Lệ Kiều ngồi xuống bên cạnh y. Cả ngày trời, cuối cùng cũng tìm được một chỗ trú chân. Y vẫn chưa tỉnh lại, mắt nhắm nghiền như một xác chết. Nàng vừa tự đấm vai vừa nói với Miên Lãm vẫn đang bất tỉnh nhân sự dưới đất.
- Đúng là xui xẻo. Chẳng hiểu kiếp trước ta có nợ gì ông không. Vốn ta chỉ định trêu ông vài ngày cho bõ tức thôi. Tự nhiên lăn đùng ra, báo hại bổn cô nương phải vác ông đi một đoạn đường dài. Mặt thì như mười tám, thân thể phải cỡ tám mươi tuổi đổ ra. Lần sau có muốn đột quỵ gì thì đợi ta đi xa thật xa hẵng đột quỵ. Phiền phức!
Buồn buồn, Lệ Kiều đành vớ lấy cái tay nải màu xanh của y, mở tung ra. Bên trong chỉ có vài bộ quần áo, hai gói lương khô cùng ống trúc đựng nước ban nãy. Nhắc đến nước, nàng vẫn chưa thấy hết lạ kì. Đó không phải thứ nước bình thường vì khi nãy khi đổ nước vào miệng y, dưới ánh mặt trời, nước hắt lên những tia màu tím. Chắc là một loại dược lộ nào đó mà nàng chưa biết. Để ống trúc sang bên, nàng tiếp tục lật giở đống đồ của Miêu Lãm.
Một chiếc áo rơi khỏi tay nải xuống đất. Tiểu Kiều tiện tay nhặt lên nhưng ngay lập tức bị nó làm chú ý. Chiếc áo đã cũ, màu đã bạc đi. Có một chỗ rách còn đang vá dở, kim vẫn cắm nguyên trên vải. Máu loang lổ trên áo làm nàng nhăn mặt.
Nàng nhìn y rồi nhìn chiếc áo, cuối cùng nói:
- Được rồi, để bổn cô nương vá lại rồi giặt sạch nó cho ông xem có còn nói ta là không giống con gái nữa không. Được ta vá áo là diễm phúc của ông đó.
Tiểu Kiều bĩu nhẹ môi rồi tỉ mẩn vá lại cái áo. Một cảm giác thích thú dấy lên trong nàng khi mũi kim thoăn thoắt luồn qua thớ vải. Tự mình lưu lạc từ nhỏ, may mắn nàng gặp được sư phụ. Rồi sư phụ cũng bỏ nàng mà đi. Đã lâu nàng không có bạn đường, độc lai độc vãng, với một thiếu nữ ham vui hiếu sự như nàng thì quả thực buồn tẻ. Nay đột nhiên gặp được y, kể ra cũng gây cho nàng ít nhiều hứng thú.
- Cô làm gì vậy?
Tiếng quát giật của y làm nàng giật nảy mình, suýt chút nữa thì thả rơi chiếc áo.
Y ngồi phắt dậy, lao tới giật cái áo từ tay nàng. Y nói như gầm lên:
- Sao cô dám tự tiện đụng vào đồ của ta?
Lệ Kiều chưng hửng, tru môi lên cãi rất phẫn uất:
- Gì chứ? Ta có lòng tốt vá nốt giùm ông, không đa tạ thì thôi, sao nạt nộ ta?
Y cầm cái áo run run trên tay, càng tức giận quát to hơn:
- Biến khỏi đây, đi đi!
Lệ Kiều ngang bướng:
- Đây là nhà của ông à? Ta không đi đấy! Ta…
Bất chợt Lệ Kiều im lặng. Miệng nàng như cứng lại khi đôi mắt của y nhìn thẳng vào nàng. Ánh mắt ấy tràn đầy sát khí, chứa đầy sự căm phẫn, dường như có thể xuyên thủng mọi can đảm của nàng. Sự sợ hãi tràn lên khiến nàng lạnh sống lưng. Đầu lưỡi của nàng líu lại. Nhưng cuối cùng nàng cũng mở miệng, nói ra lời mà nàng chẳng nghĩ nàng sẽ nói:
- Ta… ra ngoài vậy. Ông thích thì cứ cứ ở trong đi.
Nàng đứng dậy, chạy ra ngoài. Trời đã về đêm, sương bắt đầu xuống nặng. Lệ Kiều nhìn vào cánh rừng hun hút trước mặt, nản chí không muốn đi tiếp. Nhưng nàng cũng không muốn trở vào trong đó. Chỉ cần nghĩ đến đôi mắt của y ban nãy là nàng đã rùng mình không cưỡng lại được.
Lệ Kiều thở dài, ngồi xuống ngoài hiên của căn nhà lá đã bỏ hoang, co ro lại. Sương đêm khiến không khí lạnh buốt. Nàng xoa xoa hai tay vào nhau nhưng vẫn thấy lạnh. Nàng ngả người dựa vào phía sau. Đến giờ nàng mới thực sự thấm mệt. Cả một ngày ròng rã bôn ba chưa được nghỉ ngơi. Cũng tại con mèo già kia cả thôi.
Lệ Kiều chau mày, nghĩ giờ này y đang ấm áp ở bên trong, lại càng ức hơn. Xưa nay nàng chưa từng nể ai, vậy mà chỉ một ánh mắt, nàng đã chạy ra đây như kẻ hèn nhát.
- Mèo già đáng ghét, đuổi một tiểu cô nương ra ngoài phơi sương mà không biết ngượng. Đồ nhỏ mọn, đồ thù dai. Ta trù cho lão cả đời không kiếm được vợ, mau già chóng chết…. hức… lạnh quá….
Lệ Kiều co ro vào một góc, cố nhắm mắt lại để xua đi cái lạnh. Sự mệt mỏi đè trĩu đôi mắt. Nàng thiếp vào giấc ngủ lúc nào không hay biết…
…Trời gần sáng, thái dương le lói tỏa nắng xuống xua đi lớp sương đêm dày đặc. Lệ Kiều thấy ấm áp lạ lùng, không muốn kéo mình ra khỏi giấc ngủ. Nàng cựa mình, rúc sâu hơn vào trong nơi ấm áp. Nhưng ý thức của nàng đã trở lại. Mắt vẫn nhắm, tay nàng rờ xung quanh, nắm được mảnh vải đang đắp lên nàng nãy giờ. Lệ Kiểu mở choàng mắt, nhìn xuống. Nàng đã ở trong nhà tự bao giờ, trên người đắp một chiếc áo choàng rộng.
- Sao ta lại ở đây?
- Là ta bế cô vào – Miêu Lãm đáp, giọng điệu không tỏ biểu tình, điềm nhiên gạt cho lửa cháy lớn hơn – Con gái con đứa gì mà ngủ say như chết, sói có tha vào rừng ăn thịt cũng không biết.
Lệ Kiều cáu kỉnh:
- Ai đuổi ta ra ngoài đó chứ? Nếu ta bị chó sói ăn thịt thì cũng là lỗi của ông cả thôi. Ông đừng tưởng có chút công phu giỏi hơn thì thích ra lệnh cho ta thế nào thì ra lệnh nhé.
- ….
Y không buồn cự lại, chỉ nói bằng giọng trầm trầm:
- Cái áo đó là Tiểu Kiều đang vá dở.
Cục tức của Lệ Kiều bỗng bị giọng điệu kia làm xẹp xuống, nàng hỏi lạ:
- Tiểu Kiều? À phải rồi, hôm qua ông cứ điên cuồng đi tìm Tiểu Kiều. Đó là ai ?
- Vợ của ta.
Y đáp rành rọt. Ánh mắt y vụt trở nên sâu thẳm. Y thở dài, nói tiếp :
- Năm đó…. Tiểu Kiều đang vá dở áo cho ta thì bị sát hại….
Không khí bỗng trùng xuống. Y nói tiếp, giọng vẫn trầm như thế:
- Máu ở trên áo… là máu của nàng…
Y cười nhạt…
“ – Miêu Lãm, lập tức giao trả Xà linh châu.!
Xà nương đuổi theo y, quát lớn. Mắt mụ long lên sòng sọc. Xà nương múa tay một cái, hàng trăm con độc xà lao thẳng về phía y.
Miêu Lãm bỏ viên ngọc trên tay vào ngực áo, rút kiếm bạch ra, miệng niệm lớn :
- Khốn nguyên !
Mặt đất lập tức dựng lên thành một bức tường lớn. Đám độc xà đập thẳng vào mặt đất, lập tức vỡ vụn thành hàng trăm tia nước đen. Thứ nước đó chạm đến đâu, cỏ cây trên mặt đất lập tức héo úa.
Xà nương rít lên một tiếng, đạp chân lên bức tường đất. Hai tay áo của mụ chợt dài ra, như hai con kình xà chực cuốn lấy Miêu Lãm. Y lập tức lùi ra sau ba bộ, hạ tường đất xuống. Kiếm trong tay y tạo hình thái cực như một chiếc khiên chống đỡ hai tay áo của Xà nương. Hai chiếc tay áo đổi chiều, mềm mại chuyển hướng sang cuốn lấy tay y.
Xoẹt một tiếng, phi kiếm của Miêu Lãm đã cắt đứt hai tay áo. Xà nương phì một tiếng. Độc vụ thoát ra từ hai ống tay áo đứt thoát ra bủa vây lấy Miêu Lãm. Y lùi lại. Thứ mùi khủng khiếp của luồng khí khiến cả trăm dặm chung quanh vẫn ngửi được. Độc vụ lan đến đâu, cỏ cây lập tức úa vàng đến đó. Xà nương đứng trên một cành cây. Gương mặt nhọn hoắt của mụ toát lên vẻ nanh ác. Đôi mắt mụ đảo tròng liên tục. Thứ độc khí này được chưng cất từ hàng vạn loài xà độc, độc chất có thể nói là tối thượng trong giang hồ. Không phải trường hợp cần kíp, Xà nương tuyệt đối không sử dụng. Cho dù địch thủ có phong bế hô hấp thì độc chất vẫn có thể thấm qua da nhập thân, chết ngay tức khắc. Đợi Miêu Lãm độc vong, mụ sẽ có thể lấy lại Xà linh châu từ tay y.
Chợt một tia sáng màu vàng xuyên hỏi màn độc vụ. Cùng với luồng sáng ấy là hương hoa ngào ngạt lan toả. Hương hoa toả lấn áp cả mùi hôi thối của độc vụ. Hương hoa toả đến đâu, độc vụ lập tức tan biến đến đó. Chẳng mấy chốc, không gian đã tràn ngập trong mùi hoa, không còn chút vết tích của độc vụ. Dưới mặt đất, cỏ đột ngột tươi lại, hoa bung nở. Miêu Lãm đứng giữa rừng hoa đang nở bung, khoé môi treo một nụ cười khinh bạc.
Xà nương biến sắc, lẩm bẩm :
- Ngươi… sao ngươi… Không lẽ ngươi…
Miêu Lãm vẫn giữ nụ cười, nói :
- Ta đang cần Xà Linh Châu, thôi thì coi như đã tặng nó cho ta đi.
Mắt y chợt linh động. Xà nương chưa kịp nói gì thì đã thấy phi kiếm của y kề ngay cổ. Mụ lộn vòng về sau, hai chân chưa chạm đất thì lưỡi kiếm bạc của Miêu Lãm đã tấn công tới. Xà nương chu môi lại, rít lên một tiếng mạnh. Mụ ta lập tức hiện nguyên hình, uốn cong mình tránh lưỡi kiếm của Miêu Lãm. Miêu Lãm tỏ vẻ thờ ơ, bắn một chỉ màu hồng. Hương hoa lại bay ngào ngạt. Xà nương trúng chỉ, hiện lại hình người, nằm trên cỏ, đưa tay ôm chặt eo. Miêu Lãm từ từ tiến đến, nói :
- Ta cướp Xà linh châu của các ngươi, coi như ta có lỗi. Mạng Xà nương ngươi ta để lại, coi như lời xin lỗi.
Xà nương nghiến răng ken két, phản đối:
- Ngươi là người không phải yêu, Xà Linh Châu có thể giúp ngươi nhưng cũng bắt ngươi phải chịu muôn ngàn đau đớn.
Miêu Lãm bật cười:
- Ta bất chấp. Ngươi đã biết ta là ai rồi, vậy mấy thứ đau đớn vặt đó có là gì. Xà Linh Châu có thể giúp ta tìm người mà ta cần tìm, vậy là đủ rồi. Nói, có phải chi cần nhỏ một giọt máu của người ta muốn tìm lên Xà linh châu thì cho dù là trải qua tam kiếp ta vẫn tìm được bằng Nội kính của Xà linh châu, phải không ?
Xà nương thất sắc không đáp. Kiếm của Miêu Lãm cứa một được trên cổ mụ.
- Không nói tưởng ta không biết sao ?
Xà nương càng thất sắc hơn:
- Xà Linh Châu là thánh bảo của Xà tộc, ngươi lấy nó đi. Năm xưa ngươi giết tướng công của ta, nay đoạt Xà Linh châu, Miễu Lãm, Xà tộc ta thề không đội trời chung với ngươi.
Miêu Lãm lạnh lùng đáp :
- Nực cười. Sự sống chết của Xà yêu các ngươi liên quan gì đến ta. Xưa nay Miêu Lãm muốn cái gì sẽ phải được cái đó. Được rồi, ta tha chết ụ, cút đi. Đừng để ta gặp lại mụ nữa.
Đoạn y thâu kiếm lại, bỏ đi. Sau lưng y, Xà nương không ngừng rít lên :
- Miêu Lãm, hôm nay ngươi đem Xà Linh Châu đi, Xà tộc sẽ không để ngươi được yên thân đâu.”
“…sẽ không để ngươi được yên thân đâu…”
Y đặt tay lên ngực, linh cảm cho y biết Tiểu Kiều đang ở gần đâu đây. Y không muốn phí thêm một khắc nào nữa.
Miêu Lãm đứng dậy, nói:
- Đi thôi.
Lệ Kiều nghe y nói cũng đứng dậy.
- Á !
Nàng vừa đứng lên thì ngồi ngay xuống, miệng suýt soa kêu đau, nhắn nhó nhìn bàn chân phải.
Y thấy lạ nên hỏi:
- Sao thế?
Lệ Kiều nắn nắn cái chân, phụng phịu:
- Hôm qua vác ông đi bị trật chân, nghĩ không sao. Ai dè hôm nay nó sưng lên rồi.
Y lại ngồi xuống trước mặt nàng, nói:
- Cởi hài ra ta xem.
Lệ Kiều hơi lưỡng lự nhưng cũng cởi chiếc hài ra. Y nắm lấy cổ chân nàng xem xét. Cổ chân của Lệ Kiều sưng to lên, dưới lớp vải bọc cũng cảm nhận được. Miêu Lãm không nói thêm gì, tháo tuột vải bọc chân của Lệ Kiều ra, lẳng lặng lấy một lọ dược lộ trong tay nải, đổ một ít ra tay. Mùi thuốc bó bốc lên ngai ngái. Lệ Kiều mặt đỏ au, ngó lơ sang bên giả như không có gì. Miêu Lãm nhẹ nhàng thoa thuốc lên cổ chân nàng, bất thình lình bóp mạnh một cái.
- Á !
Lệ Kiều kêu ré lên. Miêu Lãm không ngẩng lên, nói :
- Không mạnh tay thì máu bầm không tan đâu.
Lệ Kiều nhướn mày, im lặng. Bàn tay Miêu Lãm nhẹ nhàng hơn xoa bóp chân nàng. Một cảm giác dễ chịu lạ lùng lan ra khắp toàn thân nàng. Bàn tay của y không hề thô ráp như tay của các kiếm khách khác. Nó rất ấm áp mà cũng rất mềm mại. Y không ngẩng đầu lên, nhưng chỉ cần quay sang bên là Lệ Kiều sẽ nhìn thấy y. Nàng không tự chủ được, từ từ nhìn sang bên. Khuôn mặt y bất giác chiếm hết tâm trí nàng. Khuôn mặt của y gợi vẻ hiền lành, đường nét nào cũng rất đẹp. Hàng lông mày lưa thưa rủ xuống cặp mắt khiến nó như buồn hơn. Y giống một thiếu niên hơn là một hán tử cao niên. Lúc này Miêu Lãm vẫn chú tâm trị liệu cho nàng, không mảy may biết Lệ Kiều đang nhìn y không chớp mắt.
Lệ Kiều chợt tự mỉm cười. Vẻ chăm chú của y gợi cho nàng một cảm giác yêu thích lạ lùng. Cảm giác đó dường như thân thuộc với nàng lắm.
- Được rồi đấy, đỡ đau hơn chưa ?
- Hả ?
Y nói, cắt ngang dòng suy nghĩ đang chảy trong đầu nàng. Lệ Kiều há mồm ra hả một tiếng, nhận ra rằng y thậm chí đã cuốn lại vải bọc chân ình.
- Nhanh vậy sao?
Nàng hỏi, vẻ tiếc nuối. Miêu Lãm có vẻ không để tâm, đáp :
- Phải, trời sinh cô hiếu động, giống như xương sườn của cô, chỉ cần một thời gian ngắn sẽ liền lại. Độ một hai canh giờ là chạy nhảy bình thường được rồi.
Lệ Kiều không hỏi nữa, đi hài vào. Trong đầu thiếu nữ vẫn còn luyến tiếc giây phút ban nãy.
Miêu Lãm không hiểu những cảm xúc bối rối của Lệ Kiều. Nhìn nàng tần ngần đi giầy vào, y bỗng quay lưng về phía nàng, rồi nói:
- Leo lên đi.
Lệ Kiều ngơ ngác, hỏi:
- Để làm gì?
Miêu Lãm nói:
- Ta phải đi bây giờ. Cô đang bị thương, không lẽ ta để cô ở đây cho sài lang ăn thịt à ?
Vẻ ngơ ngác của Tiểu Kiều biến mất. Sự yêu thích khi nãy của nàng lại quay lại. Nàng hơi mỉm cười do dự rồi đặt tay lên vai y. Y có bờ vai rất rộng, cảm giác bám vào đó thật an toàn.
“- Muội mỏi chân rồi!
Nàng hấp háy mắt, nhìn y.
Y cười xòa, cúi người xuống.
Nàng cười thích chí, leo lên lưng y.
Y cõng nàng được hai bước thì nàng nói:
- Thật ra thì muội chưa mỏi chân lắm đâu.
Y cười xoà, nói:
- Tại ta cam tâm tình nguyện để muội lừa thôi.
Nàng lúc lắc đầu, dí tay vào trán y :
- Đồ ngốc.
Y bước đi, đáp lại :
- Phải, ngốc lắm mới lấy muội.
Nàng cười bá lấy cổ y, đưa mặt ra đằng trước, áp má vào má y:
- Giờ huynh mới biết thì đã muộn rồi. Muội đã bám được thì sẽ không buông.
Y nói khẽ :
- Vậy bám cho chặt vào, ta thích lắm.
Nàng cốc lên đầu y:
- Nham nhở!
Y giả như kêu lên :
- Độc ác quá ! Có kẻ mưu sát thân phu này.
Nàng ghé tai y nói :
- Kêu to lên, xem có ai đến cứu huynh không.
Y cười giòn giã, nàng cũng cười theo, bám lấy y chặt hơn. Mùi hương trên người y làm nàng dễ chịu. Tiểu Kiều ngả xuống vai y, nhắm mắt lại.”
- Này, suy nghĩ gì mà nhập tâm thế?
Tiếng Lệ Kiều vang lên sau lưng làm y choàng tỉnh khỏi giấc mộng. Hai người dừng lại tại một khoảng rừng hoang. Y đã đốt lên một đám lửa lớn. Hai người ngồi bên, đối diện với ngọn lửa, khoảng cách chưa đến hai gang tay.
Nghe câu hỏi của Lệ Kiều, Miêu Lãm như người chưa tỉnh mộng, y nhìn sang bên đáp cho qua chuyện:
- Không có gì.
Lệ Kiều bẻ một khúc cây, ném vào đống lửa. Tiếng nàng lại rõ ràng hơn:
- Ta quyết định rồi.
Y hỏi:
- Quyết định gì cơ?
Nàng đáp:
- Ta sẽ tranh với vợ ông.
Y nghĩ nàng đùa nên đùa theo:
- Yêu ta rồi hả tiểu yêu ?
Nào ngờ nàng gật gật đầu:
- Ta nghĩ có lẽ là vậy.
Lời đáp của nàng làm y hơi giật mình. Y bất thần quay sang nhìn nàng. Cái nhìn của y khiến Lệ Kiều ngượng nghịu. Nàng hơi tru mỏ lên:
- Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy mĩ nhân bao giờ à?
Y lặng mất một lúc rồi mới nói:
- Cô cũng yêu ghét thất thường quá nhỉ.
Nàng nhoẻn miệng cười, bá lấy cổ y:
- Phải, xưa nay ta vốn vậy. Nói ghét là ghét nhưng nói thích là thích ngay. Vẻ mặt của ông bây giờ rất dễ thương. Ta thích lắm.
Y không biết nên cười hay nên khóc, gỡ tay nàng ra rồi nói:
- Tiểu yêu, cô đang giỡn hả?
Lệ Kiều lắc đầu quầy quậy, bẽn lẽn nói :
- Không, nghiêm túc chứ. Ta không đem chuyện này ra giỡn bao giờ. Ông đã hứa rồi, nhất định phải lấy ta đó.
Y bắt đầu thấy khó trong lòng. Lệ Kiều chẳng có vẻ gì là đang lừa y. Cá tính của vị tiểu cô nương này xem ra phức tạp hơn y tưởng, thay đổi thất thường, không thể đoán biết. Nhưng y cũng nghĩ rằng nàng chỉ ham vui, dăm ngày vài bữa sẽ chán. Vì vậy y nói:
- Đợi đến lúc đó chắc cô cũng chán ta rồi.
Nào ngờ Lệ Kiều nói ngay :
- Không đâu, Chung Lệ Kiều ta một khi đã thích thứ gì thì suốt đời sẽ không chán. Ông đừng hòng thoát khỏi ta.
Y bật cười:
- Chắc cô vẫn chưa biết ta là một sát thủ? Rảnh tay thì cho cô một kiếm là xong.
Nàng dựa sát vào người y, khúc khích:
- Cứ vậy đi, rồi ta sẽ biến thành ma bám theo ông.
Y liếc nhìn về sau, câu nói quen thuộc của nàng làm lòng y xao động. Nhưng y nhanh chóng lấy lại phong thái bình thản thường ngày, lạnh nhạt đẩy nàng ra. Thấy y không nói gì, Tiểu Kiều ngồi sát lại thì thầm vào tai y:
- Này, lão tướng công, từ giờ gọi ta là tiểu nương tử nhé?
Y nhíu mày:
- Tại sao ta phải gọi?
Nàng khấp khởi, giọng vui mừng như con nít:
- Ta thích mà, gọi vậy đi.
Y lắc đầu, cười:
- Nhưng ta không thích.
Tiểu Kiều lầu bầu:
- Ông cũng thất thường nhỉ, mấy hôm trước còn đòi lấy ta cơ mà. Giờ ta cho lấy lại không chịu. Hay người già thường thế?
Y gật đầu:
- Vật hợp theo loài.
Tiểu Kiều cốc đầu y:
- Dám chê ta già hả?
Y nhăn nhó:
- Này này, tiểu cô nương, dù gì ta cũng đáng tuổi gia gia cô đấy. Giờ chân cô không chạy nhảy như con dã hầu được nữa, có tin ta bỏ cô lại không ?
Nàng lém lỉnh, ôm lấy cổ y:
- Không tin, ta bám chắc thế này cơ mà, ông có thả ta cũng không rơi.
Y lắc lắc đầu như chịu thua, buột miệng:
- Kiều nào cũng thế.
Nảng vểnh tai nghe y nói, bất giác như nghĩ ra điều gì, lại nói tiếp:
- Nói vậy là sao? Ta giống Tiểu Kiều của ông lắm hả?
Y chỉ cười cười không nói.
Nàng được thể nói tiếp:
- Không đáp tức là giống rồi. Vậy tức là… trước giờ ông vẫn yêu ta…
Nàng thích chí cười tít cả mắt. Ánh mắt của y tỏ vẻ khó hiểu:
- Ta nói yêu cô lúc nào?
Nàng đưa một tay lên:
- Ông yêu người giống ta, tức là yêu ta rồi.
Y cố nín cười, nói :
- Vậy cũng được sao?
Lệ Kiều đáp ngay :
- Sao không được?
Y lắc đầu :
- Không được.
Lệ Kiều không chịu thua, đáp lại :
- Được mà…
Y vẫn một mực lắc đầu :
- Không được.
Lệ Kiều phồng má, nói liền một tràng :
- Được. Được. Được. Được. Được.
Y lại bật cười rồi lắc đầu.
Nàng lại nói:
- Ông không nói lại ta rồi, vậy xem như ta thắng. Vậy bao giờ chúng ta thành thân?
Y bắt đầu muốn đùa với nàng:
- Hay ngày mai nhé?
Lệ Kiều tỏ vẻ phân vân, đưa tay lên môi ra chiều suy nghĩ :
- Không được, ngày mai gấp quá, ta vẫn muốn mặc áo tân nương. Hay ngày mốt đi?
Miêu Lãm xua tay, đùa lại :
- Ngày mốt ta bận đi kiếm vợ rồi.
Lệ Kiều hào hứng, niềm vui tràn đầy trong mắt :
- Vậy ngày mốt mốt?
Y bỗng đổi đề tài:
- Ta thích có con hơn.
Lệ Kiều gật đầu :
- Đồng ý. Ông thích bao nhiêu, ta sinh bấy nhiêu.
Miêu Lãm dí tay vào trán nàng, nói :
- Trước hết phải đợi cô lớn đã chứ...
Nàng lắc đầu :
- Không sao, lấy chồng rồi từ từ lớn cũng được.
Y cười vang. Đã lâu rồi y không cười như vậy. Lệ Kiều vẫn tiếp tục huyên thuyên không ngừng. Tiếng nói của nàng làm cảm giác trống trải trong lòng y tan mất hết…