Ái Tình Chuyển Kiếp


Tư Tuệ Nhi nhoẻn miệng cười, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp, định dùng một cú để dứt điểm trận đấu này luôn thì ngay sau đó nữ nhân đang nằm dưới đất lại không thấy đâu nữa, cô ta nhíu mày, đang định đưa mắt nhìn xung quanh thì ngay lúc này một thân ảnh lại lao từ trên trời xuống, đá thẳng một cái vào mặt cô ta.
“Á á á!”
Châu Mộc Vân nhẹ nhàng tiếp đất, đến lúc này mới nở một nụ cười hài lòng.

Cú phản công này không những khiến công chúa Tư Quốc lùi về sau một khoảng mà cũng khiến bước chân của Cao Lãng ở cách đó không xa khựng lại.
“Bây giờ mới bắt đầu thôi.”
Nàng nhếch mép, lấy tay quẹt ngang khóe môi rồi đứng thẳng dậy.

Nếu đây là một vở kịch do Tống Minh Viễn và nữ nhân này vạch ra thì cứ việc, nàng sẽ chiến đấu đến cùng.

Vả lại Tống Minh Viễn là của nàng, không ai có thể cướp y khỏi tay nàng kể cả cô công chúa này.
Chưa đợi Tư Tuệ Nhi kịp hoàn hồn Châu Mộc Vân lại lần nữa lao tới nhưng lần này nàng đã nhanh chóng lấy ra ba chiếc kim nhỏ từ trong ống tay, đâm thẳng lên người đối phương.
“Hự!”
“Cô… dùng ám khí sao?”
Cô ta trợn tròn mắt, ôm ngực rồi nhìn nàng bằng ánh mắt kinh ngạc.
“Không phải công chúa điện hạ bảo ta có thể sử dụng bất cứ thứ gì tùy thích sao? Nhưng cô yên tâm, thứ này không làm tổn thương đến cô đâu, chỉ đơn thuần khiến cô mất khả năng chiến đấu thôi…”
Châu Mộc Vân không nhanh nhưng có thể làm chậm tốc độ di chuyển của người khác, Châu Mộc Vân không mạnh nhưng có thể làm yếu đi các cơ bắp của đối phương, vì nàng là một bác sĩ, là một y sĩ, cơ thể người và độc dược, thảo dược chính là sở trường của nàng.
Quả nhiên ngay khi bị đâm trúng Tư Tuệ Nhi liền đứng khựng lại, đôi chân cứ như có một bàn tay giữ chặt, không tài nào di chuyển được.

Mà Châu Mộc Vân mắt thấy cơ hội đã tới liền lao lên, dùng tốc độ nhanh nhất tấn công lên các huyệt đạo quan trọng lẫn điểm yếu trên người cô ta.
“Á á á!”
Tiếng hét thảm thương của công chúa Tư Quốc vang lên đã khiến tất cả các người bên trên được một phen kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ tới được chỉ trong một khắc Châu Mộc Vân đã biến bị động thành chủ động như thế, thành công áp đảo được đối thủ của mình.

Đến cả Tống Minh Viễn cũng không tự chủ được mà nhoẻn miệng cười, nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt hài lòng.
Châu Mộc Vân hào hứng cầm cung tên lên, nhân lúc Tư Tuệ Nhi không còn sức chiến đấu liền bắn liên tiếp hai mũi tên lên người cô ta nhưng nào ngờ vừa cầm đến mũi thứ ba thì tim nàng bỗng nhói lên một cái.
Ngứa… ngứa quá…
Ở tay chân, và cả ở mặt nữa.
“Chuyện gì vậy?”
Đôi bàn tay nàng run rẩy, mơ hồ cảm thấy trên người mình xuất hiện sự bất thường nhưng không ngờ được chính hành động này đã để lộ ra sơ hở, khiến công chúa Tư Quốc được nước xông lên, đá thẳng một cái vào người nàng.
“Á!”
“Cô bất cẩn quá rồi đấy, đang nghĩ về thứ gì mà đăm chiêu quá vậy?”
Cô ta thở hồng hộc, tuy người đã bị giảm phân nửa sức lực nhưng vẫn cố gắng đứng lên chứ không đầu hàng.

Mà đến lúc này thân thể Châu Mộc Vân lại xảy ra chút vấn đề, nàng cảm thấy người mình vừa ngứa ngáy vừa nóng rực, đã thế trên tay cũng bắt đầu nổi các hạt mẩn đỏ.
Nhưng chưa kịp chờ cho nàng nhận ra thì Tư Tuệ Nhi đã lao nhanh tới, may mắn thay kịp hoàn hồn lại Châu Mộc Vân mới có thể tránh đi được.
“Xém tí nữa là tiêu đời rồi.”
Nàng nhếch mép, quyết định không quan tâm tới cơ thể mình nữa mà chuyên tâm chiến đấu, trên y phục Tư Tuệ Nhi đã xuất hiện hai vết mực rồi, bây giờ chỉ cần một vết nữa thôi là nàng sẽ chiến thắng.
Châu Mộc Vân khẽ lấy từ trong y phục của mình ra một viên đan nhỏ, bóp nát nó khiến không gian trong nháy mắt bị bao phủ bởi một mùi hương kì lạ.

Tư Tuệ Nhi khẽ cau mày, vừa ngửi một cái liền phát hiện cơ thể mình lại lần nữa tê liệt.
Cô ta nghiến chặt răng, biết sớm muộn gì Châu Mộc Vân cũng tấn công liền nhân lúc còn chút sức lực, phi nhanh tới con tuấn mã đang đứng cách đó không xa rồi leo thẳng lên lưng nó.
“Hí!”
Chú ngựa với bộ lông màu nâu đen khẽ kêu lên một tiếng, ngay sau đó liền theo sự điều khiển của chủ nhân mà xoay ngược lại, nhắm về phía nữ nhân đang đứng trước mặt mình mà lao tới.
“Á!”
Châu Mộc Vân với thân thủ nhanh nhẹn may mắn tránh được, thấy Tư Tuệ Nhi đã dùng tới ngựa cũng không khách khí nữa, thẳng thừng leo lên một con hắc mã cách đó không xa rồi tiến tới.
“Nếu công chúa đã thích thế thì ta chiều.”
Nàng mỉm cười, ngồi yên trên lưng ngựa rồi rút một chiếc mũi tên trên lưng ra, ngắm bắn thẳng người đối diện mình nhưng ngay lúc này chú tuấn mã mà Tư Tuệ Nhi đang cưỡi lại giống như giẫm trúng một chiếc đinh cắm trên đất, hí lên một tiếng đầy đau đớn rồi mất khống chế lao đi như một cơn gió.
“Hí hí hí!”
“Á!”
Nàng há hốc mồm, còn chưa kịp nhìn rõ thì một người một ngựa đã phi thẳng vào trong rừng.
“Không xong rồi, bên trong đó là vực thẳm.”
Chưa đợi những người bên trên kịp nhìn rõ Châu Mộc Vân đã lấy roi quất một cái vào mông con hắc mã, theo hướng Tư Tuệ Nhi mà lao thẳng vào rừng.
“Công chúa điện hạ!”
Bên trong cánh rừng này tối đen như mực, may thay nhờ có ánh trăng mà nàng vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ, cũng nhìn được luôn cả chú ngựa kia đang vì sợ hãi mà lao nhanh như chớp.
“Á! Cứu ta! Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tư Tuệ Nhi sợ hãi bám chặt vào dây cương, chỉ biết la hét không ngừng mà không hề hay biết ở ngay phía trước chuẩn bị xuất hiện một vực sâu vạn trượng.
“Công chúa, mau nhảy ra khỏi ngựa mau!”
“Ta không làm được, tối quá, ta không thấy đường.”
Nàng cắn chặt môi, mắt thấy nguy hiểm đang ở gần ngay phía trước liền điều khiển ngựa vượt lên Tư Tuệ Nhi một đoạn, với lấy cành cây ngay đó rồi chờ khi ngựa của công chúa chạy ngang qua liền nhảy xuống ôm lấy cô ấy, té ra khỏi chú ngựa đang mất kiểm soát kia.
“Á á á!”
Cả hai người ôm chặt lấy nhau, tuy thoát được một kiếp nạn nhưng lại lăn thẳng xuống sườn núi không biết bao nhiêu vòng.

Tuy Châu Mộc Vân may mắn không bị gì nhưng thân thể Tư Tuệ Nhi lại bị va đập mạnh vào đất đá lẫn thân cây, tới khi dừng lại thì đã thấy cô ấy ngất hẳn đi.
“Công chúa, công chúa! Mau tỉnh dậy đi!”
“Công chúa điện hạ, cô có nghe ta nói không?”
***
Một cảm giác đau đớn từ cánh tay khẽ truyền tới khiến Tư Tuệ Nhi nhíu mày, đến lúc này mới có thể khôi phục lại thần trí, từ từ mở mắt ra.

Ngay trước mặt chính là khoảng không tối đen như mực với những tán cây vô cùng rậm rạp, Tư Tuệ Nhi nhướng mày nhìn xung quanh, phát hiện nữ nhân với khuôn mặt đỏ ửng kia đang xé từng lớp y phục ra băng lấy vết thương trên tay và chân mình.
“Mộc quý phi, cô…”
Châu Mộc Vân sững người, thấy đối phương đã tỉnh dậy liền vui mừng khôn xiết, vội đỡ cô ấy ngồi lên rồi ân cần hỏi han: “Công chúa điện hạ, cô tỉnh rồi đấy à, có thấy đau ở đâu không?”
“Ta không sao, nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tư Tuệ Nhi lắc đầu, day day trán vài cái rồi lại nhìn nàng bằng ánh mắt nghi hoặc.
Châu Mộc Vân mỉm cười, vừa lấy mấy mảnh vải bịt vết thương đang rỉ máu của công chúa Tư Quốc lại vừa trả lời một cách từ tốn: “Khi nãy chúng ta đã bị lăn xuống sườn núi, ta không sao nhưng cô lại bị thương khá nhiều, cũng may có mang theo một túi đựng viên đan giảm đau nên công chúa tạm thời vẫn ổn, nhưng vẫn phải mau chóng quay trở về để rửa vết thương kẻo nhiễm trùng.”
Nàng nói xong lại nhìn lên phía bên trên, ánh mắt không khỏi hiện lên một tia bất lực: “Khi nãy ta có nghe thấy tiếng binh lính đi tìm chúng ta nhưng ở dưới này bị khuất, có kêu thế nào bọn họ cũng không nghe được nên chỉ đành tự đi lên thôi, công chúa điện hạ có còn đi được nữa không? Để ta cõng cô nhé?”
Tư Tuệ Nhi trong phút chốc sững người, ngay sau đó đôi mắt lại đỏ hoe: “Cô không hận ta sao? Khi nãy ta đã hành hạ cô nhiều như vậy mà…”
Châu Mộc Vân phì cười, bỗng dưng cảm thấy cô công chúa này cũng không đáng ghét như mình đã tưởng: “Hận gì chứ, công chúa điện hạ là khách quý của Tống Tịnh, tiếp đón cô chính là trách nhiệm của ta.

Mau lên đi, chân cô bị thương nên không đi nổi đâu.”
Tư Tuệ Nhi nở một nụ cười hạnh phúc, khó nhọc đứng dậy sau đó lại khập khiễng leo lên lưng nàng: “Đa ta Mộc quý phi nương nương, ơn cứu mạng này bổn công chúa nhất định sẽ đền đáp.”
“Không cần khách khí.”
Cô ấy vui vẻ vùi đầu vào hõm cổ nàng, nhưng ngay khi thấy làn da ửng đỏ của Châu Mộc Vân lại kinh ngạc hỏi lại: “Tại sao người cô nóng quá vậy, dị ứng sao, trên tay và cổ cũng nổi mẩn đỏ này?”
Do khi nãy trời tối quá nên hoàn toàn không nhìn rõ nhưng ở khoảng cách gần như thế này mới phát hiện nàng cũng không ổn hơn cô ấy là bao.
“Chắc có lẽ là dị ứng thôi, một lát là sẽ hết ấy mà, công chúa đừng lo.”
Châu Mộc Vân cười gượng, tuy miệng nói vậy nhưng trong thâm tâm lại đang khó chịu vô cùng.

Nàng thân là một y sĩ nên cũng biết rất rõ biểu hiện này là như thế nào, ngoài việc đồ ăn khi nãy bị người khác hạ độc thì không còn lý do nào khác cả.
Nhưng bây giờ thời gian gấp rút nên không còn cách nào khác, chỉ có thể gắng gượng quay về chỗ cũ rồi tới Hoạ Nguyệt cung trị thương.
Tư Tuệ Nhi thấy cảnh này liền rưng rưng nước mắt, cũng không biết vì lý do gì mà tim lại đập liên hồi, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở.
Nữ nhân này, tại sao lại có thể tốt bụng và đáng yêu đến vậy?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui