Ái Thê

Editor: Đào Yêu | Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi

Mộ Thiền vẫn thấy sợ hãi, nàng run rẩy nói: "Rõ ràng phòng trông rất sạch sẽ, sao lại có thể có con chuột to như vậy chứ! Đúng là dọa người mà, ta đi rồi, có khi nó đã chui vào chăn của ta ngủ rồi cũng nên!" Nghĩ vậy, cả người nàng liền run lên.

"Có lẽ con chuột đó coi thường nàng là người mới đến nên mới dám bắt nạt nàng!" Thẩm Tranh nhẹ nhàng xoa vai nàng: "Có điều, nàng qua đây rồi, chắc chắn nó không dám đuổi theo đâu!"

Mộ Thiền nghe vậy liền thả lỏng người, cũng không còn thấy sợ nữa: "Ta đi rửa tay đã!"

Thẩm Tranh cũng đứng dậy đi theo nàng đến bên cạnh chậu nước: "Ta giúp nàng!" Sau đó nhanh nhẹn nắm lấy bàn tay tinh tế nhỏ nhắn của nàng: "Tay nương tử của ta đẹp thật, thon dài tinh tế lại mềm mại không xương!"

Mộ Thiền còn đang định làm mặt lạnh, nghe vậy thì cười tươi: "Chàng khen ta để dỗ dành ta chứ gì?"

"Ta không dỗ nương tử của mình thì dỗ ai, không lẽ đi dỗ người ngoài!"

Mộ Thiền có cảm giác mặt mình đang nóng lên, cúi thấp đầu lén cười.

Thẩm Tranh nhân cơ hội này liền hỏi dò: "Vậy nàng đã tha thứ cho ta rồi?"

"Ta chưa nói gì cả!"

Hắn vừa lau tay cho nàng, vừa nhìn chằm chằm vào khóe miệng đang cười tươi của nàng, lau khô tay cho nàng xong, đột nhiên hắn giơ tay, sờ sờ vành tai nàng: "Lúc nàng nói dối thì tai sẽ đỏ lên. Nàng xem, tiểu nương tử của ta đúng là khẩu thị tâm phi mà!"

"Đâu có đâu, tại phòng nóng quá thôi!" Nàng chỉ chậu than, bĩu môi nói, chậu than trong phòng đang cháy mạnh sưởi ấm cả căn phòng, hoàn toàn không cảm nhận được một tý gió lạnh nào từ bên ngoài, lòng nàng bỗng trở nên cảnh giác: "Lửa cháy to như vậy, lẽ nào chàng biết ta sẽ qua?"

"..." Thẩm Tranh khẽ cười: "Biết nàng sẽ qua có gì lạ sao? Nàng vừa sợ tối vừa sợ lạnh, tuy ngoài miệng nói muốn ở một mình, nhưng chắc chắn trời tối sẽ qua đây tìm ta!"

"Ta đâu có giống như chàng nói đâu! Nếu không phải tại con chuột to đó..." Mộ Thiền nheo mắt, nhìn hắn như có điều suy nghĩ: "Không phải là chàng thả đấy chứ?"

"Chỉ vì ta lo nàng ở kinh thành không an toàn nên đưa nàng đến Định Bắc cùng ta vậy mà lúc nào nàng cũng nhìn ta như kẻ ác, bất kể chuyện gì, mặc kệ ta có làm hay không đều đổ hết lên đầu ta." Thẩm Tranh thở dài than ngắn, ra vẻ rất đau lòng buồn tủi.

Mộ Thiền cảm thấy suy đoán của mình có hơi quá, không bằng không chứng không thể đổ tội cho người khác được, nàng áy náy nói: "Ta cũng chỉ nói linh tinh thôi, chàng đừng để bụng..."

"Nhưng ta đã để bụng mất rồi, làm sao bây giờ...?" Thẩm Tranh nắm lấy tay nàng: "Nàng phải xoa ngực cho ta mới được!"

Mộ Thiền không thuận theo, giãy giụa: "Chàng không có tay sao?"

"Ta nói nàng nghe, ngực là nơi rất quan trọng, chỉ có bàn tay tinh tế mềm mại của nương tử mới xoa được thôi!" Thẩm Tranh ấn tay nàng lên ngực mình, nói: "Nàng sờ thử xem, bảo đảm có bất ngờ!"

Tay nàng sờ loạn trên ngực hắn một hồi thì chạm phải một xấp vật lạ, nàng tò mò ngẩng đầu nhìn hắn: "Đây là cái gì vậy?"

"Nàng lấy ra thì biết!" Nói xong, hắn khom lưng cúi xuống để nàng tiện lấy đồ.

Mộ Thiền vừa bực mình vừa buồn cười: "Thôi, ta chẳng thèm sờ người chàng đâu!" Sau đó nàng rút tay ra, không thèm để ý đến hắn nữa.

Thẩm Tranh bĩu môi, thở dài một cái, hắn nằm xuống giường, gối đầu lên cánh tay, cố ý lớn tiếng nói: "Trước khi thành đóng cửa có nhận được một phong thư được gửi từ kinh thành, trên thư còn có ấn ký của phủ Vanh vương, ta biết nó quan trọng nên giữ bên người!"

Nghe vậy, nàng mới nhận ra mình vừa chạm vào thư của phủ Vanh vương. Nàng vội vàng chạy qua, quỳ bên giường, chìa tay ra trước mặt hắn: "Mau cho ta xem đi!"

Thẩm Tranh nói: "Tay ta dùng để gối đầu rồi nên không tiện lấy, nàng tự lấy đi!"

Nàng khẽ cắn môi, vươn tay định lấy nhưng được nửa đường lại thay đổi chủ ý, bàn tay trắng nõn như ngọc đánh lên ngực hắn: "Trong đầu chàng lắm mưu ma chước quỷ, cả ngày chỉ biết trêu chọc ta thôi! Còn lâu ta mới nghe lời chàng, còn lâu mới tự mình lấy!"

Thẩm Tranh bị đánh một cái lập tức ra vẻ bị đánh trọng thương, hắn lấy tay che ngực, lăn sang một bên, giả bộ oan ức nói: "Ta để nàng tự lấy, sao lại biến thành trêu chọc nàng chứ?"

"Chàng lại chẳng rõ quá ấy chứ, lấy đồ ở chỗ đó lại không phải sờ sờ mó mó một phen sao?"

"Ta là nam nhân chứ không phải nữ nhân, thường ngày đều cất đồ ở đó, nếu thật sự muốn trêu nàng thì đã cất ở chỗ khác rồi!"

Mộ Thiền đã thông minh hơn trước nhiều rồi, vừa nghe liền hiểu chỗ khác kia là chỗ nào, hai má nàng đỏ ửng lên, nàng hừ một tiếng, quay người sang chỗ khác: "Không biết xấu hổ, tự chàng chơi một mình đi, ta không thèm!"

"Vậy được, ta đành tự chơi vậy!"

Nàng nghe vậy, hừ một tiếng, dứt khoát không chịu quay lại. Mấy chuyện giận dỗi kiểu này kiêng kị nhất là bỏ dở giữa chừng.

Một lát sau lại nghe Thẩm Tranh cười nói: "Ái chà chà, phụ thân đại nhân biết chúng ta đã gạo nấu thành cơm nên vui đến mức tên cháu ngoại cũng nghĩ xong rồi này!"

"Sao chàng lại xem hả?" Mộ Thiền cả kinh, vội vàng quay lại liền thấy Thẩm Tranh xấu xa huơ huơ bức thư trước mặt nàng, dấu phong vẫn còn nguyên, không cần nghĩ cũng biết những lời vừa rồi hắn nói là vô căn cứ.

Lần này nàng thật sự không nhịn nổi nữa, nhào qua cướp lấy lá thư: "Không cho chàng xem nữa, mau đưa cho ta!"

Thẩm Tranh nhanh chóng dùng một tay ôm lấy eo nàng, để nàng gối lên tay mình, vây nàng ở trong ngực: "Chúng ta cùng xem được không?"

"Không được!" Mộ Thiền dứt khoát từ chối, mở thư quay lưng lại đang định đọc thì thấy Thẩm Tranh bĩu môi, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm thì mềm lòng: "Cùng nhau xem đi, dù gì sớm muộn chàng cũng sẽ biết."

Thẩm Tranh cọ cọ vào trán nàng, vẻ mặt đáng khinh nói: "Ta biết nương tử của ta thương ta nhất mà, chúng ta vốn dĩ là người một nhà, có gì mà phải giấu diếm lẫn nhau chứ!"

Nàng không thèm để ý đến hắn, mở thư, phát hiện bên trong không chỉ có một bức, mà là cả một xấp dày.

"Nhiều như vậy, nhạc phụ đại nhân đúng là dông dài mà... Ấy ấy, nàng đừng nhìn ta như vậy... Ý ta là nhạc phụ đại nhân thật sự rất quan tâm đến nàng, là một phụ thân tốt, phụ thân tốt." Thẩm Tranh giả mù sa mưa nói, cúi đầu cùng Mộ Thiền xem thư.

Nhìn một hồi, Thẩm Tranh cảm thấy mình sắp gục đến nơi rồi. Vanh vương dông dài viết lằng nhằng một đống như vậy mà đại ý chỉ là cả nhà đều rất nhớ nàng, ở nơi xa lạ nhất định phải bảo trọng, mọi việc đều phải đặt chữ "nhẫn" lên đầu, không nên tranh chấp với người khác, cứ nhịn đến lúc về đến kinh thành rồi nói. Bọn họ đã thông báo với bên ngoài là nàng đang chờ trong khuê phòng đợi gả, bảo nàng không cần phải lo lắng. Của hồi môn của nàng đã chuẩn bị tươm tất, ông nhất định khiến nàng xuất giá thật long trọng hoành tráng.

Đọc đến đây, Thẩm Tranh thấy giấy mực có vẻ hơi ẩm ướt, xem ra tám phần là Vanh vương vừa viết vừa rơi nước mắt rồi. Hắn nhếch mép: "Phụ vương nàng thật là... Đa sầu đa cảm..."

"Do phụ mẫu thương ta, chàng chưa từng gả nữ nhi, đương nhiên không hiểu rồi!"

"Kiếp này ta cũng chẳng có nhu cầu hiểu, nữ nhi của ta nhất định không thể gả xa, nhất định nó với con rể đều ở dưới mí mắt ta. Nếu nó bị bắt nạt, ta sẽ tẩn luôn con rể." Thẩm Tranh cười khẽ bên tai nàng: "Có điều, trước hết, ta phải có nữ nhi đã..."

Mộ Thiền giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đọc thư.

Nói ngay bên tai nàng như vậy, không thể có chuyện nàng không nghe thấy, Thẩm Tranh vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp: "Nàng không thích nữ nhi à?"

Mộ Thiền lấy lá thư che nửa bên mặt, thẹn thùng hỏi: "... Thực ra ta cũng đã nghĩ qua, có thể sinh ít nhi tử một chút không? Sinh thêm nữ nhi nữa?"

Hắn bị ngữ khí mềm mại của nàng chọc cho tâm can ngứa ngáy, không nhịn được hôn lên má nàng: "Đều nghe nàng hết."

Nàng dán lá thư lên mặt hắn: "Chàng còn như vậy nữa thì ta sẽ về phòng ở cùng con chuột đó đấy!"

Thẩm Tranh nghe vậy liên bắt đầu nghiêm túc trở lại: "Chuyện này về sau hẵng nói, chúng ta đọc tiếp đi!"

Tiếp theo toàn những lời vô nghĩa, nội dung đằng sau là nhắc lại chuyện vừa nói ở đoạn trước, Thẩm Tranh nhìn thư mà cảm giác như đang nghe lời dặn dò bên tai, tựa như có một người sống sờ sờ đang niệm kinh trước mặt hắn, mí mặt cũng dần trở nên nặng nề.

Mộ Thiền đọc xong cũng cảm thấy mệt mỏi: "... Ta hơi mệt, để mai rồi hồi âm vậy!"

Thẩm Tranh nghe vậy tinh thần lập tức trở nên tỉnh táo: "Đúng vậy, chúng ta mau đi ngủ thôi!"

"Ta thấy tinh thần chàng vẫn còn tốt lắm, ngủ gì chứ!" Mộ Thiền đùa nhưng nàng mệt thật nên cũng lười so đo với hắn, ngoan ngoãn cởi giầy, bò vào trong chăn nằm, mặt quay vào trong, không nhìn hắn.

Thẩm Tranh có thói quen lúc ngủ phải ôm nàng, hắn thổi đèn, ôm nàng vào lòng, dán vào tai nàng cười nói: "Có ta ở đây, nàng không cần sợ, có thể an tâm nghỉ ngơi!" Xem nàng còn có thể chạy đi đâu, cuối cùng không phải vẫn ở trong ngực ta hay sao!!

Hơi thở nóng rực của hắn phảng phất bên tai nàng khiến nàng cảm thấy nguy hiểm rình rập: "Chàng không nói nữa ta mới có thể an tâm ngủ được!"

Thẩm Tranh quả thật không nói nữa, tay chân cũng rất thành thật khiến Mộ Thiền an tâm dần dần tiến vào mộng đẹp. Không thể phủ nhận rằng có Thẩm Tranh ở bên, nàng cảm thấy rất an toàn.

Thế nhưng Thẩm Tranh lại không ngủ được, càng ngắm nàng lại càng thích, ôm ôm ấp ấp một hồi lâu mới miễn cưỡng tiến vào giấc ngủ. Trời vừa sáng hắn đã tỉnh bởi vì mỗi lần dậy sớm hắn đều có thể thoải mái ngắm nàng, ăn đậu hũ của nàng mà không cần cảm thấy áy náy, ai bảo Mộ Thiền khi ngủ thì có thói quen tự cởi quần áo ra chứ!

Bây giờ cũng không ngoại lệ, điều đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh dậy là kéo chăn xem tư thế ngủ của nàng, vẫn giống như trước, cổ áo hơi mở ra, chỉ là không thấy da thịt trắng tuyết mà là một lớp áo khác.

Bỗng hắn nghe thấy tiếng cười của Mộ Thiền, ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy ánh mắt tràn đầy ý cười của nàng: "Chắc chàng chưa biết gần đây ta đều mặc hai lớp áo rồi! Thế nào, không sàm sỡ được ta, có thấy thất vọng không?"

Thẩm Tranh nằm xuống, lấy tay chống đầu, nghiêng người nhìn nàng: "Nàng gầy như vậy, có mặc thêm mười tám lớp áo nữa ta cũng không thấy có gì khác thường đâu! Nhưng mà, nàng mặc nhiều như vậy không thấy khó chịu sao?"

"Rất thoải mái mà!"

Nghe thấy hai chữ "thoải mái", đầu óc Thẩm Tranh tự động nghĩ đến những điều không trong sáng, hắn cố ý trêu nàng: "Đợi thành hôn xong, tối nào ta cũng làm nàng nói từ này."

Mộ Thiền không hiểu lắm, có điều trực giác cho nàng biết chắc chắn không phải là chuyện tốt gì: "Chàng bắt nạt ta thì chàng mới là người thoải mái chứ!"

Thẩm Tranh truy hỏi tới cùng: "Vậy nàng thử nói xem ta bắt nạt nàng thế nào?"

Lần này đến lượt đầu Mộ Thiền nghĩ đến những hình ảnh "đen tối", nàng đẩy hắn: "Ta không nói cũng không thèm nghe chàng nói đâu! Chàng mà khiến ta vác bụng lớn lên kiệu hoa, cả đời này ta sẽ không tha cho chàng!"

Thẩm Tranh nói: "Vừa rồi ta đã nói rồi mà, nàng gầy như vậy, mặc thêm mười tám lớp quần áo nữa cũng chưa chắc bị người ta phát hiện ra, nếu bụng lớn..." Còn chưa kịp nói hết hắn đã bị nàng lấy chăn đánh rồi: "Không cho chàng nói nữa!"

Hai người náo loạn một lúc mới chịu dừng. Vì áo ngoài Mộ Thiền để ở phòng bên cạnh mà nàng lại sợ chúng đều bị con chuột thối tha giẫm đạp qua nên Thẩm Tranh sai người tìm trong phủ thứ sử áo choàng sạch sẽ cho nàng mặc. Mộ Thiền viết thư hồi âm xong liền gọi người gửi đi.

Ngày hôm sau, đại quân không ở lại nữa mà nhổ trại lên đường tiến về đô thành. Ở địa bàn của mình, tiếp viện lúc nào cũng đầy đủ nên đại quân đến được đô thành rất nhanh.

Tuy thời tiết lạnh giá nhưng cũng không thể làm tin tức Thẩm Tranh đại thắng trở về bị hạ nhiệt. Vào ngày trở về, trong thành đã giăng đèn kết hoa, pháo nổ tưng bừng, không khí còn náo nhiệt hơn cả lúc đón năm mới. Bá tánh khắp nơi đều nhiệt liệt hoan nghênh, hi vọng bản thân có thể chiêm ngưỡng dung nhan của vị thống lĩnh quân Định Bắc vừa lập công lớn - Tiết độ sứ Thẩm đại nhân.

Phụ tử Thẩm Tranh đã thống lĩnh Định Bắc nhiều năm, rất được lòng dân, chẳng phải do bọn họ tâm địa thiện lương gì mà do mỗi lần có việc đều khai đao với bên ngoài, muốn vét tiền cướp của cũng lấy ở bên ngoài chứ chưa bao giờ đoạt trong thành.

Lần này Thẩm Tranh xuôi nam cứu vua, thu phục kinh thành, diệt phản tặc Túc vương, đánh bại đám người Lâu Hợp An với Xích Địch, hiện giờ còn được sắc phong Quận vương, lại còn đính hôn với Quận chúa, có thể nói là đường làm quan tiền đồ rộng mở.

Bá tánh trong thành đều vô cùng ngưỡng mộ: "Tiết độ sứ đại nhân của chúng ta quả thật rất bản lĩnh đấy nhé!"

Bản lĩnh đến mức bao vây kinh thành, ép hoàng đế phải cầu hòa.

Đến cửa phủ đệ, Thẩm Tranh ngẩng đầu nhìn biển hiệu theo mình không ít cuộc chinh chiến "Thẩm phủ" đã trở thành "phủ Quận vương Định Bắc" cao sang rồi.

Hắn cười hừ một tiếng, mấy tên người làm này đúng là không phải chuyện công thì không làm mà!

Cửa lớn rộng mở, quan viên lớn nhỏ cùng quản gia và các hạ nhân đã xếp thành hàng đứng chờ hắn. Thấy hắn xuất hiện thì như gặp bố ruột vậy, trông thì thân thiết kích động nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ sợ hãi.

Thẩm Tranh tiếp đón các quan viên đến bái kiến, theo thường lệ hỏi thăm chuyện trong thành khi hắn không có ở đây, dù cho có chuyện xấu bọn họ không cũng không dám nói, chỉ nói rằng nhờ phúc của hắn mà Định Bắc phát triển không ngừng, bá tánh trong thành đều an cư lạc nghiệp, có chuyện xảy ra thì cũng là chuyện tốt.

Thẩm Tranh làm bộ rất vừa lòng gật gù liên tục, sai người ban thưởng sau đó trực tiếp ra lệnh đuổi người.

Giải quyết mọi việc đâu vào đó xong, hắn vội vàng chạy đến hậu viện, bởi vì hắn phải vào bằng cửa chính nên đành phải sai người đưa Mộ Thiền đến hậu viện nghỉ ngơi.

Tuy rằng ở kiếp trước, Mộ Thiền cũng ở tại hậu viện này nhưng nàng không hề kết giao với bất kỳ ai. Dù sao khi đó nàng với hắn cũng có huyết hải thâm thù, đương nhiên là không vừa mắt với người nhà của hắn, có điều hiện tại đã khác, nàng vẫn là tiểu quận chúa vô ưu vô lo, chưa có phòng bị với bất kỳ ai, nhất định là phải thân thiết với người nhà hắn.

Quả nhiên, túm nhị quản gia hỏi thăm liền nhận được câu trả lời là Quận chúa vừa vào phủ, lão thái quân đã đến thăm nàng, hiện tại vẫn còn đang nói chuyện.

Thẩm Tranh nghe vậy liền vội vội vàng vàng bước vào sân viện của tổ mẫu, từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng tổ mẫu mắng hắn: "Tên vô liêm sỉ này, còn hoang đường hơn cả cha nó nữa!"

Nha hoàn canh cửa thấy hắn đến thì định vào bẩm báo nhưng nhận được ánh mắt ra hiệu của hắn liền tự giác lui ra. Thẩm Tranh hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào. Vừa vào cửa liền thấy Mộ Thiền đang ngồi trên giường, bên cạnh nàng là tổ mẫu của hắn.

Hắn vừa xuất hiện, lão thái quân tựa như thấy kẻ thù, dù sao khi còn trẻ bà cũng là tướng môn hổ nữ, phong thái bây giờ không hề suy giảm. Bà lấy quải trượng đánh hắn: "Tiểu tử ngươi đúng là ăn phải gan hùm mật gấu đấy nhỉ, dám bắt cóc cả Quận chúa cơ đấy."

Thẩm Tranh né tránh lui về phía sau một bước: "Người bình tĩnh đã nào..."

Mộ Thiền cũng đứng dậy, đỡ lão thái quân: "Người chậm một chút, ngồi xuống đã!" Đỡ bà ngồi xuống xong, nàng quay ra cười như không cười nhìn Thẩm Tranh như muốn nói "đáng đời".

"Hoàng thượng đã tứ hôn rồi mà, người có cần con sai người đi lấy thánh chỉ lại đây không?"

"Không cần, chuyện thánh chỉ là như thế nào, ta lại còn không hiểu hay sao?" Lão thái quân tức giận nói: "Ngươi còn hoang đường hơn cả cha ngươi năm đó! Cha ngươi mới chỉ dám đoạt nữ nhi thứ sử, người lại dám đoạt cả quận chúa nữa kìa. Nếu hắn còn sống, nhất định sẽ khen ngươi có tiền đồ!"

Thẩm Lâm năm đó chiếm được một thành trì, lúc đó đã gọi thứ sử ra hỏi thăm: "Nghe nói nữ nhi ngươi tài đức vẹn toàn, dung mạo xinh đẹp, gọi ra đây ta xem thử!"

Thứ sử kia ấp úng trả lời: "Thực ra cũng... không đẹp lắm đâu!"

Thẩm Lâm tỏ vẻ: "Đừng nói lời vô nghĩa, mau gọi ra đây!"

Sau khi nàng xuất hiện: "Đẹp quá, ta quyết định để nàng làm Tiết độ sứ phu nhân."

Chỉ tiếc vị phu nhân này thân thể không được tốt, lúc Thẩm Tranh mười tuổi đã qua đời.

Hiện tại, người thân của Thẩm Tranh chỉ còn tổ mẫu nhưng mà bà lại thích thắp hương cầu Phật, rất ít khi hỏi thăm hắn. Hắn chắc chắn rằng, nếu không phải bà nghe được tin Quận chúa đại giá quang lâm thì còn lâu bà mới quan tâm đến hắn.

"Chuyện này quả thực là con đường đột nhưng tình hình kinh thành lúc đó thật sự không thể khiến người ta yên lòng, con không thể để nàng ở đó nên mới làm vậy!" Thẩm Tranh nghĩ thầm, nếu cha hắn còn sống nhất định sẽ khen hắn làm quá tốt.

Lão thái quân xuất thân tướng môn nên vẫn luôn một lòng trung thành với hoàng thất. Quận chúa mỹ mạo vô song, vừa nhìn đã thương, hơn nữa với đức hạnh của cháu trai nhà mình bà ít nhiều cũng hiểu nên bạnh mặt hỏi Thẩm Tranh: "Dọc đường đi ngươi có làm gì quận chúa không đấy?"

"Đương nhiên là không, cả đường này con vẫn luôn lấy lễ mà đối đãi nàng."

Mộ Thiền nghe xong không nhịn được dẩu miệng.

Lão thái quân thấy dáng vẻ của tiểu quận chúa, trong lòng càng thêm chắc chắn, tức giận nói: "Là ngươi cướp nàng về, còn có mặt mũi ở đây nói đến lễ nghi hả?"

Thẩm Tranh không phục, trong lòng thầm nghĩ, tổ mẫu người vẫn nên ăn chay niệm phật đi thôi, chuyện của con cháu chúng ta để chúng ta tự lo liệu, người đời trước không quản thì đời này cũng đừng nhúng tay vào: "Người hỏi chuyện trên đường con đối xử với nàng thế nào, liên quan gì đến việc con bắt cóc nàng ấy?"

"Tiểu tử này trên đường có làm khó con không?" Lão thái quân dịu dàng hỏi Mộ Thiền.

Mộ Thiền đương nhiên không thể nói chính mình đêm đêm đều ngủ cùng hắn, nàng rầu rĩ không vui nói: "Không có ạ!"

Đúng là nương tử tốt của ta, Thẩm Tranh chống nạnh: "Chính tai người nghe thấy rồi nhé, chẳng lẽ con lại là loại người không đúng mực như vậy. Tổ mẫu, quận chúa đi đường mệt mỏi, người cũng đừng quấn lấy nàng nói chuyện nữa. Người đâu, mau đưa quận chúa về viện Ninh Hồ nghỉ ngơi!"

Mộ Thiền còn đang do dự không biết nên đi hay không đã thấy Thẩm Tranh vươn tay về phía mình, ra vẻ muốn đỡ. Nàng ái ngại lão thái quân nên tự mình đứng dậy nói: "Lão thái quân, người nghỉ ngơi đi, con không quấy rầy người nữa!"

Thẩm Tranh đi theo nàng ra ngoài: "Mọi thứ ta đã giúp nàng thu xếp rồi, nàng chỉ việc vào ở thôi!" Sau đó, hắn còn cố ý cúi đầu thì thầm vào tai nàng: "Chỉ có một mình, ta không ngủ được!"

Mộ Thiền biết thừa hắn đang ám chỉ cái gì, liếc hắn một cái rồi chạy nhanh ra cửa. Thẩm Tranh vừa đuổi tới cửa thì nghe thấy lão thái quân tức giận kêu lên: "Tranh Nhi, ngươi quay lại đây cho ta!"

Không còn cách nào khác, Thẩm Tranh đành phải để hạ nhân đưa Mộ Thiền về phòng.

Hắn quay lại, ngồi xuống giường, cách lão thái quân một cái bàn: "Người lại muốn phân phó gì nữa?" Có thể giống đời trước, đừng quan tâm đến ta được không?

"Ngươi mau nói thật đi, ngươi đã làm gì quận chúa rồi?" Lão thái quân nheo mắt, tỏ vẻ hiểu biết nói: "Ta không tin tiểu tử ngươi lại tuân thủ quy củ như vậy."

"Thật sự không có gì!"

"Ngươi có dám thề trước hài cốt của cha ngươi không?"

Hài cốt của phụ thân không thể làm phiền, Thẩm Tranh liền sửa lại: "Không có làm gì quá phận cả!"

Lão thái quân nghe xong thì đỡ trán, bất lực nói: "Tiểu quận chúa tốt như vậy mà ngươi lại đi khi dễ người ta. Ngươi có bị ngốc không? Giờ ngươi làm khó người ta, sau này người ta có gả cho ngươi cũng không muốn sống với ngươi, đây không phải là mất nhiều hơn được hay sao? Đại trượng phu như ngươi, sao lại không nhẫn được chút chuyện nhỏ này chứ?"

Rõ ràng ta nhẫn nhịn rất vất vả mà, Thẩm Tranh nói: "Mọi chuyện không giống như người nghĩ đâu!"

"Ngươi tốt nhất là nên đi xin lỗi người ta một câu, mấy ngày này cố gắng hầu hạ chu đáo, để người ta cảm thấy ngươi còn giống con người, sau này mới có thể an tâm chung sống với ngươi. Ai da, cái mệnh này của ta, từ con trai đến cháu trai đều không thể an lòng mà!"

Thẩm Tranh nghe vậy liền ý thức được đây là cơ hội thoát thân tốt, lập tức nói: "Vâng, con sẽ đi xin lỗi nàng ấy ngay lập tức, người cứ nghỉ ngơi đi, con lui xuống trước!" Nói xong, hắn liền xoay người rời đi, phía sau vang lên giọng nói tức giận của tổ mẫu: "Tên láo toét này, chỉ trốn là nhanh, không nghe lời bà già này chỉ có hại thôi!"

Thẩm Tranh đi thẳng đến viện Ninh Hồ, Mộ Thiền đang ở chính phòng, hắn đẩy cửa đi thẳng vào bên trong, thấy nàng đang nửa ngồi trước chậu than sưởi ấm thì đi tới rồi một tay bế ngang nàng lên: "Lạnh chỗ nào, để tướng công nàng ủ ấm cho!"

Mộ Thiền không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại hưng phấn như vậy: "Mau thả ta xuống, lát nữa nha hoàn tặng đồ sẽ đến đấy!"

Nơi này đối với Thẩm Tranh còn có ý nghĩa khác, hai người bọn họ trước kia đã từng chung sống ở nơi này, chỉ là lúc này quan hệ giữa họ đã khác rất nhiều: "Sợ cái gì chứ, đây là nhà chúng ta mà!"

"Sớm biết thế này, ta đã nói cho lão thái quân biết là chàng bắt nạt ta!"

"Bà quản không nổi ta đâu, trừ phi cha ta sống lại, có điều nếu ông ấy sống lại, chắc chắn sẽ khen ta làm tốt!" Thẩm Tranh cười nói, ôm nàng tới mép giường.

Mộ Thiền được thả xuống giường, cũng may là hắn chưa có làm gì quá phận, chỉ nắm chặt bả vai nàng, nhìn trái nhìn phải, miệng còn nói: "Thật không thể ngờ được, ta với nương tử ta còn có thể có ngày hôm nay."

Mộ Thiền nghe mà không hiểu gì, nhíu mày nói: "Tổ mẫu chàng còn không quản được chàng, ta có thể quản nổi hay sao?"

"Có thể, đương nhiên có thể!"

Rốt cuộc đối với Mộ Thiền đây vẫn là ở một nơi xa lạ, nghe hắn nói là về nhà, nàng lại không thấy như vậy, có hơi cô đơn: "Nói dối, chàng đâu có đưa ta hồi kinh!"

"Ngoại trừ việc này ra, nếu không tin giờ nàng nói thử một việc đi, ta lập tức làm ngay!"

"..." Nàng bỗng nhớ tới một việc, nói: "Đúng rồi, không phải chàng nói cha ta từng đưa cho chàng một bức họa của ta hay sao? Chàng lấy ra ta xem, xem xem vẽ có giống hay không?"

Tâm Thẩm Tranh rơi xuống đáy, ta nói này nương tử, sao trí nhớ của nàng lại tốt như vậy chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui