Edit: Ry
Không có mèo nào không ăn vụng, câu nói này thường được dùng để hình dung những kẻ ngoại tình, nhưng giờ lại miêu tả Nhan Ký Vân đúng theo nghĩa đen.
Mèo ngửi được mùi cá là không còn sức chống cự, chẳng trách chúng thường xuyên trộm cá ăn.
Cậu cũng rất muốn khống chế cái miệng mình, dù sao thì mới hết viêm dạ dày xong, nhưng mà con cá này thơm quá.
Đầu bếp nướng cá thật sự rất có tay nghề, không hổ là nhà hàng nổi tiếng được trò chơi chọn ra trong hàng vạn cái, thơm nức mũi.
Cuối cùng linh hồn con người vẫn chiến thắng lốt mèo đang thèm cá.
Tên nhà hàng này cũng là tên của phó bản: Nhà hàng Đêm Khuya.
Có thể cái tên này được lấy dựa trên phong cảnh.
Ban nãy ở trên xe, Nhan Ký Vân nghe được tiếng đài phát thanh báo giờ, hiện đang là 10 giờ tối.
Trong nhà hàng náo nhiệt trái ngược với bên ngoại quạnh quẽ, có không ít khách, tốp năm tốp ba chụm đầu ghé tai, vừa thưởng thức món ngon vừa trò chuyện, trông có vẻ là một buổi tối nhàn nhã.
Nhà hàng được bài trí rất ấm áp, bố cục cũng không có gì khác với bình thường.
Ngoài chỗ ngồi thông thường ra thì còn có cả vị trí ở quầy bar, có vài cặp đôi thích chen chúc dùng bữa tại quầy bar, trông vừa thân mật vừa đặc biệt.
Nhan Ký Vân thấy sảnh lớn không có gì đáng chú ý.
Nhiệm vụ chính là tìm ra lí do khiến nhà hàng trở nên nổi tiếng.
Dựa trên đống tin tức báo đài cậu từng tiếp xúc, một nhà hàng trở thành địa điểm check-in chắc chắn phải có gì đó đặc biệt hơn những nơi khác.
Có thể là các phương diện như nguyên liệu nấu ăn, bày bàn, trang trí, phục vụ.
Đinh.
Cửa phòng ăn bị đẩy ra, người bước vào là hai nhân viên trước đó ra ngoài khiêng hàng, theo sau là người chơi tiến vào phó bản cùng lúc với cậu.
Nhan Ký Vân trốn dưới gầm một bàn đã được đặt trước, chỗ này tương đối tối, không nhìn kĩ thì sẽ không phát hiện được cậu.
Nguyên nhân Nhan Ký Vân tránh người này rất đơn giản, gã quá khoa trương.
Đối phương không hề phát hiện thời điểm cậu xuất hiện và thân phận có gì không ổn, gã quan tâm đến người xem phát sóng hơn, không phải đối tượng Nhan Ký Vân muốn hợp tác.
Nhà ăn vẫn kinh doanh như bình thường.
Lúc bọn họ đi ngang qua, mũi Nhan Ký Vân hấp háy, cậu ngửi được mùi tỏa ra từ cái rương, rất tanh, có vẻ toàn là hải sản.
Nhan Ký Vân không theo vào, cửa ngăn bếp với sảnh chính trông có vẻ nặng, cậu không thể đảm bảo lát nữa mình có thể từ đó ra ngoài.
Lỡ bị đầu bếp bắt được thì toi, trong tay đầu bếp còn có dao, với logic của phó bản, bác sĩ có thể gây án thì tại sao đầu bếp lại không?
Nhan Ký Vân ngồi dưới bàn suy nghĩ, tiếng chuông treo trước cửa lại vang lên.
Hai nhân viên tiếp tân lập tức hỏi mã số của vị khách vừa vào.
Lần này là một nam một nữ, giọng nam có vẻ lạnh lùng, giọng nữ thì nhõng nhẽo.
Hai người một trước một sau tiến vào, trông không giống một đôi lắm, cũng không có vẻ gì là tới dùng bữa.
Nhân viên phục vụ đưa họ tới chỗ Nhan Ký Vân đang trốn.
Nhan Ký Vân: “…” Giờ cậu chạy đến bàn khác không biết còn kịp không.
Nhân viên: “Ngài Tưởng, phu nhân Tưởng, hai vị muốn dùng gì ạ?”
Ngài Tưởng: “Món đặc biệt tối nay là gì?”
Nhân viên: “Dạ món đặc biệt tối nay là hải sản nướng, không biết có hợp khẩu vị của hai vị không.
Nếu như không thích cũng có thể gọi món khác, sẽ có đầu bếp riêng chế biến cho ngài.”
Ngài Tưởng: “Vậy một phần hải sản nướng đi.”
Nhân viên phục vụ bấm món xong thì rời khỏi.
Nhan Ký Vân muốn nhân lúc này đổi bàn, nhưng nghe được nội dung đối thoại lại từ bỏ ý tưởng.
Phu nhân Tưởng nói: “Thông tin phó bản chúng ta tìm hiểu được không sai, quả nhiên đây là phó bản sắm vai tìm manh mối.”
Ngài Tưởng: “Tiếc là không nghe ngóng được nhiều hơn.”
Phu nhân Tưởng: “Chỉ cần cẩn thật một chút thì không sao đâu, nhớ chú ý an toàn.”
Ngài Tưởng: “Quan sát kĩ khách trong nhà hàng với nhân viên, người chơi cũng không được bỏ qua, đến lúc cần chúng ta còn phải chia sẻ manh mối với họ.”
Phu nhân Tưởng: “Ok.”
Nhan Ký Vân hiểu được ý nghĩ của họ, đạo lí hai quyền khó địch bốn tay cậu cũng biết, thêm một manh mối thì có thể rời khỏi phó bản sớm hơn.
Trò chơi sẽ không cung cấp cho người chơi bất cứ thông tin nào liên quan tới phó bản, người chơi buộc phải tự vào phó bản tìm hiểu.
Thông tin hiện giờ cậu có là, đây là một phó bản sắm vai tìm manh mối, nói cách khác mỗi người chơi sẽ đóng vai một nhân vật, NPC và người chơi cùng diễn kịch, đi theo cốt truyện của phó bản.
Nhan Ký Vân nghĩ ngợi, lúc vừa vào phó bản cậu đã ở trên xe chở hàng với tên màu mè kia, gã có thể là nhân viên giao hải sản.
Chưa người chơi nào hành động, Nhan Ký Vân cũng không vội.
Là một con mèo đen, cậu không hề thu hút sự chú ý, trước mắt có thể âm thầm tìm hiểu tin tức.
Trước hết cần xác định ai là người chơi.
Phó bản 10 người, chỉ cần cẩn thận phân biệt tiếng bước chân và phạm vi hoạt động của mỗi người là có thể dễ dàng xác nhận thân phận đối phương.
Trước kia cậu cũng từng chơi trò tìm manh mối như thế này, nhưng game điện thoại là để giải trí, giờ vào đây hoàn toàn trái ngược với mấy trò giết thời gian trước đó.
Trò chơi tìm manh mối này dùng mạng để chơi, chỉ cần sơ ý là tạch, còn không có cơ hội sống lại, cậu phải trân trọng mạng nhỏ.
Người chơi khác trước khi vào phó bản hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ tìm hiểu một chút, mà Nhan Ký Vân thì chỉ có thể rút ra thông tin hữu ích từ cuộc đối thoại của họ.
So với phó bản trước thì phó bản này đúng là khó khăn, bắt đầu từ số không, từ không tới có, nhất định phải tìm được manh mối mới có thể đi tiếp.
Chỉ một lát sau, nhân viên đã mang đĩa hải sản nướng lên cho người chơi.
Nhan Ký Vân ở dưới gầm thèm tới nỗi sắp chảy dãi.
Hai kẻ không có tình người kia ăn sạch đĩa thức ăn ngon lành, hoàn toàn không nghĩ dưới gầm bàn có một con mèo đen đang chảy nước miếng.
Trong lúc họ nhấm nháp món ngon, nhà hàng lại đón thêm vài vị khách, có người chơi cũng có NPC của phó bản.
Người chơi khác sẽ rất dễ bị nhầm lẫn, nhưng với Nhan Ký Vân thì đây là đề thi mở sách.
Người chơi cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng bước chân sẽ lộn xộn, giọng nói cũng khá căng thẳng.
Mà tất cả NPC thì đều nói chuyện bình thường, bước chân khoan khoái, ai bước vào cũng có vẻ hưng phấn.
Hai người chơi ngài Tưởng và phu nhân Tưởng đều không có hành động gì.
Nhan Ký Vân cẩn thận lắng nghe động tĩnh của mấy người vừa vào, trong đó có một người chơi chân thọt chống gậy đi vào nhà vệ sinh, một lát sau lại đi ra.
Tạm thời chưa có tình huống đặc biệt nào xảy ra.
Mùi đồ ăn thơm ngon tỏa ra từ các bàn tiến vào trong mũi Nhan Ký Vân.
Cậu cố gắng tưởng tượng mấy mùi này thành mấy thứ không hấp dẫn với mèo, là đống đồ ăn cho mèo không có bất cứ chất dụ ăn nào.
Mỗi lần cậu ăn vụng đồ ăn của con người xong đau bụng, thứ đó trở thành món chính, giờ Nhan Ký Vân căm thù mấy thứ đồ ăn cho mèo đó tới tận xương tủy.
Ngồi dưới gầm bàn đợi một hồi, người chơi màu mè vào phó bản cùng với Nhan Ký Vân có tên là Văn Nam Tinh ra khỏi bếp.
Tất nhiên gã không đi cùng vị tài xế kia, mà chọn một ghế ở quầy bar rồi ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ xác nhận thân phận khách hàng của gã xong cũng không nói thêm gì.
Văn Nam Tinh vẫn duy trì phong cách khoa trương của mình, gã cố ý lấy điện thoại, mở lên giả vờ như đang livestream, miêu tả với khán giả đang xem phát sóng nơi gã đang ngồi.
Nhan Ký Vân đoán tên này làm vậy là để được khen thưởng liên tục.
Nhan Ký Vân dựa vào khả năng phân biệt tiếng động, không chỉ ghi nhớ đặc thù của vài người chơi, mà trong phạm vi thính giác, cậu có thể thu hoạch được không ít thông tin liên quan tới phó bản thông qua các cuộc tán gẫu của họ.
Về sau lại có hai người chơi nữ lấy thân phận đôi bạn thân bước vào, một người giọng khá trầm, người còn lại thuộc kiểu ngọt ngào.
Ban đầu họ không nói gì, cho đến khi thiếu nữ có chất giọng ngọt ngào kia thử bắt chuyện thì cả hai mới bắt đầu nói một chút về quy tắc phó bản.
Hóa ra thiếu nữ ngọt ngào này vừa thi đại học xong, còn chưa có điểm đã bị kéo vào trò chơi.
Tính tình cô đơn thuần, chị gái lớn hơn một chút kia thì đã đi làm, chị cũng sẵn lòng chia sẻ thông tin phó bản cho cô gái nhỏ xa lạ này.
Nhan Ký Vân thu về không ít, còn gián tiếp thăm dò được không ít quy tắc của trò chơi.
Hóa ra những người vào phó bản từ năm lần trở xuống chỉ được tính là người chơi mới.
Phó bản của trò chơi được chia ra làm phó bản tân thủ, phó bản sơ cấp, phó bản trung cấp, phó bản cao cấp và phó bản đỉnh cấp.
Ngoài ra còn có các loại đấu trường được mở ngẫu nhiên.
Người chơi mới chưa hoàn thành đủ ba phó bản thì sau khi hoàn thành một phó bản, trong vòng ba ngày sau nhất định phải tiến vào phó bản kế tiếp.
Người chơi đã vượt qua ba đến năm phó bản thì nhất định phải tiến vào phó bản tiếp theo trong vòng bảy ngày.
Trò chơi quy định trong năm phó bản đầu thì người chơi mới phải có ít nhất hai cái là phó bản khó, nếu như ba lần trước đều là phó bản đơn giản thì lần thứ tư chọn phó bản, hệ thống sẽ tự động khóa tất cả phó bản đơn giản.
Người chơi tự chọn phó bản khó, hoặc hệ thống chọn thay, một trong hai.
Mọi người đều biết, càng về sau cấp phó bản càng cao, độ khó càng lớn, thời lượng cũng càng dài, đương nhiên thời gian nghỉ ngơi giữa các phó bản cũng sẽ gia tăng theo.
Ngoài những quy tắc trên ra, hai cô gái còn nhắc tới công hội.
Cái này nhắc cho Nhan Ký Vân nhớ tới lúc mình dùng dạng người ra khỏi khu nghỉ tạm thời, hẳn là các tổ chức do người chơi tự thành lập.
Người chơi gia nhập công hội có lợi cũng có hại, do thời gian và địa điểm không thích hợp, hai người cũng không nói cặn kẽ.
Nhan Ký Vân khá là kiên nhẫn, từ lúc vào phó bản đến giờ đã gần một tiếng cậu vẫn ngồi im không cựa quậy.
Có vài người ngồi không yên đã bắt đầu lấy cớ đi vệ sinh, đi quanh nhà hàng điều tra.
Bọn họ chủ yếu muốn vào phòng bếp kiểm tra xem món ăn có được nêm nếm “gia vị” đặc biệt nào không.
Khi Nhan Ký Vân sắp ngủ gật đến nơi thì trong nhà hàng đột nhiên xảy ra náo động.
Nhân viên vốn đang phục vụ khách hàng bỗng bước nhanh tới, cửa nhà hàng đóng lại sau khi một ông chú người chơi vội vàng bước vào, treo biển “đóng cửa”.
Hai người chơi ngồi cùng bàn với Nhan Ký Vân cũng phát hiện ra vấn đề.
Phu nhân Tưởng nhỏ giọng nói: “Sao nhà hàng không đón khách nữa?”
Bọn họ đều đang kiên nhẫn đợi sự kiện của phó bản, không ngờ đợi được thật.
Vừa dứt lời, một tiếng hét phá vỡ bầu không khí nhộn nhịp trong nhà hàng.
Tất cả khách hàng đang trò chuyện như bị ấn nút tạm dừng, nhìn về phía âm thanh phát ra.
“Á! Chết người rồi!”
“Quản lý Vương chết rồi!”
“Sao tự dưng lại chết?”
Địa điểm xảy ra sự kiện là quầy thu ngân.
Bởi vì lưu lượng khách trong nhà hàng khá lớn, quầy tiếp tân có tới ba người làm việc, hai thu ngân một quản lí.
Mà lúc này, quản lý nhà hàng đang ngã gục trên quầy.
Tất cả người chơi đều tập trung về phía quầy thu ngân, mọi người chen nhau tới, mỗi người đều cố gắng thể hiện kĩ thuật diễn của mình, cả đám giả vờ như chỉ đang tò mò sao sự cố lại xảy ra.
Văn Nam Tinh còn cố ý dùng cái điện thoại mô hình làm như đang chụp ảnh.
Nhan Ký Vân đi qua chân gã, nhân lúc tất cả mọi người nhìn lên quầy thu ngân, cậu lặng lẽ rời khỏi gầm bàn, trốn ra sau máy lọc không khí bên cạnh cái quầy.
Từ góc độ của cậu có thể thấy rõ tình trạng chết của quản lý, tim ông ta có một lỗ máu sâu hoắm, hình như là bị người ta bắn từ đằng sau.
Cùng lúc đó, tất cả người chơi đều nhận được nhắc nhở từ hệ thống.
[Nhiệm vụ chi nhánh: Mời tìm ra hung thủ đã sát hại quản lý Vương.]
Một người đàn ông bụng phệ xoay chiếc nhẫn trên ngón cái, hốt hoảng nói với nhân viên phục vụ: “Mau báo cảnh sát đi.”
Lần này có tổng cộng 10 người chơi, có lẽ tiến độ tìm kiếm manh mối nhiệm vụ sẽ không quá chậm.
Với Nhan Ký Vân, đây còn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người chết ở khoảng cách gần như vậy.
Tuy cậu cũng là người đã chết một lần, nhưng thấy cảnh này vẫn rợn hết cả lông.
Một vị phu nhân bỗng chỉ vào chỗ trốn của Nhan Ký Vân: “Trời ơi, sao nhà hàng lại có con mèo đen thế này, đây là điềm xấu!”
Nhan Ký Vân không ngờ mình trốn kĩ như vậy vẫn bị NPC phát hiện.
Bị một đám người chơi và NPC vây quanh, cậu cảm giác lưng châm chích như bị gai đâm!
Phòng phát sóng [Muốn làm người]:
“Á á á, sợ quá!”
“Làm sao bây giờ? Bé con bị phát hiện rồi! Vị phu nhân này còn không thích mèo đen, bé con phải làm sao đây?”
“Xem ở góc nhìn thứ nhất sợ vãi, nhưng kích thích cực, sao tui lại mâu thuẫn như vậy nhỉ! Có nhiều người nhìn Meo Meo quá!”
“Muốn ngạt thở luôn rồi…”
“Tôi thích bầu không khí như thế này, lần này chắc chắn mèo con không trốn được, chờ mong!”.