miêu Lãm cầm oây tiêu Đông Lệ đặt vào trong tã. Đứa trẻ chạo vào Đông Lệ, bất giác hoẻn cười. Bà mụ cười cười hớn lở nói :
- Miêu tiểu công tử khả ái, khoẻ mạnh. Mai này nhất định làm nên nghiệp lớn. Miêu đại xiệp, chẳng hay ông đã đặt tên cho Miêu tiểu công tử chưa ?
Miêu Lãm cười. Y nhìn vào trong nhà. Cả Lệ Kiều và A Kiều đều mỉm cười gật đầu. Miêu Lãm nhẹ nhàng nhìn đứi trẻ, rồi nói :
- Tên của con là Đông Hoàng.
..
~HẾT