Nàng nhướng mày, hoàn toàn không biết rõ lý do nhưng chuyện không ngờ tới được là tối hôm ấy y cũng chẳng thèm nói chuyện dù chỉ là một câu, sắc mặt dường như nặng nề hơn thường ngày rất nhiều.
Nhưng ngày mai lễ hội đã bắt đầu nên Châu Mộc Vân cũng không có thời gian quan tâm, mặc kệ đối phương nằm úp người lên giường còn mình đi sửa soạn và chuẩn bị một số thứ.
Tống Minh Viễn ngủ một mạch tới tận sáng hôm sau, lúc mở mắt ra khung cảnh bên ngoài đã trở nên nhộn nhịp lạ thường.
“Lễ hội bắt đầu rồi đấy à?”
Y dụi mắt, vươn vai một cái rồi lững thững bước xuống giường nào ngờ đâu lúc này cánh cửa lại chợt được mở ra, đập vào mắt là bóng hình rất đỗi xinh đẹp.
Châu Mộc Vân khoác lên mình y phục màu đỏ nhạt ôm sát cơ thể, đầu đội mũ hoa, tay cầm quạt phượng.
Khuôn mặt kiều diễm được điểm lên bằng một lớp son đỏ nhưng không những không làm mất đi vẻ dịu dàng vốn có mà còn tôn lên ngũ quan tinh xảo lẫn nước da trắng nõn tựa tuyết trời mùa đông của nàng.
Tống Minh Viễn nhìn đến ngẩn người, ánh mắt vẫn luôn dán chặt lên đôi môi căng mọng, sau đó lại dời xuống cần cổ quyến rũ và thân hình đầy đặn kia.
Cổ họng y khô khốc, còn chưa kịp định thần thì Châu Mộc Vân đã tiến lại: “Huynh làm gì mà đứng đực ra đấy vậy?”
Tống Minh Viễn giật mình, “hả” một tiếng rồi nhanh chóng lắc đầu: “À không, không có gì…”
Y bối rối nhìn sang hướng khác, đang định vào trong để che giấu vẻ mặt mất kiểm soát của mình thì lại thấy Châu Mộc Vân cất vài món đồ vào tay áo.
“Muội chuẩn bị đi đâu à?”
“Hôm nay là lễ hội mà, tí nữa sẽ có tiết mục văn nghệ nên ta ra ngoài chơi.”
“Đi một mình sao?”
Nàng thật sự không hiểu tại sao hôm qua người này đang còn im lìm mà đến nay lại hỏi nhiều như vậy nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: “Không, ta sẽ đi chung với Đình Hải, hôm qua huynh ấy đã bảo rằng sẽ dẫn ta đi tham quan làng một vòng rồi, nếu huynh mệt thì cứ ở đây nghỉ ngơi đi.”
Tống Minh Viễn nhíu mày, nghe cái tên này bèn không khỏi tò mò.
Đình Hải chẳng phải là con trai của trưởng làng hay sao, mà nói mới nhớ mấy ngày nay thấy hắn ta cũng phụ giúp hai người khá nhiều chỉ có điều lúc nào cũng sáp sáp vào người Châu Mộc Vân.
Vậy mà hôm nay còn dám chủ động dẫn nàng đi chơi, lỡ như lợi dụng lúc đông người để sàm sỡ thì phải làm thế nào đây?
Mới chỉ thấy dáng vẻ xinh đẹp của Châu Mộc Vân lẫn cái tên lạ hoắc kia mà Tống Minh Viễn đã tưởng tượng ra vô số cảnh tưởng vớ vẩn, ngay lập tức đi lại kéo tay nàng rồi hét lớn: “Không được!”
Châu Mộc Vân giật mình, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đối phương đã gấp gáp lên tiếng: “Để ta đi chung với muội.”
“…”
Mí mắt nàng giật giật, cảm thấy đi chung với ai cũng được nên hào phóng gật đầu: “Tùy huynh.”
Mấy cơn tức giận đêm hôm qua lúc này đã sớm bị Tống Minh Viễn quẳng sang một bên, y thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi vào sửa soạn lại cho tươm tất rồi cùng nàng ra ngoài.
Những gian hàng mấy hôm trước chuẩn bị đã sớm được bày lên, mùi thức ăn hòa quyện với hương hoa càng khiến không gian xung quanh trở nên lãng mạn.
Châu Mộc Vân vừa đi vừa ngắm cảnh, vui vẻ thưởng thức các món ăn nhưng Tống Minh Viễn lại nhìn chúng bằng ánh mắt tò mò: “Mấy thứ này là gì vậy?”
“Hửm? Huynh chưa ăn bao giờ à?”
Y lắc đầu, mở to mắt nhìn hết thứ này đến thứ kia như một đứa trẻ lần đầu thấy đồ chơi: “Chưa, những thứ này có ngon không?”
Ở trong hoàng cung thứ Tống Minh Viễn ăn hằng ngày đều là sơn hào hải vị nên những món ăn dân dã như thế này thực sự chưa từng nếm qua.
Mà lời nói này lại khiến Châu Mộc Vân bên cạnh phì cười, nàng đảo mắt một vòng, đi lại mua vài món rồi mang lại tới trước mặt y.
“Đây là kẹo kéo, kẹo hồ lô, còn thứ này là kẹo bông gòn, huynh ăn thử đi coi ngon không.”
Tống Minh Viễn vô thức nuốt nước miếng, ngập ngừng một hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy rồi cẩn thận đưa lên ăn, ngay lúc vị ngọt xâm chiếm khoang miệng y liền ngẩn người, không nhịn nổi mà cắn tiếp một miếng nữa.
“Ngon thật đấy!”
Châu Mộc Vân nhếch mép, tiếp tục đưa hết thức ăn trong tay mình cho đối phương rồi dắt huynh ấy dạo chơi một vòng.
Tống Minh Viễn hệt như một đứa trẻ lần đầu tiên được khám phá thế giới, ăn hết thứ này đến thứ khác rồi lại kéo tay nàng đi xem tiết mục trò chơi ở cách đó không xa.
“Người ta bày mấy cung tên ra đó làm gì vậy? Còn đống thú nhồi bông kia nữa, muội có biết không?”
Nàng thuận thế nhìn theo, vừa giải thích đây là trò chơi bắn trúng mục tiêu để nhận thưởng thì Tống Minh Viễn đã hí hửng chạy lại, trực tiếp lấy hết đồng xu trong túi ra để mua lượt, không những vậy những trò khác y cũng chơi cho bằng hết, thế là chỉ chưa đầy một canh giờ trên tay Châu Mộc Vân đã đầy ắp mấy con thú nhồi bông nho nhỏ.
“…”
Nàng bày ra vẻ mặt không thể tin được, hết nhìn đống đồ trong tay lại nhìn sang nam nhân đang vui vẻ bên cạnh, không nhịn được mà buông tiếng thở dài: “Huynh làm vậy thì sau này còn ai muốn tiếp đãi chúng ta nữa?”
Người gì đâu mà đi tới chỗ nào là càn quét hết chỗ đấy, nếu nàng còn không ngăn cản thì chắc đã bị đuổi khỏi làng rồi.
“Không sao đâu, họ đã kinh doanh thì sẽ biết cách để mình không bị lỗ.”
“Nhưng dù vậy cũng nên tiết chế một chút chứ…”
Châu Mộc Vân lắc đầu ngán ngẩm, thừa biết người này sẽ không nghe lọt tai nên cũng không tiếp tục nhiều lời nữa.
Nàng mang đống đồ kia về trong căn nhà nhỏ để cất sau đó mua hai cây kẹo hồ lô, ngắt một bó hoa rồi quay sáng nói với Tống Minh Viễn: “Ta có chút chuyện nên tới nơi này một lát, huynh cứ đi chơi tiếp đi nhé.”
“Muội đi đâu vậy? Ta đi chung có được không?”
Nàng im lặng, suy nghĩ một hồi mới gật đầu đồng ý: “Thế cũng được.”
Châu Mộc Vân quay người, dẫn Tống Minh Viễn lên đỉnh đồi cao nhất rồi nhìn xuống phía dưới bằng ánh mắt ảm đạm.
Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, cầm hai miếng gỗ ở gần đó lên, dùng đầu ngón tay viết lên trên hai cái tên rồi nhẹ nhàng cắm xuống đất.
Tống Minh Viễn nhíu mày, hoàn toàn không nhìn được nàng viết lên chữ gì nên tò mò hỏi lại: “Đây là gì vậy?”
Châu Mộc Vân không trả lời, chỉ quỳ xuống rồi lặng lẽ đặt hai cây kẹo và bó hoa lên đất, mãi lâu sau mới đáp bằng giọng khản đặc: “Hôm nay là sinh nhật mẹ ta, thứ này… xem như là quà sinh nhật cho bà ấy vậy…”
Bước chân Tống Minh Viễn thoáng khựng lại, lúc này mới cảm thấy hai tấm gỗ trước mắt tựa như hai tấm bia: “Mẹ… mẹ muội sao?”
“Ừm, thuở sinh thời đây là món ăn và loài hoa cha mẹ ta thích nhất, lúc còn sống hai người cũng nói rằng ước mơ cuối đời chính là được chôn cất ở một ngọn núi cao và thoáng mát nên có lẽ đây là điều cuối cùng ta có thể làm được cho họ.”
Nàng gật đầu, giọng nói không khỏi lộ ra một chút u buồn nhưng nam nhân bên cạnh lại trái ngược hoàn toàn, y siết chặt tay, quay phắt người đi rồi đáp lại bằng giọng điệu không mấy vui vẻ.
“Vậy muội cứ ở đây thêm một lúc đi, ta sẽ đi trước.”
Tống Minh Viễn có thể rộng lượng bỏ qua thân phận thật của nàng nhưng thủ phạm đã hại chết phụ hoàng thì không bao giờ, đối với người đó y không có gì ngoài lòng căm ghét cả.
Ngày Châu Mộc Vân mất đi gia đình y cũng đã mất đi một người cha đáng kính, khoảng thời gian tưởng chừng như địa ngục đó, có chết y cũng không thể nào quên.
Tống Minh Viễn hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế sự giận dữ trong lòng nhưng ngay lúc định rời đi thì lại nghe thấy tiếng khóc thút thít phát ra từ phía sau.
Bước chân y khựng lại, quay người nhìn thì phát hiện Châu Mộc Vân đang che mặt khóc nức nở.
Nét mặt Tống Minh Viễn thoáng hiện lên nét ngập ngừng, sau một hồi đấu tranh nội tâm dữ dội vẫn đi lại đó rồi ngồi cạnh bên nàng.
Châu Mộc Vân lấy tay lau nước mắt, quay sang nhìn đối phương rồi nở một nụ cười rạng rỡ: “Hưng Kiệt sư huynh… ta sắp hoàn thành sứ mệnh rồi…”
“Hả? Sứ mệnh gì cơ chứ?”
“Chỉ cần tìm ra người đó ta sẽ rửa oan được cho cha, tới lúc đó, những chuỗi ngày này sẽ kết thúc.”
Tống Minh Viễn đứng hình, tới khi phản ứng liền quay phắt sang bằng vẻ mặt kinh ngạc: “Gì cơ? Rửa oan? Sao lại là rửa oan?”
Châu Mộc Vân nhướng mày, vuốt ve hai tấm gỗ trước mặt rồi bình thản đáp lời: “Huynh biết không, cha mẹ ta qua đời là do bị người khác hãm hại mà người nắm rõ nhất sự tình hiện đang có mặt tại ngôi làng này, chỉ cần tìm được ông ấy thì nỗi oan khuất sẽ biến mất.”
Y ngẩn người, còn chưa kịp tiêu hóa hết lượng thông tin khổng lồ vừa rồi thì Châu Mộc Vân đã chậm rãi đứng dậy: “Hình như ta vừa kể một vài chuyện không nên nói rồi, xin lỗi nhé.”
Nhưng chờ tới khi bóng dáng Châu Mộc Vân khuất dạng Tống Minh Viễn vẫn ngồi im ở đó, nhìn chằm chằm tấm gỗ trước mắt bằng ánh mắt ngờ vực: “Chẳng lẽ sự tình năm đó… vẫn còn uẩn khuất gì à?”.