Ái Tình Chưa Dứt

"Timeless." Văn Kha lẩm bẩm thì thầm: "Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau."

"Văn Kha... Anh ơi." Hàn Giang Khuyết ghé cái đầu của mình lại gần, nhìn vào Omega trước mặt có chút mong đợi: "Thế, thế có quà gì cho tôi không?"

Hắn dám hỏi như vậy, ít nhiều cũng là vì có tý chắc chắn, đây là sự tự tin mà Văn Kha đã tạo ra cho Alpha này ngay từ thuở thiếu thời.

"Chúng ta đi mua thức ăn trước đã, đợi lát nữa nói sau nhé!" Văn Kha chẳng định tỏ ý kiến gì cả, chỉ cười một cái rồi nói: "Hứa Gia Nhạc còn nhắn là dù sao cậu ta cũng chẳng có việc gì làm, nên muốn cùng đi mua đồ với chúng ta đây này, đừng nên đến muộn tới lúc đó lại để cậu ta phải chờ."

Hàn Giang Khuyết nghe thấy thế thì liền hậm hực—— mua thức ăn mua thức ăn, còn muốn Hứa Gia Nhạc cùng đi mua, ba thằng đàn ông cùng nhau đi chợ cơ đấy.

Thế nhưng, khi Văn Kha dùng cánh tay đeo chiếc đồng hồ mà Hàn Giang Khuyết tặng nắm lấy tay hắn, Alpha lại chẳng còn cách nào khác, hai người nghiêm túc đi thang máy xuống tầng rồi bước về phía bãi đỗ xe, nhưng khi mới đi được một nửa thì anh bỗng nhiên lại lên tiếng: "Hàn Tiểu Khuyết, cậu nhắm mắt lại đi."

Hàn Giang Khuyết hiểu ngay lập tức.

Hắn cười tươi đến mức lộ cả ra hàm răng trắng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại để Văn Kha dắt mình, vừa bước đi lại vừa không kiềm chế được nên cất tiếng hỏi: "Em tặng tôi cái gì thế? Sao lại phải để ở bãi đỗ xe?"

Văn Kha bị hắn hỏi như vậy, bỗng nhiên lại cứng họng——

Ừ nhỉ, đều đã ở đây rồi, điều bất ngờ cần phải "nhắm mắt" này có còn ý nghĩa nào nữa đâu. Nhưng Văn Kha trước tiên cũng chỉ đành bình tĩnh không nói lời nào, rồi dẫn Hàn Giang Khuyết đi đến vị trí đỗ xe ở sâu trong cùng.

Bàn tay của Alpha vừa chạm vào lớp kim loại mát lạnh bên ngoài, đã vội hít vào một hơi, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ lại là ô tô?"

"Cậu mở mắt ra đi." Văn Kha càng cảm thấy bản thân có hơi ngốc thì trong giọng nói lại càng không nhịn được ý cười: "Cậu xem qua đi."

Hàn Giang Khuyết từ lâu đã không thể chờ được nữa, khi vừa mở mắt ra cả người không khỏi ngẩn ra tại chỗ.

Hắn chỉ thấy một chiếc Land Rover màu đen đầy uy phong đang đỗ ở đó, lớp sơn mới kính coong trên thân xe dưới ánh sáng chợt loé lên của đèn chân không hiện rõ vẻ bóng loáng.

"Tiểu Kha, em, em mua xe cho tôi ư?"

Hàn Giang Khuyết kinh ngạc đến nỗi nói chuyện có hơi lắp bắp: "Sao em lại... Tiểu Kha, em mới vừa mở công ty xong, trong tay bây giờ nào có phải dư giả gì đâu."

Theo lẽ bình thường thì cũng không khó khoán cho lắm, nhưng dù sao mua xe cũng là một chuyện lớn hơn nữa lại quá đắt đỏ, huống chi đây còn là Land Rover.

Văn Kha mỉm cười, đáp: "Trong tay tôi quả thật không có nhiều tiền mặt, cho nên mấy ngày trước tôi đã bán đi mười mấy đồng bitcoins rồi, gần đây tỷ giá còn rất cao nên cũng không mất nhiều lắm, cộng với việc bán thêm ít cổ phiếu rải rác lung tung nên là vừa xinh.

Chiếc xe này là mẫu nhập khẩu mới nhất, chỉ có điều lại không phải là bản cao cấp nhất. Bản cao cấp đắt quá, thật sự là tôi không mua nổi—— Hàn Tiểu Khuyết, cậu mau lái thử xem cảm giác thế nào."

Nhưng Hàn Giang Khuyết lúc này lại không lộ ra vẻ vui mừng.

Hắn muốn nói gì đó mà lại thôi, sau khi ngừng một lát mới hốt hoảng nói: "Văn Kha, chuyện về cái xe, tôi, tôi lúc đấy thật ra không phải nghiêm túc muốn em mua xe cho mình đâu. Cái xe này đắt quá, tôi... Có phải bây giờ em đã tiêu hết tiền tiết kiệm rồi đúng không?"

"Hàn Tiểu Khuyết, tôi biết, tôi biết mà."

Văn Kha tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy Hàn Giang Khuyết.

Anh ngẩng đầu lên nhìn vào Alpha đang ngập tràn cảm xúc áy náy, khẽ nói: "Nhưng mà tôi muốn mua cho cậu."

Hàn Giang Khuyết không nói điều gì, nên Văn Kha lại xoa đầu hắn, rồi tiếp tục nói:

"Trước đây cậu đã nói với tôi, lúc ở Mỹ đã từng chạy một chiếc Land Rover cũ, sau đó tôi cũng đã bớt chút thời gian đến mấy gara ô tô nhìn qua một chút, hoá ra dòng xe này lại đẹp và chất đến vậy thật sự là cực kỳ thích hợp với cậu.

Sau khi trở về tôi cứ nghĩ mãi—— chắc cậu hẳn phải thích dòng xe này lắm, cho nên dù là xài hàng second hand thì vẫn phải mua cho bằng được, rồi tôi lại nghĩ đến khi cậu từ Mỹ về lại đây phải bán đi chiếc xe kia chắc là trong lòng cũng khó chịu lắm.

Hàn Tiểu Khuyết, tôi biết cậu lúc đó không phải thật sự có ý này, thế nhưng tôi lại thật lòng muốn cậu được lái một chiếc Land Rover đời mới, là tôi thật lòng muốn mua cho cậu."

"Tiểu Kha..."

Đôi mắt đẹp đẽ của Hàn Giang Khuyết nhìn vào anh, qua một lát, hắn đột nhiên lại quay đầu sang bên trái, hàng lông mi chốc chốc lại run lên, giọng nói cũng vừa khàn vừa run: "Em ngốc quá."

Khi hắn vừa dứt còn bất thình lình cúi người xuống, nặng nề vùi đầu mình vào hõm vai của anh, lặp lại một lần: "Em ngốc thật."

Nếu như tỉnh táo một chút, dĩ nhiên lúc này không phải là thời cơ tốt để dốc hết hầu bao đi mua một chiếc xe có giá trị tiền tỷ như vậy cả.

Văn Kha không phải không hiểu rõ điều này.

Năm đó chuyện mẹ anh mắc bệnh hiểm nghèo, khiến cho anh so với bất cứ người nào lại càng cần cảm giác an toàn đến từ tiền bạc hơn cả, cho nên khi ở bên Trác Viễn gần như hoàn toàn là không thiếu tiền, nhưng anh cũng không quên mình cần phải duy trì đầu tư vào nhiều mảng mánh.

Vậy nên dù cho khoản tiền tích luỹ được đã dồn hết vào công ty, thì trong tay anh vẫn còn đồng bitcoins, cổ phiếu và một ít tiền tiết kiệm nhỏ lẻ. Đây đều là những lá bài tẩy trong tay Văn Kha, dựa vào mắt nhìn chuẩn xác của bản thân mà có được, một khi gặp phải nguy hiểm đến thế nào đều có thể giúp anh vượt qua một cách bình yên.

Nhất là đồng bitcoins, năm đó lúc mua cũng không tính là sớm nhất nhưng cũng có giá trị chỉ tầm khoảng vài trăm đô một đồng, mấy năm sau đã tăng lên gấp mười lần, vậy là Văn Kha đã thành công tích được một khoản rồi.

Bây giờ lại vì một chiếc xe mà bán sạch toàn bộ, điều này thật ra cũng không phải phong cách làm việc của anh, quá vội vàng cũng quá mạo hiểm.

Nhưng một khi nghĩ đến Hàn Giang Khuyết, Omega lại không lý trí được như vậy nữa.

Hồi còn học cấp Ba, có một năm Hàn Giang Khuyết đam mê xe mô hình, Văn Kha đã âm thầm nhìn trúng một mô hình xe tăng lắp ráp, còn muốn cùng Alpha lắp xong đồng thời sẽ tặng lại cho hắn trước sinh nhật.

Khi đó mới có hơn một nghìn cũng đã đủ để trong lòng anh sợ hãi rồi, vất vất vả vả tích luỹ mấy tháng liền còn đi dạy gia sư cả cuối tuần, cuối cùng mới coi như miễn cưỡng góp đủ. Nhưng mà khi anh đến cửa hàng, lần đầu tiên mới biết rằng muốn lắp được mô hình còn phải cần đến rất nhiều công cụ và keo dán.

Cảm giác tiếc nuối cùng suy sụp đó, đối với Văn Kha mà nói chính là cả đời cũng khó mà quên được.

Thuở thiếu thời, anh có thích đến thế nào thì cũng là bất lực đến từng đấy.

Khi Omega nhớ về những điều đã qua, ánh mắt anh rất dịu dàng còn mỉm cười một cái, đồng thời vẫn cứ ôm lấy Alpha trong lòng mình như thế rồi chậm rãi nói:

"Bảo bối của tôi ơi, tôi thật lòng yêu cậu nhiều lắm đây. Cậu có biết không?"

Trong lòng anh có muôn vàn những lời muốn nói, nhưng cuối cùng khi đến phút chót lại chỉ hoá thành một lời giản đơn như vậy mà thôi.

Anh yêu Hàn Giang Khuyết.

Anh để Hàn Giang Khuyết nắm cổ phần, tiêu hết tiền tiết kiệm để mua xe cho hắn, còn bằng lòng sinh con cho người này, anh muốn cố gắng làm việc, sau đó dành cho hắn một cuộc sống tốt nhất, tốt nhất.

Cùng với nói rằng, Văn Kha là một Omega đang yêu Hàn Giang Khuyết.

Không bằng nói rằng, anh chỉ là một người bình thường, rất bình thường, rất đời đang yêu Hàn Giang Khuyết thôi.

"Ừm."

Giọng Hàn Giang Khuyết trầm thấp đáp lại một tiếng.

Hắn ở trong lòng Văn Kha thêm một lúc, tâm trạng rốt cuộc cũng bình tĩnh lại được. Khi ngẩng đầu lên một lần nữa, cả người đều bừng bừng khí thế, đôi mắt đén nháy cũng lấp lánh theo, Hàn Giang Khuyết nói: "Đi thôi nào em, chúng mình đi đón Hứa Gia Nhạc."

Lái xe mới đi đón Hứa Gia Nhạc, rõ ràng đối với Alpha mà nói đã lập tức biến thành một chuyện rất vui vẻ.

Trong khi người kia thì ngược lại, mới sáng ngày ra đã phải đón nhận một chuyện quá đỗi bất ngờ.

Anh ta đương nhiên ngay lập tức đã nhìn ra được xe mới, còn thấy thú vị bèn bông đùa hỏi han Hàn Giang Khuyết: "Uầy, đổi xe hả? Trả góp à?"

Hứa đại thiếu đương nhiên sẽ chẳng vì mỗi một chiếc Land Rover mà cảm thấy bất ngờ, chỉ là chiếc xe này vừa nhìn đã thấy không phải gu của Văn Kha, cho nên anh ta mới theo bản năng suy ra là Hàn Giang Khuyết tự đổi xe.

"Văn Kha mua cho đấy!"

Hàn Giang Khuyết vừa đánh tay lái vừa trả lời ngay: "Quà năm mới của tôi đó."

"..."

Hứa Gia Nhạc hít sâu một hơi không nói tiếng nào nữa.

Trong khi Văn Kha ngồi bên ghế phụ thì lại phải cố gắng nhịn cười.

Hàn Giang Khuyết chính là một Alpha khác hoàn toàn với những người khác như vậy đấy, anh có thể tưởng tượng ra được nếu như là Trác Viễn, e rằng sẽ không thể chẳng có gì lấn cấn mà khoe khoang ra là Omega mua xe cho mình như thế đâu, bởi vì chuyện này đối với Alpha mà nói ít nhiều gì cũng là có hơi mất mặt.

Thế nhưng Alpha này lại không như thế, hắn sẽ như chú sói con vì được cưng chiều nên sung sướng đến mức ngoe nguẩy cái đuôi sói của mình.

"Hứa Gia Nhạc, năm mới rồi mà cậu chưa qua thăm con trai à?"

Văn Kha lại đột nhiên hỏi.

"Cận Sở đưa thằng bé lên du thuyền đón năm mới rồi, bây giờ chắc có lẽ đang ở Thái Bình Dương." Hứa Gia Nhạc buồn buồn nói: "Để muộn tý nữa rồi gọi video call qua bên đó là được rồi."

Anh ta ngừng một lát, cảm xúc đã lập tức thay đổi giống như đang nói đùa mà bảo Hàn Giang Khuyết rằng: "Này, Hàn công chúa, chỉ tôi vài chiêu xem làm sao mà tìm được một người vợ thương Alpha đến mức này vậy? Tôi cũng chả muốn phải cố gắng gì nữa, chỉ muốn được nếm thử xem được chiều chuộng là cảm giác thế nào thôi à!"

"Xì."

Hàn Giang Khuyết vừa nghe được cái biệt danh kia, đã thấy mất hứng nên hừ một tiếng, nhưng lại hiếm thấy nghiêm túc trả lời một câu rằng: "Là mắt anh có vấn đề ấy, đừng tìm cái kiểu ngốc ngốc ngây thơ lại thích làm nũng ấy nữa, lần sau tìm ai vừa thông minh lại vừa giỏi giang không phải được rồi sao."

"Ok luôn!"

Hứa Gia Nhạc cười haha: "Lần sau để tôi thử xem thế nào, à đúng rồi... Văn Kha, Hàn Giang Khuyết này, có cậu bạn chuyên cầm đầu mấy vụ hẹn hò nói là đầu năm nay muốn tổ chức một buổi họp lớp của tụi cấp Ba lớp mình đó, còn bảo tôi hỏi xem hai cậu có đi không?"

  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui