Edit: Ry
Ban nãy bị ép chạy khắp nơi, Nhan Ký Vân đã tìm hiểu được bố cục của lầu một.
Bước qua cửa trước nhà hàng là vào tới sảnh chính, sảnh chính chia ra làm khu gần cửa sổ, khu giữa, quầy bar, khu chuẩn bị salad, trạm trung chuyển thức ăn, bên phía bếp chắc là còn có nhà kho nữa.
Đây là những thông tin có thể tìm được hiện giờ, không có nhiều hơn.
Lên lầu đương nhiên là để tìm hiểu nhiều tin tức hơn, bên dưới có quá nhiều người, khách hàng trong sảnh còn có địch ý với cậu, nếu không muốn lại bị giam vào lồng hoặc bị đuổi ra khỏi nhà hàng thì Nhan Ký Vân chỉ có thể từ bỏ việc tìm manh mối cái chết của quản lý ở tầng một.
Lúc nãy bên ngoài rất tối, nhưng ở trên xe cậu vẫn quan sát được tòa nhà này không chỉ có một tầng, bên trên còn mấy tầng nữa.
Nhan Ký Vân đoán là nhà hàng chỉ kinh doanh ở tầng một, còn từ tầng hai trở lên có phải khu vực cấm không thì chưa chắc.
Phó bản có 72 giờ, phạm vi không thể chỉ quanh quẩn có vậy được, các tầng lầu khác hẳn là vị trí chưa mở, người chơi phải tự khám phá, đây là quy luật thường thấy của game.
Cầu thang từ tầng một lên tầng hai dài hơn bình thường, Nhan Ký Vân đưa ra kết luận, dựa trên chiều dài cầu thang trong nhà mình.
Nhưng độ cao của hai tầng lầu đều là độ cao thường thấy, không biết trong này có ẩn giấu gì không.
Cậu ghi lại vào sổ điện tử của mình.
Mặc dù cái trò này đã nguy hiểm còn lắm hố, nhưng thật sự rất tân tiến.
Hệ thống có thể thông qua sóng não tiếp nhận tín hiệu của cậu, nhanh chóng chuyển hóa thành nội dung Nhan Ký Vân muốn biểu đạt, khá là thuận tiện.
Công nghệ cao này không phải thứ sẽ có ở thời đại cậu sinh sống, lai lịch của trò chơi này không hề đơn giản.
Lầu hai có một chuỗi hàng lang dài dằng dặc, phóng tầm mắt nhìn thì toàn phòng là phòng, mỗi phòng đều đóng chặt cửa.
Chẳng qua thính giác của Nhan Ký Vân tốt, chứ người bình thường sẽ không thể nghe được động tĩnh bên trong, cách âm vô cùng tốt.
Lầu hai không được mở công khai mở, nhưng hẳn là khu vực phòng nghỉ, Nhan Ký Vân loáng thoáng nghe được tiếng trò chuyện.
Nhà hàng ở dưới lầu được bài trí như một nhà hàng nổi tiếng thường thấy, lầu hai lại có vẻ trang trọng hơn, bố cục như khách sạn tổ chức tiệc, trên mỗi cửa đều gắn biển số.
Đêm hôm khuya khoắt ai lại dùng bữa ở đây?
Nhan Ký Vân ghi lại từng điểm đáng ngờ mình phát hiện.
Nếu là một phó bản tìm manh mối, những nơi như này thường sẽ liên quan tới nhiệm vụ chính, bí mật đằng sau nhà hàng nổi tiếng này hẳn là không đơn giản như vậy.
Lầu hai không có ai, nhưng Nhan Ký Vân không dám mất cảnh giác.
Chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cậu sẽ lập tức rời xa những cánh cửa đóng chặt kia.
Mấy căn phòng này đều có người, nhưng bọn họ hoàn toàn không để ý tới án mạng ở dưới lầu, có phải là bình thản quá rồi không?
Cậu muốn ngồi ở cửa nghe trộm tiếng trò chuyện bên trong, nhưng lại có tiếng bước chân vang lên từ đằng sau, đang hướng về phía này.
Tiếng giày da không nhẹ không nặng, bước đi nhẹ nhàng, Nhan Ký Vân vừa nghe đã nhận ra là ông chủ Lâm của nhà hàng.
Sao tự dưng tên đó lại lên đây?
Không cần biết nguyên nhân là gì, Nhan Ký Vân không muốn đụng phải đối phương.
Cậu chạy về phía căn phòng trong cùng ở lầu hai, đằng đó rất yên tĩnh, không có tiếng trò chuyện.
Đèn ở tầng hai cũng không sáng rõ như tầng một, cách vài mét lại kê một cái bình hoa lớn cao hơn một mét, cậu có khá nhiều chỗ để trốn.
Cửa căn phòng ở phía cuối cũng không đóng kín, bên trong bật đèn nhưng không có ai, hình như là phòng làm việc.
Nhan Ký Vân dùng đầu đẩy một chút, khe cửa mở ra lớn hơn, đủ cho cậu chui vào, lại sẽ không khiến chủ nhân căn phòng phát hiện.
Phòng làm việc này khá ngăn nắp sạch sẽ.
Một bộ bàn ghế sô pha, trên bàn làm việc có một cái laptop, đằng sau là hai giá sách.
Bên phải có hai cánh cửa, trước một cửa có tấm thảm, hẳn là nhà vệ sinh, phòng còn lại sẽ là phòng nghỉ.
Cậu đoán chỗ này là phòng làm việc của Lâm Hiệp.
Khu vực bàn làm việc ngoài két sắt và mấy ngăn kéo ở dưới bàn ra, những thứ khác đều không khóa, nếu như muốn tìm manh mối đặc biệt thì có thể thử mở ngăn kéo ở bàn làm việc, bên trong chắc chắn sẽ có thông tin liên quan tới phó bản.
Hai ngăn kéo trên cùng để mở chứ không đóng hẳn, hai cái dưới cùng ở hai bên lại đóng chặt, có vẻ đã bị khóa.
Là một con mèo, cậu tạm thời chưa có kĩ năng phá khóa, nhưng cậu có thể thử mở mấy ngăn kéo không khóa kia.
Nhan Ký Vân đứng lên ước lượng chiều cao của ngăn kéo.
Cậu đứng lên thì có thể với tới mặt bàn, ngăn kéo trên cùng thì thấp hơn một chút, chuyện mở ngăn kéo này có thể làm được.
Đương nhiên cậu cũng có biện pháp khác, ví dụ như kéo nó ra một chút rồi nhảy lên bàn, sau đó lay nó, như thế hiệu suất sẽ cao hơn.
Còn mấy cái ngăn kéo có khóa và két sắt là vấn đề cậu không giải quyết được, có thể dẫn người chơi khác tới xử lý hộ.
Vừa quan sát xong, bên ngoài đã truyền tới tiếng động, ông chủ Lâm tăng tốc đi về phía văn phòng.
Sau khi vượt một phó bản, Nhan Ký Vân đã rất điêu luyện trong việc vừa nghe động tĩnh của NPC vừa tìm chỗ trốn.
Cậu linh hoạt chui vào sau rèm cửa, đếm nhẩm trong đầu số bước chân của Lâm Hiệp trước khi vào văn phòng.
Ba, hai, một, ông chủ Lâm đẩy cửa vào.
Nhan Ký Vân nghe thấy ông chủ Lâm đứng lại ở cửa vài giây, có phải y phát hiện ra gì đó không?
Lâm Hiệp đóng cửa lại, khóa chốt.
Nhan Ký Vân: “…”
Quên mất chuyện NPC có thể khóa cửa, lát nữa cậu ra ngoài kiểu gì? Chờ đối phương mở cửa à? Ai biết lần tới lúc ra ngoài y có để cửa khép hờ nữa không.
Chỉ cần cửa không đóng chặt thì cậu có thể dùng chân khều ra.
Nhưng giờ ông chủ Lâm lại khóa cửa!
Ông chủ Lâm không thể nhìn thấy vị trí hiện tại của Nhan Ký Vân, phía trước cậu không chỉ có bàn làm việc mà còn có ghế, hoàn toàn che khuất.
Lại có tiếng mở cửa vang lên, nhưng không phải cửa ra vào, mà là cửa phòng ngủ.
Không biết trong phòng Lâm Hiệp sẽ có cái gì nhỉ?
Ngay sau đó Nhan Ký Vân nghe được tiếng sột soạt cởi quần áo.
Âm thanh này rất quen thuộc, quan hốt phân nhà cậu cũng hay thay quần áo, chắc là lúc dưới lầu trang phục của Lâm Hiệp bị bẩn nên mới lên thay.
Nhan Ký Vân xoắn xuýt trong lòng, NPC mắc bệnh thích sạch sẽ ở phó bản trước lại là một thằng cha bác sĩ biến thái, ông chủ Lâm là người tốt hay người xấu đây?
Trong đầu cậu tung ra hết vấn đề này đến vấn đề khác, dựa theo logic của phó bản thì không dễ đoán chút nào.
Ông chủ Lâm thay quần áo xong, đi ra ngoài, vào thẳng vào nhà tắm, sau đó tiếng nước chảy ào ào truyền ra.
Nhan Ký Vân do dự không biết có nên nhân cơ hội lục ngăn kéo không.
Cậu căn cứ vào thời gian tắm rửa của quan hốt phân, đoán là ông chủ Lâm sẽ cần 5-10 phút ở trong nhà tắm, mà còn chưa biết có lôi được ngăn kéo ra không, cậu phải cẩn thận một chút, tạm thời không mạo hiểm.
Tốc độ tắm rửa của Lâm Hiệp rất nhanh, có lẽ là vì dưới lầu có chuyện cần xử lý, y chỉ vào tắm qua.
Đương nhiên Nhan Ký Vân vẫn rất bội phục tên này, nhà hàng của mình có án mạng mà y còn có tâm tư tắm rửa.
Ông chủ Lâm bỏ ra hai mươi phút chỉnh đốn bản thân ngay ngắn, mặc quần áo gì, mặc như thế nào, tóc chải ra làm sao đều có sẵn ý tưởng, rất quen tay.
Chỉnh trang xong y cũng không rời khỏi văn phòng mà ngồi xuống ghế làm việc, gọi điện thoại.
Hóa ra là gọi một vị phó quản lý họ Lương lên dặn dò.
Một phút sau, một người đàn ông chừng 40 tuổi, hơi béo, thở phì phò chạy vào.
Phó quản lý Lương: “Cậu Lâm.”
Ông chủ Lâm hỏi: “Đã trấn an được khách hàng ở lầu một chưa?”
Phó quản lý Lương nói: “Chúng tôi đã sắp lại bàn cho họ, mang bữa khuya miễn phí lên.
Có vài vị khách không hài lòng lắm, nhưng chưa phàn nàn gì.”
Ông chủ Lâm: “Đã có cảnh sát đến chưa?”
Phó quản lý Lương lắc đầu: “Cảnh sát nói cầu lớn số 4 bắc sang chỗ chúng ta bị gãy, hiện tại không thể qua được, bảo bên ta tạm thời thu xếp cho các vị khách, đợi cầu sửa xong họ sẽ ngay lập tức tới giải quyết chuyện quản lý Vương bị sát hại.”
Nhan Ký Vân nghe hết đối thoại họ, cậu nhớ lúc ở trên xe chở hàng hình như cũng đi ngang qua một cây cầu, giờ cây cầu kia lại li kì bị gãy.
Ông chủ Lâm hẳn là một trong những nhân vật mấu chốt, có thể điều tra quan hệ của y với các vị khách quen, quản lý, nhân viên phục vụ, chẳng mấy chốc sẽ tìm được cốt truyện chính.
Ông chủ Lâm nghe phó quản lý Lương báo cáo, đưa ra vào góp ý nhỏ, phó quản lý Lương nghe xong lập tức đi làm việc.
Trong phòng chỉ còn lại Lâm Hiệp và Nhan Ký Vân chưa bị phát hiện.
Cậu nghĩ sao tên này còn chưa đi, đáng lẽ y nên xuống lầu tiếp tục trấn an mấy vị khách phiền phức kia mới đúng chứ.
Y không để ý suy nghĩ của khách hàng sao?
Ông chủ Lâm lại vẫn không rời khỏi phòng làm việc như Nhan Ký Vân mong muốn, thay vào đó mở laptop lên.
Y loạt soạt di con chuột, nhìn một hồi thì mở ngăn kéo bên tay phải, không biết là tìm thứ gì, một lát sau lại đóng lại.
Nhan Ký Vân trốn sau rèm đợi đến nỗi sắp ngủ gật.
Rốt cuộc ngài có đi không vậy?
Là ông chủ nhà hàng thì khu làm việc phải ở dưới lầu chứ không phải trên lầu, cốt rễ là lấy từ quần chúng trả cho quần chúng, như thế thì mới tìm hiểu được khẩu vị và đánh giá của thực khách.
Lại đợi thêm 5 phút, Nhan Ký Vân nghe được tiếng Lâm Hiệp xê dịch ghế.
Cậu mừng rỡ nghĩ tên này chuẩn bị xuống lầu.
Cửa phòng làm việc mở ra, ông chủ Lâm đi ra ngoài, tiếng bước chân của y rất dễ nhận biết.
Cửa một lần nữa khép lại, Nhan Ký Vân lặng lẽ thò đầu ra khỏi rèm cửa sáng màu.
Cuối cùng cũng không còn ai, rất tốt, bắt đầu làm việc nào!
Vừa rồi cậu nghe được ông chủ Lâm mở ngăn kéo thứ nhất bên trái, không biết y lấy thứ gì bên trong.
Nhan Ký Vân chui ra khỏi rèm, có lẽ là do rèm đã lâu không được giặt, cậu hít phải bụi, không khỏi hắt hơi một cái.
Cậu cảm thấy may là Lâm Hiệp đã ra ngoài, chứ phản ứng sinh lí không thể khống chế này mà đột ngột xuất hiện, đối phương chắc chắn sẽ phát hiện ra và bắt cậu lại.
Chuyện này không nên kéo dài thêm.
Nhan Ký Vân kiễng chân sau, chân trước lay cái ngăn kéo ông chủ Lâm ban nãy tìm kiếm.
Cũng may bàn làm việc này không dùng gỗ thật quá nặng, nếu không với sức của cậu chắc chắn không kéo ra nổi, vậy cũng tốt, lay một tí là có thể dễ dàng mở ngăn kéo.
Nhan Ký Vân thành công mở ngăn kéo xong nhảy lên mặt bàn, đứng trên bàn bắt đầu gẩy gẩy giấy tờ bên trong.
Đối mặt cậu là một tờ thực đơn của nhà hàng.
Cậu không thấy thực đơn ở tầng một, nhân viên phục vụ luôn cầm máy tính bảng chọn món giúp khách hàng, vậy một tờ thực đơn được thiết kế tinh xảo như thế này dùng để làm gì?
Chẳng lẽ nhà hàng Đêm Khuya này còn có cách thức gọi món bí ẩn khác?
Đúng rồi, ban nãy cậu cũng không nghe ngóng được hình thức kinh doanh của nhà hàng này, chỉ nhớ khách hàng có thể gọi món ăn đặc biệt của ngày hôm đó, nếu không muốn thì có thể gọi món khác.
Nhan Ký Vân đang giơ móng vuốt giở tờ thực đơn tinh xảo kia lên, tầm mắt bỗng tối om, cả người bị trùm một khối vải có mùi nước hoa!
Cái gì vậy!?
Phòng phát sóng [Muốn làm người]:
“Tui đang xem ở góc nhìn thứ nhất, sao tự nhiên đen sì thế này!”
“Ông chủ Lâm trở lại rồi, đảm bảo Meo Meo đang ngơ ngác không hiểu gì.”
“Á á á, làm tui sợ chết đi được.
Sao tự dưng ông chủ Lâm lại trở lại? Vừa rồi Meo Meo cảnh giác như vậy cũng không phát hiện!”
“Chắc là mải mê lục ngăn kéo quá nên không nghe được.”
“Vừa rồi ông chủ Lâm mở máy tính lên là xem camera giám sát trong phòng đó.
Mấy người nghĩ phòng làm việc của y không đóng cửa là do chủ quan à? Còn lâu ấy, tại mấy người không biết âm mưu trong đó thôi, Lâm Hiệp đã cẩn thận lắp mấy cái camera ẩn quanh phòng rồi.”
“Y giả vờ đi xong vòng lại, đúng là xảo quyệt!”
Mà Nhan Ký Vân lúc này đang ói trong lòng mấy câu tinh túy.
Cơ thể cậu không chỉ bị quần áo trùm lấy, còn bị một đôi tay đè chặt, cậu có linh hoạt tới mấy cũng không thể chui ra ngoài!
Giọng nói ôn hòa của ông chủ Lâm vang lên trên đầu: “Mèo đen, mày đang tìm cái này à?”
Nhan Ký Vân cứng người, đầu trống không, thân phận người chơi của cậu bị phát hiện rồi ư?.