Vài ngày sau Đường Hi Thành đưa Tô Mộc Hương đi khám thai, sẵn tiện ghé sang thăm vợ chồng Đường Ái Chân.
Bước vào phòng bệnh, vẫn nhìn thấy Đường Ái Chân ngồi bên giường Trương Tư Nguyên, nắm lấy tay hắn nói chuyện một mình.
Cô sợ hắn thấy cô đơn, cho nên vẫn luôn nói chuyện với hắn, kể chuyện cho hắn nghe.
Bác sĩ nói cách này cũng tốt, để hắn nghe giọng nói, có thể sẽ nhanh tỉnh lại hơn.
Tô Mộc Hương nhìn thấy Đường Ái Chân lại cảm thấy đau lòng.
Trước khi Trương Tư Nguyên ra trận, cô vẫn là một cô bé hoạt bát, đáng yêu.
Nhìn bây giờ cô lại ngày ngày ưu sầu, tinh thần giảm sút, cơ thể cũng đã ốm đi nhiều rồi.
Trước đây còn cứng miệng nói không muốn gả, bây giờ nhìn xem, nặng tình đến như vậy rồi.
Duyên số đã sắp đặt rồi, sao có thể chạy khỏi được chứ.
"Chân Chân."
Tô Mộc Hương bước đến bên cạnh, đặt tay lên vai cô.
Đường Ái Chân nghe tiếng gọi quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn thấy chị dâu, liền mỉm cười nói:
"Đại tẩu, chị đến rồi."
"Chân Chân, em ốm đi nhiều rồi."
Đường Ái Chân cúi xuống nhìn tay mình, hình như đã ốm đi rồi.
Chiếc vòng vàng chính tay Tưởng Lệ Hoa đeo cho cô vào ngày cưới, giờ lại rộng hơn rồi.
Đường Ái Chân ngẩng đầu mỉm cười với Tô Mộc Hương, nói vài câu an ủi chị dâu:
"Em không sao, mọi người đừng quá lo cho em." Cô đỡ Tô Mộc Hương ngồi xuống ghế, sau đó xoa nhẹ lên bụng hỏi, "Đứa trẻ vẫn khoẻ đúng không chị?"
Tô Mộc Hương xoa bụng, nghiêng đầu cười dịu dàng "Ừ, vẫn khoẻ.
Mấy hôm trước còn đạp chị nữa."
"Sau này sẽ là một đứa bé năng động."
Tô Mộc Hương ở lại cùng Đường Ái Chân trò chuyện một chút rồi lại về nghỉ ngơi.
Trước khi đi, Đường Hi Thành dặn dò cô phải giữ gìn sức khoẻ, không được để bản thân quá mệt mỏi.
Nhìn cô em gái được nuông chiều đến bướng bỉnh, bây giờ lại vì một người mà bỏ cả bản thân, anh lại thấy vừa mừng vừa lo.
Chỉ mong Trương Tư Nguyên sẽ thương yêu cô cả đời, đừng để cô phải chịu khổ gì là anh đã mãn nguyện rồi.
Buổi tối má Tiền và Tiểu Nguyệt lại mang cơm đến cho cô.
Cô vẫn chỉ ăn được một chút rồi thôi.
Má Tiền nhìn thấy cô như vậy, trong lòng xót thương, thử khuyên nhủ cô vài câu:
"Thiếu phu nhân, cô đã mấy ngày ăn không no, ngủ không ngon giấc, nếu còn tiếp tục như vậy, sức khoẻ của cô không chịu nổi đâu.
Nghe lời má Tiền, ăn thêm một chút nữa nha."
"Má Tiền, con thật sự không có tâm trạng ăn uống gì cả.
Duệ Chân vẫn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, con sao có thể nuốt trôi được."
"Thiếu phu nhân, nếu để thiếu soái tỉnh lại thấy cô như vậy, cậu ấy chắc chắn sẽ đau lòng.
Cô không muốn thấy cậu ấy đau lòng mà phải không?"
Đường Ái Chân nghe má Tiền nói vậy, đưa mắt nhìn về hướng Trương Tư Nguyên.
Má Tiền nói phải, hắn luôn chăm sóc cho cô từng li từng tí, không muốn cô phải chịu bất cứ khổ cực nào.
Nếu hắn tỉnh lại mà nhìn thấy cô ốm đi, chắc chắn sẽ lo lắng, ảnh hưởng đến sức khoẻ của hắn.
Đường Ái Chân nghe lời má Tiền, ăn thêm chút nữa.
Sau khi ăn xong, má Tiền rời đi, Tiểu Nguyệt thì nằm ở ghế sofa bên ngoài ngủ mất rồi.
Trong gian phòng bệnh chỉ còn cô đang ngồi bên giường hắn.
Đường Ái Chân không hiểu, chỉ là trúng đạn thôi, bác sĩ cũng nói không nguy hiểm đến tính mạng, sao hắn lại lâu tỉnh lại như vậy chứ? Cô nắm tay hắn, suy nghĩ mãi rồi gục đầu xuống ngủ mất.
Nửa đêm, Đường Ái Chân đang ngủ thì cảm nhận được có một bàn tay đang xoa đầu mình.
Cô từ từ mở mắt, ngước lên nhìn người trên giường.
Trương Tư Nguyên nằm trên giường, mắt nhìn vợ của mình, nở nụ cười dịu dàng.
Đường Ái Chân không kiềm được, lập tức lao lên ôm lấy hắn, buộc miệng gọi tên thật của hắn:
"Tư Nguyên, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi."
Trương Tư Nguyên "a" một tiếng, khiến cô hốt hoảng buông hắn ra, kiểm tra vết thương của hắn, lo lắng hỏi:
"Có phải động vào vết thương của anh rồi không? Em xin lỗi, do em lỗ mãng quá.
Anh có sao không, có thấy đau ở đâu không?"
"Anh không sao." Trương Tư Nguyên vén lọn tóc ra sau tai cô, dịu dàng gọi tên cô, "Ái Chân, em ốm đi rồi.
Mấy ngày qua có phải không nghỉ ngơi tốt phải không? Vất vả cho em rồi."
"Em nhớ anh lắm."
"Ngoan, anh không sao rồi, không cần lo lắng nữa."
Trương Tư Nguyên kéo lấy Đường Ái Chân ôm vào lòng, cô lại rụt rè không dám động, sợ động vào vết thương của hắn.
Hiếm khi thấy cô vợ nhỏ yên tĩnh như vậy, hắn thấy không quen chút nào.
Hắn định nói gì đó với cô, vừa mới cúi xuống liền nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn phải phì cười.
Có vẻ mấy ngày nay quá mệt mỏi, yên tĩnh một chút là cô liền ngủ ngay.
Trương Tư Nguyên lắc đầu bất lực, đỡ đầu cô nằm xuống gối, kéo chăn đắp lên cho cô.
Hắn hôn lên trán cô một cái, bản thân cũng nằm xuống bên cạnh cô.
Tiểu Nguyệt ở bên ngoài ngủ, nghe được tiếng động bên trong liền vào xem.
Nhìn thấy Trương Tư Nguyên đã tỉnh, còn ôm chặt tiểu thư nhà mình vào lòng, trong lòng liền vui vẻ.
Cô không muốn làm phiền hai người, liền rón rén trở về chỗ của mình..