Đường Ái Chân nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đi tìm Đường Chấn Kiệt, nói rằng mình đồng ý hôn sự này.
Đường Chấn Kiệt nghe tin thì vô cùng vui mừng, lập tức thông báo cho mọi người trong nhà.
Đường Ái Chân thừa nhận, bản thân đã bị lời nói của hắn làm cho lay động rồi.
Tuy không biết cuộc sống sau này thế nào, nhưng hiện tại cô muốn đánh cược một phen.
Thắng cũng được, thua cũng được, cô tuyệt đối sẽ không hối hận.
Đường Hi Thành đang cùng Trương Tư Nguyên luyện bắn súng.
Lúc vừa mới nghe tin Đường Ái Chân đồng ý gả cho Trương Tư Nguyên, Đường Hi Thành rất ngạc nhiên, vỗ tay tán thưởng hắn cao tay, thế mà lại rước được cô em gái khó chiều của mình về nhà.
Kết quả, Trương Tư Nguyên lại nói với anh một câu:
"Là do cậu không hiểu em ấy thôi.
Em ấy thật ra không khó chiều, chỉ là cậu chưa cho được thứ em ấy muốn mà thôi."
"Tâm tư của nữ nhân, khó hiểu lắm.
Tôi phải mất rất nhiều thời gian mới hiểu được phu nhân nhà mình đấy."
"Tinh tế lên."
Đường Hi Thành nhìn vẻ đắc ý của Trương Tư Nguyên, bĩu môi khinh thường hắn.
Mới rước được em gái về thôi đã là gì, khiến cô toàn tâm toàn ý với hắn mới khó.
"Này!" Đường Hi Thành khoác vai Trương Tư Nguyên cùng đi khỏi trường bắn, "Sau này cậu thành em rể tôi rồi, cũng phải có gì đó gọi là quà ra mắt chứ."
"Cậu có giúp tôi gì à?" Trương Tư Nguyên không ngại mà nói thẳng ra, dù sao với quan hệ của hai người không cần phải giả vờ giả vịt làm gì
"Này, mấy quyển sách đó của cậu là tôi đưa cho em ấy đấy, tôi giúp cậu việc lớn vậy mà."
"Bức họa của Vincent van Gogh mà cậu thích, được rồi chứ?"
"Được a.
Duệ Chân, quen cậu bao nhiêu năm rồi, bây giờ mới thấy cậu hào phóng vậy đó.
Biết vậy tôi đã sớm giúp cậu cưới vợ rồi."
"Tôi không thích người khác, cậu có giúp cũng vô ích thôi."
Đường Hi Thành làm ra vẻ vô cùng ngạc nhiên rồi hét lớn "Hóa ra cậu đối với em gái tôi lại si tình đến vậy.
Thật không ngờ đó!"
Trương Tư Nguyên gạt tay Đường Hi Thành ra khỏi người mình, bước nhanh ra ngoài.
Nhìn vẻ ngoài của hắn bình tĩnh, thực chất trong lòng đang bối rối.
Dù sao với sự uy nghiêm thường ngày của hắn, để mọi người biết chuyện này, hắn cũng sẽ ngại.
Trương Chí Tường đem hết mọi việc để sang một bên, dành ra một ngày đến Đường gia dạm hỏi.
Chuyện hôn sự này cũng đã kéo dài khá lâu rồi, bây giờ vừa hay cả hai đều đồng ý, phải tranh thủ mới được.
Đường Chấn Kiệt gặp lại người bạn cũ, niềm nở đón tiếp.
Hai người lâu ngày gặp mặt, còn tranh thủ ôn lại những kỷ niệm xưa.
Nói một hồi, mới nói đến mục đích hôm nay mình đến đây.
Trương Chí Tường nhấp một ngụm trà, đang suy nghĩ lựa lời nói với Đường Chấn Kiệt.
Ông bỏ tách trà xuống, sau đó thì vào vấn đề:
"Lão Đường à, chúng ta quen biết nhiều năm rồi, hiểu rõ tính cách của nhau, vậy tôi không dài dòng nữa.
Hôm nay tôi đến đây, chính là muốn bàn về chuyện hôn sự của hai đứa trẻ.
Ông xem, hôn sự này đã được định nhiều năm, bây giờ cả hai đứa đều lớn rồi, tôi nghĩ không nên kéo dài thêm nữa."
"Tôi cũng nghĩ vậy." Đường Hi Thành niềm nở cười với bạn già, "Cả hai đứa đều đồng ý rồi, vậy hai lão già chúng ta cứ theo đó mà làm.
Tôi vừa xem ngày, ngày 12 tháng sau vừa hay là ngày tốt, ông xem được không?"
"Được đấy.
Chỉ còn 15 ngày nữa là đến Tết, ăn Tết xong thì tổ chức hôn lễ, rất tốt a."
"Được, vậy cứ quyết định vậy đi."
Hai người đã ấn định ngày, Đường Ái Chân và Trương Tư Nguyên cũng đã biết.
Hiện tại mọi người vừa chuẩn bị đón năm mới, vừa chuẩn bị cho hôn lễ của cả hai.
Hỷ phục của hai người cũng đã sắp hoàn thành rồi.
Mọi việc đều tiến triển rất tốt, đúng như ý muốn.
Nhìn mọi người đang tất bật chuẩn bị cho ngày trọng đại của bản thân, Đường Ái Chân lại mang trong mình một cảm xúc không thể diễn tả thành lời.
Cô vẫn còn chưa hình dung được, sau khi gả cho Trương Tư Nguyên, trở thành Trương thiếu phu nhân, bản thân sẽ phải sống như thế nào? Tuy rằng ban đầu cô không để tâm đến, nhưng bây giờ lại lo lắng, sợ rằng bản thân không thể chiếm được cảm tình của người nhà họ Trương.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là khiến bản thân rối rắm, cô liền đi tìm Tô Mộc Hương tâm sự.
Tô Mộc Hương ở trong phòng, đang tập trung thêu.
Khi Đường Ái Chân bước vào gọi cô, cô liền ngẩng đầu nhìn, bỏ bức thêu xuống, vẫy tay với em gái.
Đường Ái Chân đi đến ngồi cạnh Tô Mộc Hương, nhìn thấy bức thêu của chị dâu liền khen ngợi một câu:
"Đại tẩu đúng là khéo tay, thêu đẹp như vậy."
"Em thêu cũng rất đẹp mà."
Đường Ái Chân không phủ nhận điều này.
Bởi vì kỹ thuật thêu của cô là do Tô Mộc Hương dạy.
Đây gọi là thầy tốt ắt có trò giỏi.
"Chân Chân, em có tâm sự sao?" Tô Mộc Hương vừa nhìn liền biết Đường Ái Chân chắc chắn có tâm sự
"Đúng là không có gì có thể qua mắt chị."
"Có chuyện gì, nói chị nghe, chị có thể giúp em?"
"Đại tẩu, chị làm sao mà chiếm được hảo cảm của nhiều người như vậy? Anh trai em lần đầu gặp chị liền nhất kiến chung tình, cha mẹ gặp chị đều rất vừa ý.
Đến mấy phu nhân gặp chị cũng không nhịn được phải khen vài câu."
Đến cả Đường Ái Chân không thích tiếp xúc với người lạ cũng bị Tô Mộc Hương thuyết phục rồi.
"Em đang sợ không chiếm được tình cảm của người nhà họ Trương sao?"
"Em..." Đường Ái Chân định lên tiếng, nhưng không biết nên phản bác thế nào, chỉ đành gật đầu
"Thật ra không khó." Tô Mộc Hương đặt tay lên lồng ngực trái của mình, "Em chỉ cần dùng tâm đối đãi với mọi người là được.
Những lời nói hoa mỹ, có hay đến đâu, cũng không bằng sự chân thành.
Chân Chân, em chỉ cần nhớ, bản thân em đối tốt với người khác, ắt sẽ có người đối tốt với em."
Đường Ái Chân đã hiểu lời của Tô Mộc Hương, chỉ là cô sợ bản thân không làm được.
Cô đương nhiên đối xử với người khác chân thành, chỉ là tính cách cô hướng nội, lại còn ít nói, ương bướng khó chiều, khó mà chiếm được hảo cảm của mọi người.
Cô tựa đầu vào vai chị dâu, khẽ nói:
"Em thật sự rất sợ, sợ bản thân không thể làm tốt được, sợ sẽ khiến người khác ghét em, càng sợ Trương thiếu soái sẽ rời bỏ em."
"Không sao đâu, đừng sợ, có chị ở đây, nếu có gì khó khăn cứ nói với chị, chị sẽ giúp em."
Đường Ái Chân cảm thấy may mắn vì bản thân có được một người chị dâu như Tô Mộc Hương.
Từ lúc được gả vào Đường gia, người mà Tô Mộc Hương quan tâm nhất, có lẽ chính là cô.
Bất kể có chuyện gì, Đường Ái Chân đều sẽ đi tìm chị dâu đầu tiên, bởi vì cô hoàn toàn tin tưởng người chị dâu này.