Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu

Trời ạ! Sao anh có thể xui xẻo đến mức cùng nhóm với cái tên phát cuồng này chứ!

William nhìn Cole đang một lòng một dạ chui vào thí nghiệm, mà bắt đầu vô cùng ảo não, anh lúc trước sao lại cảm thấy được cùng hợp tác với tên gia khỏa này là một chuyện không tồi chứ? Thật là khờ muốn chết! Tên gia khỏa này căn bản là người điên! Hóa ra đã cảm thấy được anh đủ biến thái rồi, nhưng từ khi theo cậu ta vào phòng thí nghiệm, so ra chỉ là một hạt cát! Giống hiện tại, đã chín giờ tối, cậu ta còn chưa chịu rời phòng thí nghiệm, anh từ lúc chín giờ sáng ăn cơm xong cũng chưa ăn thêm cái gì, đã đói bụng mười hai giờ. Tên gia khỏa này còn đến sớm hơn anh một chút, chẳng lẽ không cảm thấy đói sao? Cho dù không đói bụng, cũng sẽ phải mệt mỏi chứ? Suốt thời gian đó cũng không nhìn thấy cậu ta dừng tay nghỉ ngơi, thật sự là một tên quái vật!

“William, lại đây giúp một chút… William?” Cole khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía William đang ngồi ngẩn người ở bên cạnh, trong ánh mắt kia tràn ngập y oán, anh ấy không thích ở cùng với mình sao?

“Anh có chuyện gì vậy?”

Còn cư nhiên hỏi anh xảy ra chuyện gì? Mẹ kiếp! Anh là người không phải quái vật! Cần bổ sung năng lượng! “Tôi nói nha, cậu đã hơn mười hai giờ chưa ăn cơm, chẳng lẽ cậu không cảm thấy đói sao?” Khó trách cậu ta gầy đến mức gió thổi cũng có thể nghiêng ngả.

Nghe William nhắc tới như thế, giống như quả thật có chút đói bụng, Cole tỏ vẻ hối lỗi nhìn về phía William, cậu một khi bước vào phòng thí nghiệm thì sẽ quên hết thời gian, hỏi William: “Anh muốn ăn cơm?”

“Đúng vậy!” William hộc máu trả lời, người này sao đối với việc ăn cơm cũng phải tỏ vẻ nghi ngờ vậy, cậu ta kỳ thật không phải là một người máy chứ? Nhìn bộ dáng lạnh như băng kia của cậu ta quả thật có chút giống…

“Anh muốn ăn cái gì?” Cole lại tiếp tục hỏi, đối với William là lạnh như băng, nhưng trên thực tế Cole chỉ dùng giọng điệu bình thường để hỏi, cậu rất muốn biểu hiện một mặt hiền hòa của bản thân cho William nhìn thấy, rồi mới có thể cùng William dùng bữa tối, nhưng mà hiển nhiên sự tình lại phát triển theo phương hướng hoàn toàn tương phản với dự tính…

“Ăn cái gì? Ăn cái gì có thể no bụng đấy!” William tức giận nói, không đến nỗi bảo anh ăn những thứ trong phòng thí nghiệm này chứ? Thật sự là phí công đi hỏi…

Đột nhiên di động trong túi vang lên, William vừa tiếp điện thoại chợt nghe đến tiếng gào của bạn gái đương nhiệm Sophia: “William chết tiệt! Anh lêu lổng ở chỗ nào hả! Em chờ anh gần hai giờ rồi, anh cũng không nhận điện thoại! Không phải là anh đang ở cùng con nào đấy chứ!”

“Sophia, anh bây giờ còn ở phòng thí nghiệm…” William nhớ tới bản thân hôm nay hẹn bạn gái cùng nhau ăn tối, liền vội vàng giải thích.

“Phòng thí nghiệm?” Mà sõ ràng Sophia không tin lời nói anh, “William nếu anh muốn giải thích, em có thể tương đối không so đo, nhưng anh nói dối không khỏi thái quá! Anh nói anh còn tại phòng thí nghiệm? Trò đùa này một chút cũng không buồn cười đâu!” Ai chẳng biết William có tiếng quỷ tản mạn (không tập trung), lời lẽ chí lý anh chỉ cần lúc hành lạc, nói anh bây giờ còn ở phòng thí nghiệm? Lừa quỷ quỷ cũng không tin!

“Anh thật sự ở phòng thí nghiệm!” William cảm thấy mình như thánh nữ Jeanne ở trên đài hỏa thiêu, vô cùng oan khuất, anh hiện tại xác thực ở trong phòng thí nghiệm, trước kia nói dối bạn gái vô số là thật, vì cái gì lần này anh khó một lần nói thật cũng không tin?

Sophia hít sâu một hơi, làm cho thanh âm mình nhẹ xuống, cho dù là thông qua microphone, William cũng cảm giác được cô đã lâm vào trạng thái bùng nổ, “William, em cho… anh một cơ hội cuối cùng nữa, nói, thật, nói!”

William thật bất đắc dĩ nhìn Cole lạnh ở bên cạnh, nói lặp lại: “Sophia, anh xác thực ở trong phòng thí nghiệm, nói không tin, em có thể tới xem….”

“Đủ rồi! William! Em bị anh đùa giỡn đủ rồi! Chúng mình chia tay đi! Tút…..”

“A lô…” William còn muốn giải thích, thế nhưng đối phương đã tắt điện thoại, anh chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

“Anh không gọi lại sao?” Cole đang yên lặng bỗng đột nhiên mở miệng nói chuyện, nhờ thính lực tuyệt hảo của cậu mà đem đoạn đối thoại của họ nghe nhất thanh nhị sở, nhìn thấy bộ dáng William hoàn toàn không có ý gọi đi để giữ lại đoạn tình cảm lưu luyến, nhịn không được tò mò hỏi.

William chính là nhún nhún vai, bộ dạng chẳng hề để ý, rất nhanh, điện thoại của anh lại vang, “A lô?”

“Này! William cậu ở nơi nào, chúng tớ đến câu lạc bộ thường tới, hôm nay nơi này có mấy em tương đối khá, cậu có muốn lại đây không?” là Alvaro gọi đến.

William bất đắc dĩ nói: “Tớ bây giờ còn ở phòng thí nghiệm đang đói bụng này…..”

“Phòng thí nghiệm?” Thanh âm Alvaro lập tức lên cao năm thanh, “William cậu đang làm cái gì hả, cậu rốt cuộc cùng Sophia lêu lổng ở chỗ nào? Hắc hắc, cậu không sợ cô ấy ghen chứ? Tớ nhớ rõ cậu trước kia không để ý, sao đột nhiên lại nghiêm túc vậy?”

William thật là không có gì hỏi ông trời, vì cái gì anh khó được một lần nói thật, tất cả mọi người không tin… chẳng lẽ đây là báo ứng của việc nói dối nhiều? Mẹ! Cái này gọi thói đời cái gì! Điểu chỉnh buồn bực trong ngực một chút, William thay bằng giọng điệu bất cần đời: “Tớ có nói giỡn đâu, tớ sẽ quá khứ, các cậu đợi tớ một chút.”

“Tôi lái xe đưa anh đi…” Nhìn đến William giật mình nhìn về phía mình, Cole làm cho chính mình bảo trì bình tĩnh mà dấu diếm nói: “Tôi nhớ rõ xe của anh bị người đem bảo dưỡng, tôi tiễn anh một đoạn đường coi như đối anh bối thường.”

William thật đúng có chút ngạc nhiên, gia khỏa này lúc nào lại trở nên có tình vị như thế? Xe anh quả thật được đưa đi bảo dưỡng, đã có cậu lái miễn phí cớ sao mà không làm?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui