Ai Thấy Mèo Của Tôi Không


Edit: Ry
Nhan Ký Vân có nằm mơ cũng không nghĩ tới Giang Diễn lại gọi video cho Lâm Hiệp.

Hắn đã ngầm thừa nhận mình là mèo Lâm Hiệp nuôi?
Vậy có phải là tính mạng cậu sẽ không bị uy hiếp nữa không? Nếu Giang Diễn thật sự là một tên biến thái, hắn không cần phải gọi video cho Lâm Hiệp, và nếu quan hệ của họ thật sự tồi tệ đến mức hắn muốn âm thầm đả kích Lâm Hiệp, Giang Diễn hoàn toàn có thể giết cậu rồi ném xác cậu lên bàn làm việc của Lâm Hiệp, cố tình dọa y.
Nhan Ký Vân tưởng tượng ra mấy hình ảnh máu me kinh dị, tự dọa bản thân, cố gắng nghĩ tích cực hơn, biết đâu quan hệ của Giang Diễn và Lâm Hiệp cũng không đến nỗi nào thì sao?
Giang Diễn cố ý không bắt mèo đen xuống, mà Nhan Ký Vân cũng sống chết không muốn bị Giang Diễn tóm được.

Một người một mèo cứ như vậy giằng co, trước khi Lâm Hiệp tới, Giang Diễn còn rất xấu tính lấy một cái que, gắn chuông với lông công lên coi như gậy chọc mèo hòng dụ dỗ cậu.

Nhan Ký Vân lạnh mắt nhìn hắn, ông đây còn lâu mới bị lừa.
Lâm Hiệp xuất hiện, Giang Diễn mới chịu ngưng.
Nhan Ký Vân thấy Lâm Hiệp như thấy cứu tinh, đây là vị đại gia cậu vừa mới bám đùi trong phó bản, không thể mất đi được.
Lâm Hiệp hẳn là vội vàng chạy tới, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi.
Nhan Ký Vân thấy Lâm Hiệp thì lại nghĩ đến nhiệm vụ vừa rồi, vừa nhìn vừa nghĩ, liệu mình có thể nhân cơ hội này tìm hiểu một chút sự kiện tiết lộ bí mật kia không.
Rốt cuộc là Lâm Hiệp tiết lộ, hay là tên Dương Khải Văn đó cố ý đến xúi giục Giang Diễn? Rõ ràng là gã ta không giống người tốt, một tên ngụy quân tử nham hiểm xảo trá.
Nhưng cậu phải làm gì để hai người họ chủ động nhắc tới sự kiện đó đây?
Lúc này Lâm Hiệp đứng dưới tấm rèm Nhan Ký Vân đang bám, dùng cơ thể mình chặn Giang Diễn lại, vươn tay với Nhan Ký Vân: “Blake, xuống đây nào.”
Có Lâm Hiệp ở đây, Giang Diễn không trêu Nhan Ký Vân nữa, nhưng tư thế này của cậu cũng không có chỗ để mượn lực.

Rèm rất mềm, không thể mượn lực giống tường hay thân cây để nhảy xuống.

Mà giờ cậu cũng không dám nhảy xuống người Lâm Hiệp, chỉ sợ vừa nhảy cái Giang Diễn đã giơ tay hất bay mình.

Ý nghĩ này xuất hiện khi cậu bắt gặp cái nhìn chòng chọc của Giang Diễn.
Lâm Hiệp lại không phải quan hót phân nhà cậu, giữa họ không có sự ăn ý, cậu với quan hót phân cực kì ăn ý, vì cơ bản là từ bé cậu đã thuần thục leo lên leo xuống trên người anh.
Không thể cứ thế nhảy xuống được, phải thận trọng!
Hai người một mèo giằng co hồi lâu, Giang Diễn đột nhiên cười nói: “Đừng bảo là con mèo xấu này không dám nhảy xuống nhé.”
Lâm Hiệp lại hiếm hoi đồng tình với quan điểm của hắn.

Blake là một nhóc mèo rất thông minh, còn gan dạ, nếu biết mình nhảy xuống sẽ an toàn thì sẽ không chịu treo lơ lửng trên đó.

Y thấy có thể là nhóc Blake đang treo trên cột như mèo phơi khô kia thật sự không dám xuống.
Trần nhà cũng không thấp, Lâm Hiệp cao một mét tám mấy giơ tay lên vẫn không với tới Nhan Ký Vân.
Lâm Hiệp hỏi tên đàn em: “Có ghế không? Để tôi bế nó xuống.”
Đàn em nghe lời đi lấy cái ghế.
Giang Diễn dựa người vào chiếc ghế sô pha đằng sau: “Một con mèo xấu xí mà cũng quan tâm nhỉ, đúng là phí thời gian.”
Lâm Hiệp liếc hắn: “Ngàn vàng khó mua niềm vui của tôi, không khiến cậu xen vào.”
Giang Diễn hừ một tiếng, ngồi xuống ghế sô pha, không muốn để ý tới Lâm Hiệp nữa.
Đàn em nhanh chóng bê một cái ghế tới.

Lâm Hiệp đứng lên ghế vươn tay với Nhan Ký Vân, cuối cùng cũng tóm được nhóc mèo treo trên thanh rèm, đặt xuống đất.
Lâm Hiệp không nhịn được nói: “Blake, sao mày ngốc quá vậy.”
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được điểm thiện cảm từ Lâm Hiệp.

+5]
Nhan Ký Vân: “…” NPC, hãy hứa với tôi, đừng miệng thì nói tôi ngu nhưng tay thì đưa điểm thiện cảm có được không?
Cậu thoáng thả lỏng người, bên ngoài thì ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã định nghĩa hôm nay là “một ngày sỉ nhục của đời meo”.
Phòng phát sóng [Muốn làm người]:
“Ố hố hố, mèo con leo rèm xong không xuống được, cười chết má ơi.”
“Nếu là tôi thì tôi sẽ thấy quá mất mặt mèo.”
“Meo Meo làm gì có mặt để mất?”
“Phải để nó rơi từ trên xuống mới vui, nghe nói mèo có chín mạng, tôi muốn xem.”
Nhan Ký Vân thành công trở lại mặt đất, cả mèo an tâm hơn hẳn.

Nhưng treo ở trên một hồi, lúc đáp đất vẫn phải duỗi chân một chút, không hề sợ ba người trước mặt.

Nghỉ ngơi kết thúc.
Cậu nên nghĩ xem tiếp theo hoàn thành nhiệm vụ thế nào đây, và cả làm sao để không cần kêu meo meo cũng xin được đồ ăn từ chỗ Lâm Hiệp.
So với làm nhiệm vụ, xin ăn xin uống có vẻ dễ hơn.
Nhan Ký Vân nhìn một vòng quanh căn phòng, để ý cốc trà trên bàn Giang Diễn.
Cậu mặc kệ ba người kia, cứ thế nhảy lên bàn, cố ý vươn đầu về phía cái cốc.
Giang Diễn chửi một tiếng, phản ứng còn nhanh hơn Lâm Hiệp, vội cầm cốc của mình lên.
Hắn hung dữ quát: “Không được uống nước của tao!”
Nhan Ký Vân nhảy xuống chân Lâm Hiệp, dạo một vòng, người kia hiểu ngay, nhóc con này đói rồi.
Lâm Hiệp cũng không định ở lại chỗ Giang Diễn thêm, bế mèo lên chuẩn bị ra về.
Nhan Ký Vân hơi tiếc là Giang Diễn không chất vấn Lâm Hiệp vụ tiết lộ bí mật, khả năng cao là hai vị người trong cuộc này đều biết sự thật, nhưng rốt cuộc cậu phải xuống tay từ đâu đây?
Có lẽ nguyên nhân xảy ra chuyện vẫn nằm ở Lâm Hiệp, đi theo Lâm Hiệp là đúng đắn.
Giang Diễn đột nhiên gọi lại Lâm Hiệp đang mở cửa: “Mèo nhà anh buổi chiều ngủ trong tủ quần áo của tôi, cái gì cũng dính đầy lông của nó, anh tốt nhất giặt sạch lại trả tôi.”
Lâm Hiệp: “Cậu vứt đi, tôi chuyển khoản trả cậu.”
Giang Diễn: “Được, anh chuyển luôn đê, mấy bộ quần áo đó của tôi đều là hàng phiên bản giới hạn đấy.”
Lâm Hiệp một tay bế mèo, một tay bấm điện thoại chuyển khoản cho Giang Diễn, sau đó không buồn nhìn hắn, bế Nhan Ký Vân đi mất.
Nhan Ký Vân vừa cảm thấy may mắn vì không tiếp tục bị Giang Diễn tấn công bằng ngôn ngữ nữa, lại nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống khiến cậu cực kì hỏi chấm!
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được điểm thiện cảm của Giang Diễn.

-5]
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được điểm thiện cảm của Giang Diễn.

-5]
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được điểm thiện cảm của Giang Diễn.

-5]
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được điểm thiện cảm của Giang Diễn.

-5]
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được điểm thiện cảm của Giang Diễn.

-5]
Nhan Ký Vân: Mẹ nó, Giang Diễn đổi tấn công bằng lời sang tấn công tinh thần à?
Hệ thống bị khùng rồi đúng không?
Không có điểm thiện cảm thì không có điểm thiện cảm, thế quái nào còn âm nữa hả!
Cậu ở phòng làm việc của hắn chỉ lục cái bàn một tí, nằm trên quần áo của hắn một tí, chưa xơ múi được gì! Ngay cả một vết cào cũng không có.
Sao tên NPC này dở hơi quá vậy.
Chẳng lẽ lần sau thấy Giang Diễn thì cậu phải chạy? Nhưng lần trước hắn vẫn còn thấy hứng thú với mình cơ mà?
Lòng dạ NPC như kim dưới đáy biển, không đoán nổi!
Hệ thống lại không nói bị âm điểm thiện cảm thì sẽ có hậu quả gì.
Sau khi vào phó bản, cái giọng thanh niên hướng dẫn trước đó không xuất hiện nữa, mọi chuyện trong phó bản đều phải tự mò.
Nhan Ký Vân đau khổ nhìn con số -25 điểm thiện cảm của Giang Diễn với mình, cho điểm còn sảng khoái hơn Lâm Hiệp nữa.
Sao lại có thứ NPC đáng ghét vậy nhỉ?
Trong lúc Nhan Ký Vân buồn bực, người chơi khác cũng thấy khó hiểu giống cậu, còn tò mò hơn cả cậu, muốn nghiên cứu xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
Chuyện sỉ nhục như thế, làm gì có chuyện hệ thống không đăng công khai cho tất cả đọc?
Bọn họ chưa từng nghe nói điểm thiện cảm còn có thể bị trừ tới âm, thật đúng là mở mang tầm mắt.

Bị âm điểm thiện cảm với NPC thì chẳng phải game sẽ càng thêm khó sao?
Mấy người chơi lúc trước hâm mộ Nhan Ký Vân, muốn tìm cậu tổ đội thấy cái này lập tức nghỉ chơi.

Ai biết bị âm điểm thiện cảm với NPC sẽ kích hoạt nhiệm vụ độ khó cao gì.
Chỉ có thể nói Nhan Ký Vân quả là một nhân tài, quá giỏi kiếm điểm thiện cảm của NPC.
Đồng thời cậu cũng đã gián tiếp nói cho người chơi khác, thiện cảm của NPC không thể cứ kiếm bừa, nếu không sẽ bị âm điểm, được không bù mất.
Trước đó người chơi còn hâm mộ Nhan Ký Vân, giờ chỉ thấy tội cho cậu, muốn dựa vào NPC đi đường tắt vượt phó bản cũng không phải chuyện dễ.
Nhan Ký Vân thành công nhận được một con cá luộc tươi ngon.

Lâm Hiệp là người cẩn thận, còn dặn đầu bếp lúc nấu phải bỏ hết nội tạng đi, chỉ để lại thịt.

Nếu là ở nhà, Nhan Ký Vân ăn no xong sẽ nằm, nhưng cậu không quên mình đang ở trong phó bản, phải làm việc mới sống được.
Lúc này sảnh dưới lầu một không có ai, Lâm Hiệp nhìn Nhan Ký Vân ăn xong thì chuẩn bị trở lại khu làm việc của mình.
Giờ Nhan Ký Vân đã nắm được người quản lý của các tòa A B C, tòa A là địa bàn của Lâm Hiệp, tòa C là địa bàn của Giới Chu Diễn, tòa B thì có thể là thuộc quyền của Dương Khải Văn.
Nhan Ký Vân quyết định bám sát Lâm Hiệp, muốn hoàn thành nhiệm vụ thì cậu buộc phải làm vậy.
Trong lúc còn đang suy tư, hai tên mặc áo đen bỗng bước ra từ một căn phòng nào đó trên tầng hai.
Hai tên một trái một phải chặn đường Lâm Hiệp: “Lão gia mời cậu sang uống trà.”
Nhan Ký Vân đoán được lão gia là ai, chắc chắn là ông cha kia của Lâm Hiệp.
Nhưng mời sang uống trà thì có cần phái hai tên lực lưỡng này tới không? Gọi một cú là xong rồi mà, tất cả thiết bị ở phó bản này đều giống với hiện thực.
Lâm Hiệp có vẻ kháng cự, bàn tay đang bế Nhan Ký Vân hơi siết lại: “Gọi tôi tới có chuyện gì không?”
Một tên trong đó giơ tay mời, miệng nói: “Tôi cũng không rõ, tôi chỉ là người truyền lời.”
Mặc dù vẻ ôn hòa trên mặt Lâm Hiệp đã biến mất, y vẫn nhẹ nhàng đặt Nhan Ký Vân xuống đất, dịu dàng nói: “Cửa phòng làm việc không khóa, tự vào trong đi, bên trong có nước với đồ cho mèo đấy.”
Sau đó y đi theo hai tên mặc đồ đen.

Nhan Ký Vân cũng muốn theo sau, nhưng hai tên kia máu lạnh giơ chân định đá cậu ra ngoài, nhưng Lâm Hiệp phản ứng nhanh hơn, kéo gã lại.
“Xin đừng làm hại nó, nó chỉ là một con mèo mà thôi.”
Gã đàn ông rất đúng lúc thu chân lại, miệng nói: “Lão gia nói thật đúng, cậu hai thật sự quá mềm lòng.”
Nhan Ký Vân bị nhốt ngoài cửa, Lâm Hiệp như vậy hoàn toàn không giống được mời đi, mà là bị áp giải!
Cậu ngẩng đầu nhìn bảng số phòng, sau đó thử nhảy lên kéo tay cầm, nhưng nó không nhúc nhích.

Căn phòng đã bị khóa trái.
Nhan Ký Vân nhìn sang bảng hệ thống, không nhận được bất cứ nhiệm vụ nào liên quan tới Lâm Hiệp, có phải là do sự kiện này không liên quan đến nhiệm vụ chính (2) không?
Với hiểu biết của cậu về Lâm Hiệp, y không phải kẻ xấu đúng nghĩa, tại sao lão gia lại phái người tới áp giải y đi, thật sự có liên quan tới chuyện tiết lộ công thức gì đó sao?
Nhưng giờ cậu phải đi đâu để tìm Lâm Hiệp đây?
Đúng rồi! Cậu còn ba đồng đội tạm thời mà, có thể tìm họ, cùng làm nhiệm vụ chính (2).
Nhan Ký Vân quay người chạy xuống tầng một, vừa rồi lúc lên lầu cậu đã nhìn thấy biển chỉ dẫn “khu nghỉ ngơi dành cho khách hàng”.
Mặc dù không biết liệu bọn họ có đang nghỉ ngơi không, nhưng cậu có thể tới đó thử một lần.
Tất cả cửa ở khu nghỉ đều giống nhau, có cái là phòng đơn, có cái là phòng đôi, có cái là phòng nhiều người ở.

Trên mỗi cánh cửa sẽ dán danh sách, ai ở phòng nào nhìn cái là biết.
Nhan Ký Vân nhanh chóng tìm được phòng của Chu Dĩnh.

Cậu quan sát xung quanh, đợi đám khách hàng cứ lúc ẩn lúc hiện ở chung quanh không chú ý thì giơ chân lên dùng đệm thịt vỗ cửa.
Có điều đệm thịt thật sự quá mềm, vỗ không ra tiếng động gì.
Nhan Ký Vân có chút sốt ruột, cậu thấy cái giá bên cạnh có một bình hoa trang trí, bèn nhảy lên, đứng ở mép giá dùng đầu đẩy bình hoa rơi xuống.
Xoảng một tiếng, bình hoa vỡ thành mấy mảnh.
Tiếng động này đủ lớn để thu hút người trong phòng, nếu là người chơi thì sẽ không bỏ sót bất cứ âm thanh nào.
Quả nhiên có người đi ra, là Văn Nam Tinh.
Nhan Ký Vân:?
Văn Nam Tinh nhìn thấy mèo đen đứng bên cạnh bình hoa vỡ, trêu nó: “Mèo nhỏ, sao mày làm vỡ bình hoa rồi, lát nữa người ta nhìn thấy coi chừng lại cắt xén cá khô của mày.”
Nhan Ký Vân chỉ muốn trợn mắt với gã, cậu nhảy qua Văn Nam Tinh chạy vào phòng, thấy Chu Dĩnh và Trình Lệ mặt vẫn còn ngái ngủ.
Cậu phải làm gì để ám chỉ cho ba người họ NPC quan trọng đã bị nhân vật phản diện mang đi đây.

Làm một con mèo, không nói được khổ ghê.
Chu Dĩnh thấy Nhan Ký Vân đến lập tức lên tinh thần, chị xoa mặt: “Mèo con, sao bé lại tới đây?”
Nhan Ký Vân thấy hai người có vẻ vẫn còn mệt, hiển nhiên chưa nghỉ được mấy, nhưng Chu Dĩnh đã gọi Trình Lệ và Văn Nam Tinh tới.
Trình Lệ không hề nghi ngờ chuyện Nhan Ký Vân là NPC, cô hỏi: “Có phải mèo đen tới giao nhiệm vụ cho chúng ta không?”
Văn Nam Tinh nói: “Có thể lắm.

Vừa rồi nó làm vỡ cái bình hoa ở ngoài, nghịch ra phết.”
Chu Dĩnh túm tóc lên buộc lại, Nhan Ký Vân cố ý đi một vòng quanh phòng, giả vờ như đánh dấu địa bàn rồi mới đi ra.

Thấy ba người kia đuổi theo mình thì thở phào.
Nhan Ký Vân duy trì khoảng cách nhất định với ba người.


Tầng hai vốn là vùng cấm không cho khách hàng lên, nhưng sau khi người chơi kích hoạt chế độ điều tra thì không có NPC nào theo dõi, bọn họ có thể tự do đi lại.
“Phòng số 3? Tại sao Cục Than lại mang bọn mình tới đây?” Văn Nam Tinh đưa ra nghi vấn với hai vị đồng đội.
“Cậu còn lén đặt tên cho bé ấy nữa?” Chu Dĩnh là người đầu tiên chê cái tên này.
“Tôi đặt từ lúc mới tới.” Văn Nam Tinh nói: “Tên hay mà.”
Trình Lệ dán tai vào cửa: “Bên trong không có tiếng gì hết, nên vào không?”
Chu Dĩnh đã chuẩn bị xong dụng cụ phá khóa, cửa cạch một tiếng mở ra.
Ba người một mèo cùng nhau vào trong.
Lúc này Chu Dĩnh phải dặn Văn Nam Tinh: “Văn Nam Tinh, anh đừng có xông lên trước, không lát nữa lại bị tách nhóm.”
Văn Nam Tinh nhún vai: “Được rồi.”
Căn phòng số 3 rất bình thường, không có bất cứ vật trang trí nào, chỉ là căn phòng trống với một cánh cửa không biết dẫn tới đâu.
Hình như là một cái cầu bắc ngang, không giống có cơ quan lắm.
Trình Lệ: “Không biết cái này dẫn đi đâu nhỉ.”
Lúc này Nhan Ký Vân đi nhanh hơn tất cả, cậu xuyên qua cây cầu, đi lên phía trước.

Nếu như cậu đoán không nhầm, đây chính là lối đi thông sang tòa B, cửa số 6 trước đó tìm được là thông qua tòa C.

Một cái chẵn, một cái lẻ, thông ra hai hướng khác nhau.
Chu Dĩnh thấy mèo đen sắp biến mất ở hành lang mờ tối, lập tức đuổi theo: “Mau lên, xem nó muốn dẫn chúng ta đi đâu.”
Nhan Ký Vân cũng không biết phải đi đâu để tìm Lâm Hiệp, nhưng chắc chắn là hướng này.
Đi hết cây cầu, Nhan Ký Vân tìm được một cầu thang dẫn lên trên.

Đi xuống dưới cơ bản đều là phòng thí nghiệm phòng nghiên cứu các kiểu, đi lên trên sẽ có thể tìm được nhân vật nòng cốt của phó bản này.
Dù sao ở đây cũng không chỉ có một hay hai tầng lầu.
Văn Nam Tinh nói: “Lại là một chỗ chúng ta chưa từng tới.”
Nhan Ký Vân nghe được có tiếng người qua lại.
Trình Lệ nói: “Bình thường mà? Anh không tưởng tượng nổi nguy hiểm trong phó bản đâu.”
Chu Dĩnh lên tiếng: “Chỗ này có người canh gác gắt gao hơn những chỗ khác, đằng trước có hai tên mặc đồ đen, mọi người cẩn thật chút.”
Ba người thương lượng xem nên làm sao để giải quyết hai tên kia.

Đánh chết là chuyện bất khả thi rồi, họ đô hơn hẳn cả ba, dáng người chuẩn đến mức Văn Nam Tinh cũng phải ước ao.
Đương nhiên Nhan Ký Vân sẽ không tùy tiện ra ngoài làm bia ngắm giúp ba người kia.

Hai tên mặc đồ đen này không phải kẻ đã dẫn Lâm Hiệp đi, nhưng chắc chắn là thuộc hạ của lão gia, mà lão gia rất có thể là cha trong miệng Giang Diễn.
Lúc trước để đối phó với bảo vệ khu khách quý, Văn Nam Tinh đã dùng hết hai đạo cụ.

Sau đó ba người bọn họ rớt xuống khỏi ván gỗ, cùng nhau tìm manh mối, Trình Lệ và Chu Dĩnh đều không dùng đạo cụ của mình.

Lúc này Trình Lệ lấy ra một thứ có thể sử dụng, đạn choáng, cô bảo hai người lùi lại.
Nhan Ký Vân đứng ở đằng trước, Trình Lệ nhắc cậu: “Meo Meo, mau trốn ra sau đi.”
Nhan Ký Vân nghe lời chạy ra nấp sau lưng Văn Nam Tinh.
Trình Lệ ném đạn choáng, mặt đất lập tức bốc lên khói trắng, hai tên áo đen vừa nhận ra đã ngất xỉu, gục xuống không nhúc nhích.
Đợi khói tan rồi ba người một mèo mới đi về phía hai tên đang nằm trên đất.

Văn Nam Tinh bỗng có ý tưởng, đứng lại.
“Chờ chút, lột đồ của bọn nó luôn đi, như vậy sẽ dễ hành động hơn.”
Thế là họ lại kéo hai tên đồ đen vào trong đoạn hàng lang lột quần áo, Văn Nam Tinh một bộ, Trình Lệ khá nhỏ con, mặc cũng không vừa nên để Chu Dĩnh mặc.

Hai người mặc vào thì có thể tự do đi lại, lúc cần thiết cũng dễ kiếm lí do.
Nhan Ký Vân thấy như vậy cũng tiện cho bọn họ làm việc hơn, một lần nữa xuất phát.
Nơi này là tòa B cậu chưa từng tới, còn không biết có bao nhiêu tên đồ đen đang tuần tra.
Nhan Ký Vân cố gắng đóng vai nhân vật mèo đen NPC của mình, luôn đi đằng trước, dù sao cậu cũng nghe được tiếng trước mấy đồng đội, có thể nhanh chóng đề phòng.
Sau khi ra khỏi đoạn cầu nối, khúc hành lang bên ngoài không có ai.
Có thể thấy là người ở tòa này không hoạt động ở đây, bọn họ phải đi xem xét xung quanh.
Trời bắt đầu tối, đèn bên trong tòa nhà đã cũ, chỉ sáng mờ mờ, càng tối thì càng dễ che giấu hành tung của họ.
Bố cục tòa B khác với tòa A và tòa C mà Nhan Ký Vân từng đi qua.

Nơi này có vẻ cũ kĩ không đáng chú ý, cửa sổ vẫn là dạng kính hoa tương đối cổ.
Nhan Ký Vân đột nhiên nghe được một tiếng rên đau đớn.
Cậu đứng lại trước mặt Chu Dĩnh, ra hiệu cho chị giảm tốc độ, chú ý phía trước.

Chu Dĩnh đã hợp tác với mèo đen mấy lần, miễn cưỡng xem hiểu nhắc nhở.
Chị gọi lại Văn Nam Tinh đã đi lên trước: “Văn Nam Tinh, đi chậm lại, hình như phía trước có người.”
Văn Nam Tinh đã ngã hai phát nhớ đời, không dám liều nữa, kiên quyết nghe Chu Dĩnh chỉ huy.

Đây cũng là yêu cầu của Chu Dĩnh với họ trước khi xuất phát, thành viên trong nhóm có thể không có cống hiến, nhưng cấm tuyệt đối gây cản trở.

Bọn họ vừa quan sát động tĩnh xung quanh vừa tiếp tục đi về phía trước.
Có thể tính được khoảng cách từ lầu dưới lên đây, hiển nhiên họ đang ở tầng ba.
Cuối cùng cả ba cũng nghe được tiếng rên rỉ vừa rồi Nhan Ký Vân nghe được.

Chu Dĩnh thông qua cửa sổ thấy được tình huống bên trong, mà Nhan Ký Vân lợi dụng bộ lông đen của mình, ngồi ngay trước cửa, thò gần nửa mặt ra, quan sát tình huống.
Bài trí khá xa hoa.
Văn Nam Tinh nhỏ giọng hỏi Chu Dĩnh: “Thấy gì rồi?”
Nhan Ký Vân sợ người bên trong phát hiện nên không dám nhảy lên cửa sổ, nhưng cậu nghe được một âm thanh quen thuộc.
Không phải Lâm Hiệp, là Hà Tiểu Tất.
Đúng lúc Chu Dĩnh cũng kể lại nhìn gì mình nhìn thấy: “Bên trong có người đang dùng roi tra tấn người khác, người kia mặc đồng phục của nhà hàng, chắc là nhân viên phục vụ.

Hắn đưa lưng về phía tôi nên không thấy được mặt, nhưng có vẻ là người quen.”
Văn Nam Tinh đổi chỗ với Chu Dĩnh, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, gã lập tức ngồi xổm xuống nói: “Là Hà Tiểu Tất, tôi nhớ tên này.”
Đúng lúc này cả ba nghe được tiếng báo của nhiệm vụ chính (2).
Trình Lệ nhỏ giọng: “Là nhiệm vụ chính (2).”
Chu Dĩnh: “Thấy rồi.

Đã bảo là mèo đen hữu dụng mà, nó mang bọn mình tới đây là để chúng ta cứu chủ nhân của nó.”
Văn Nam Tinh: “Nhưng mà nhiệm vụ chính là điều tra chuyện tiết lộ công thức, liên quan tới Lâm Hiệp sao?”
Chu Dĩnh: “Cậu vừa nói người đó là Hà Tiểu Tất đúng không? Hà Tiểu Tất là nhân viên nhà hàng, là thuộc hạ của Lâm Hiệp, tại sao lại không liên quan.”
Trình Lệ đi theo mạch suy nghĩ của Chu Dĩnh: “Ý chị Dĩnh là cách giải quyết nhiệm vụ là cứu Hà Tiểu Tất và Lâm Hiệp, vậy mèo đen tới tìm bọn mình cũng hợp lí.

Anh Nam Tinh, anh nghĩ đi, mèo đen là do ai nuôi.”
Văn Nam Tinh: “Ok hiểu rồi, vậy giờ chúng ta vào cứu Lâm Hiệp thôi.”
Chu Dĩnh ngắt lời gã: “Vào con khỉ, cậu không thấy Lâm Hiệp bị người ta dí súng vào đầu à?”
Văn Nam Tinh: “…” Được rồi, gã chưa muốn chết.
Đang nói dở, tiếng động bên trong bỗng phóng đại.
Hà Tiểu Tất đột nhiên gào lên: “Tôi thật sự không làm chuyện đó, ngay cả công thức là cái gì tôi cũng không biết!”
Một tên giọng sặc thuốc lá nói: “Nếu mày không biết công thức là gì, tại sao tài khoản của mày bỗng nhận được 50 nghìn, ai cho mày?”
Giọng này Nhan Ký Vân đã nghe được ở chỗ Giang Diễn, là Dương Khải Văn.
Quả nhiên Dương Khải Văn muốn hại Lâm Hiệp, hai người này mới thật sự có xích mích.
Hà Tiểu Tất chết sống không thừa nhận: “Đó là tiền tôi vay bạn để chữa bệnh cho mẹ.”
Dương Khải văn nói: “Mày là trẻ mồ côi cơ mà? Đào đâu ra mẹ? Xem ra thân phận của mày có vấn đề thật.”
Có người phụ họa Dương Khải Văn: “Cớm nằm vùng?”
Dương Khải Văn nhìn về phía Lâm Hiệp: “Chứ còn ai nữa.

Lâm Hiệp mày thấy sao? Nó là người của mày, làm gì có chuyện mày lại không biết.”
Lâm Hiệp lắc đầu, vô tội nói: “Xin lỗi, tôi thật sự không biết.

Cha, con có lỗi vì không quản lý được thuộc hạ, cha có thể phạt con.”
Dương Khải Văn cười khẩy: “Lâm Hiệp, mày cũng biết nó tiết lộ bí mật ra ngoài như vậy đã hại chúng ta mất bao nhiêu tiền.”
Người đàn ông lớn tuổi ngồi ở ghế chủ nhân lần tràng hạt, mở miệng nói: “Nếu Lâm Hiệp không quản lý được người của mình thì vào phòng tạm giam ở ba ngày đi, kiểm điểm lại bản thân.

Trước nhà để Khải Văn quản lý.”
Lâm Hiệp còn chưa nói gì, Dương Khải Văn đã đắc ý trả lời: “Vâng thưa cha.”
Tiếng súng vang lên cái đoàng, Hà Tiểu Tất ngã xuống vũng máu, tắt thở.
Nhan Ký Vân nghe được tiếng súng, cả người cứng đờ.
Cậu chưa từng tận mắt chứng kiến quá trình chết của NPC trong phó bản, bao gồm quản lý Vương, lần này thì được xem trực tiếp, đầu Hà Tiểu Tất bắn tung tóe máu!
Nhóm ba người Chu Dĩnh còn chưa kịp phản ứng đã thấy một cái bóng đen phi qua trước mặt, chớp mắt mèo đã biến mất.
Bị tiếng súng dọa à?
Sao nó chạy nhanh thế!
Phòng phát sóng [Muốn làm người]:
“Chắc chắn là bị tiếng súng dọa.

Meo Meo đừng sợ, dì thổi cho con.”
“Chưa bao giờ Meo Meo chạy nhanh như này, chân sau còn đạp hút mém ngã sấp mặt.

Sao chạy trốn mà cũng đáng yêu thế chứ, có bị trẹo chân không?”
“Lol mèo này nhát vãi! Chạy mau lên không dì bắt được bé nè ~”
“Meo Meo dũng cảm, không sợ trắc trở, chạy mau đi.”
“Nó chạy cái ba công cụ cũng chạy theo, cười quá má ơi.

Đây là cái stream hài nhất mà tôi từng xem đấy, rõ ràng cảnh vừa rồi buồn vậy mà.”
“Vào ngó cái, mèo vẫn còn sống cơ à.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận