"Được, ta đã biết.
" Thẩm Dư cắt ngang lời của hắn, chậm rãi gật đầu, hai tay giấu dưới ống tay áo bất giác nắm chặt.
Nàng biết hắn cần cái gì, hắn cần thay bệ hạ phân ưu, cho nên cưới nữ nhi Thẩm tướng quân chết trận ở biên quan để an ủi tướng sĩ.
Mà Giang gia cần nối dõi tông đường, mà người có thể sinh con nối dõi Giang gia, tuyệt đối không thể nào là mình.
Bởi vì từ năm đầu tiên sau khi thành hôn, nàng liền phát hiện cơm canh cùng điểm tâm của nàng đều tăng thêm xạ hương khiến người không thể thụ thai.
Trong lúc ngây người, Giang Liễm Chi đã đứng ở trước mặt nàng, giúp nàng khép lại cổ áo choàng trắng.
"Ta cho người đưa nàng về, trời lạnh như vậy, đừng chạy ra ngoài, coi chừng bị đông lạnh.
" Hắn ôn nhu nói.
Thẩm Dư ngước mắt, ánh mắt đảo qua mặt hắn.
Giang Liễm Chi có một khuôn mặt cực kỳ tốt, mặt mày tuấn mỹ, ôn nhuận thoát tục.
Cũng chính là một khuôn mặt cực kỳ lừa gạt như vậy, mới khiến cho nàng bị qua mặt nhiều năm như vậy.
Hắn giả bộ thật tốt, cực lực sắm vai một trượng phu hoàn mỹ, đối với nàng ân cần hỏi han chu đáo.
Con người khi yếu ớt nhất, luôn sẽ coi bàn tay vươn về phía nàng lúc ấy là một nơi nương tựa cả đời, nàng từng khuất phục sự ấm áp mà hắn ta mang đến, nhưng bây giờ tất cả mọi thứ đều khiến nàng cảm thấy châm chọc.
"Không cần, cũng chỉ mấy bước đường mà thôi.
"
Thẩm Dư cười cười với hắn ta, trong nháy mắt quay người, một giọt nước mắt rơi xuống, oánh quang lóe lên, thoáng qua liền chui vào trong áo khoác cáo tuyết trắng.
Thế gian này không người nào có thể dựa vào, đến cùng, vẫn chỉ còn lại chính nàng.
Vốn lộ trình nửa chén trà nhỏ, lại khiến nàng đi dài dằng dặc như vậy, dài đến mức phảng phất liếc mắt một cái liền có thể nhìn hết một đời của nàng.
Nàng ngửa đầu nhìn lại, bầu trời trên cao kia càng bị tuyết nhuộm đến chói mắt như vậy, giữa tuyết trắng mênh mông, ánh mắt lộ ra vẻ thê lương và đau đớn.
Mùa đông năm nay sao lại lạnh như vậy, so với gió tuyết ở Yến Lương quan còn lạnh hơn.
Nếu võ công của nàng không bị phế, Bôn Tiêu vẫn còn sống, nàng có thể cưỡi nó thẳng đến Yến Lương quan, đi tới chỗ chôn thân của phụ huynh, cũng sẽ không để nàng một mình trên thế gian này, ngay cả người nói chuyện cũng không có.
Nhưng bây giờ!
"Khụ khụ! " Thẩm Dư đưa tay, nắm tay đặt trên môi ho khan vài tiếng.
Nhưng thân thể nàng bây giờ, chớ nói ra trận giết địch, nàng ngay cả kiếm đều không nhấc lên được.
"Tỷ tỷ.
"
Tiếng bước chân đến gần, Thẩm Dư quay đầu, một nữ tử đã đứng ở bên cạnh nàng, phía sau còn có hai nha hoàn đi theo.
Nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp, dưới đôi lông mày nhỏ nhắn là đôi mắt thanh tú, mặt mày trong trẻo thanh thuần, quả nhiên là người thấy mà yêu.
Thẩm Dư chưa từng gặp Lâm Thanh Li, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy nữ tử, trực giác liền nói cho nàng biết người trước mắt chính là nàng ta.