Ái Tình Chuyển Kiếp


Cùng lúc đó, Châu Mộc Vân đã nhanh chóng dựa theo trí nhớ của mình để quay trở về hoàng cung, nàng men theo con đường cũ, đi tới đâu cũng đều đánh dấu để đỡ bị lạc sau đó mày mò tìm đường.

Ước tính từ đây về tới đó sẽ mất hơn một ngày nhưng vừa đi được một nửa thì trước mặt đã xuất hiện một chú ngựa đi lạc.
Nó hệt như một chiếc phao cứu sinh, cứu vớt lấy đôi chân rã rời của nàng.

Châu Mộc Vân không cần nghĩ đã nhanh chóng chạy lại, cũng nhờ có chú ngựa đó mà thời gian quay trở về cũng được rút ngắn hơn rất nhiều, lúc nàng chạy đến trước cửa hoàng cung thì mới chỉ đến giờ Tuất.
Châu Mộc Vân bước xuống rồi chỉnh trang y phục, vừa mới giơ lệnh bài để bước vào trong thì đã bị hai thị vệ ngay đó chặn lại.
“Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, ngập ngừng mất một lúc nhưng ngay sau đó vẫn ngoan ngoãn rút tay về: “Dạ không.”
Châu Mộc Vân vừa đặt chân vào đã dang rộng hai tay, nhắm chặt mắt để hít thở bầu không khí trong lành nhưng ngay lúc này giọng nói quen thuộc lại bất chợt vang lên.
“Tỷ tỷ… là tỷ tỷ sao?”
Nàng mở mắt liền thấy ngay Ý Yên đang bê một thau đồ bẩn đứng ở đó, đôi chân muội ấy bất động, khuôn mặt thì ngơ ngác giống như không hề lường trước được chuyện này vậy.
“Xin chào, lâu lắm mới gặp lại muội đấy!”
Châu Mộc Vân lúc này vẫn chưa hề nhận ra được điều bất thường mà thản nhiên vẫy tay, nàng háo hức tiến lại nhưng vừa bước được vài bước đã khựng người.
“Khoan đã, mình đang bị thích khách bắt đi mà.”
“!!!”
Nàng trợn tròn mắt, lúc này mới nhớ ra trước khi trốn đi đã dựng cảnh mình bị người xấu hãm hại, lúc quay về đáng lý ra phải hóa trang cho khuôn mặt bầm dập, người đầy vết thương mới đúng nhưng tự dưng quên béng mất, chẳng trách khi nãy lại thấy hai thị vệ kia kinh ngạc như vậy.
“Tiêu đời rồi!”
Châu Mộc Vân sợ đến mức hồn bay phách lạc, nhân lúc xung quanh đây còn chưa có ai liền chạy nhanh lại để bịt miệng Ý Yên, đẩy luôn thau đồ kia xuống đất rồi kéo muội ấy vào một chiếc cây cao lớn gần đó để trốn.
“Suỵt, đừng lên tiếng!”
Ý Yên nhìn nàng bằng đôi mắt ngập nước, không nhịn nổi mà ôm chặt lấy người nàng sau đó khóc nấc lên: “Oa! Tỷ tỷ, mấy ngày rồi tỷ đã đi đâu vậy? Hic, có biết bọn muội lo lắng cho tỷ lắm không…”
Châu Mộc Vân lúng túng lau nước mắt cho muội ấy, sợ cứ đứng ở đây sẽ bị phát hiện nên nhanh chóng kéo tay cô gái nhỏ đó về Họa Nguyệt cung, nàng không muốn cung nhân phát hiện nên bước đi vô cùng lén lút, chờ tới khi vào được tới tư phòng liền đóng sầm cửa lại.
“Tỷ tỷ, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?”
Châu Mộc Vân thở hồng hộc, vừa tiến tới bàn trang điểm vừa thuật lại mọi chuyện một cách nhanh nhất, nàng kể đại khái cho Ý Yên về lý do mình trốn đi lẫn chuyện bị thương duy chỉ không kể về sự xuất hiện của nam nhân có khuôn mặt y đúc Tống Minh Viễn kia, sau đó lại lấy một chút phấn mắt màu đen để tô lên mặt, vẽ luôn một vài vết bầm trên người để tăng tính chân thực.
“Muội là người đầu tiên biết chuyện này nên nhớ giữ bí mật đấy nhé.”
“Dạ vâng…”
Ý Yên gật đầu nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy, lo lắng ôm chặt lấy người nàng: “Tỷ tỷ, thì ra bấy lâu nay tỷ phải chịu nhiều cực khổ như vậy… Hic, muội đúng là đứa vô tích sự…”
Châu Mộc Vân phì cười, nhanh chóng xoa đầu đối phương rồi trấn an: “Chuyện này là tự ta làm chủ, không liên quan gì đến muội hết.

Mà dạo này mọi người có khỏe không, Tiểu Nhụy sao rồi? Không bỏ bữa chứ?”
“Dạ, nhưng tỷ đi rồi trong nó buồn lắm, lúc nào cũng thui thủi một mình cả.”
Nàng thở dài, đang định đứng dậy để xem xét một số thứ thì bỗng lúc này cánh cửa lại bị mở toang ra, hai cung nữ bước vào, vừa định đặt thau nước xuống để lau dọn nhưng ngay khi thấy nàng liền sững người.
“Mộc quý phi nương nương?”
“Á á á! Quý phi nương nương đã về rồi!”
Hai người bọn họ vui mừng hét toáng lên, thành công thu hút sự chú ý của những người xung quanh đó.

Đám cung nhân đều đồng loạt bu lại, có người thì òa khóc như một đứa trẻ, cũng có người lo lắng hỏi han nàng.
“Nương nương, mấy ngày rồi nương nương đã đi đâu vậy?”
“Chúng nô tì lo cho người quá, người không sao chứ?”
Châu Mộc Vân nở một nụ cười gượng gạo, không thể kể rõ tình hình nên bắt đầu vẽ ra một vở kịch do chính mình bày lên.

Nàng bảo rằng mình bị kẻ xấu bắt đi, nhốt trong hang động rồi ngày đêm đánh đập với mục đích là dụ Tống Minh Viễn ra mặt nhưng vì lo lắng nên Châu Mộc Vân đã không tìm cách báo tin mà tự mình chịu đựng.
Nàng bị nhốt ở đó bảy ngày bảy đêm, may mắn thay bữa tối hôm trước bọn chúng uống rượu say khướt nên mới có cơ hội phục thù, xử đẹp hết đám người đó rồi trốn về hoàng cung.

Không những vậy nàng còn khoe cả “vết thương” ở tay chân mình ra sau đó nói rằng bản thân hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút nên sau hơn một khắc trong phòng chỉ còn lại Ý Yên và Ngạn Tuyền.
Đây là hai người thân cận nhất nên Châu Mộc Vân không giấu, sau khi kể cho Lưu Ngạn Tuyền nghe về tình hình hiện tại của Lưu Bỉnh Hiên liền an ủi muội ấy: “Yên tâm đi, ta đã biết được chỗ trốn tiếp theo của thúc thúc nên lần tiếp nhất định sẽ thành công.”
“Đa tạ tỷ tỷ, thúc thúc còn sống là muội mừng rồi.”
“À phải rồi, bệ hạ đã về Thiên Minh điện chưa vậy nhỉ?”
Ý Yên và Ngạn Tuyền nhìn nhau bằng ánh mắt ngập ngừng, cứ đảo qua đảo lại như đang muốn trốn tránh điều gì đó.

Châu Mộc Vân nhìn một cái đã phát hiện ra điều bất thường nên lo lắng hỏi lại.
“Sao vậy? Bộ có chuyện gì à?”
Ý Yên mím môi, ấp a ấp úng một hồi mới lên tiếng được: “Thật ra… lúc tỷ mất tích bệ hạ không hề cho người đi tìm.”
“Sao cơ?”
Châu Mộc Vân không khỏi lộ rõ vẻ kinh ngạc vì trong suy nghĩ của nàng Tống Minh Viễn sẽ đi tìm khắp nơi, bằng mọi giá đưa nàng về cung chứ không phải thờ ơ như vậy.
Nghe hai người họ kể tiếp mới biết tối hôm phát hiện nàng mất tích, Tống Minh Viễn không hề lo lắng mà còn lạnh nhạt lạ thường, không những không sai người điều tra mà còn không hỏi đến tung tích của nàng dù chỉ là một câu.
Y bảo rằng y rất bận, hai ngày tới phải đến Tư Quốc và các nước chư hầu có chuyện nên không rảnh quan tâm, sau đó thì đi biệt tích, ba ngày mới về nhưng một mực ở trong Thiên Minh điện chứ chẳng hề ra ngoài.
Cũng chính vì chuyện này mà tin đồn Châu Mộc Vân thất sủng đã lan truyền khắp hoàng cung, đám phi tần lúc đầu còn lo lắng nhưng sau vài ngày đã mặc định rằng nàng bị thích khách giết chết sau đó tới Họa Nguyệt cung quấy phá, hết hành hạ cung nhân lại còn đập phá đồ đạc.
“Có chuyện đó thật à?”
Ý Yên gật đầu, khuôn mặt không khỏi hiện lên nét buồn bã: “Dạ vâng, lúc đầu bọn muội còn mong bệ hạ sẽ đứng ra bảo vệ tỷ nhưng người chẳng hề quan tâm…”
Châu Mộc Vân nhíu mày, cảm thấy mọi chuyện đã vượt xa dự đoán của mình nên có chút bất an, nàng cắn môi, đang còn thấp thỏm không yên thì một thị vệ đã tiến vào bẩm báo.
“Nương nương, Cao Lãng sư huynh nói muốn gặp người.”
“Cho vào đi, còn hai muội, tránh mặt một chút nhé.”
“Dạ.”
Chờ khi Ý Yên và Ngạn Tuyền rời khỏi thư phòng Cao Lãng mới lững thững bước vào, hắn bày ra bộ mặt không cảm xúc, một thân y phục màu đen cùng với thanh kiếm bên hông càng khiến cả người toát ra một cảm giác nguy hiểm.
“Nương nương, thần nghĩ người nên tới gặp bệ hạ một chút.”
Chuyện Tống Minh Viễn không lo lắng cho sự an nguy của nàng hắn cũng tò mò không kém, khi nãy đã có người tới bẩm báo nhưng y vẫn chẳng có chút động lòng nên càng khả nghi hơn nhưng Cao Lãng thực sự không tin được nên mới mạo muội tới thăm, thấy nàng bị thương không nặng lắm cũng yên tâm được phần nào.
Mà Châu Mộc Vân nghe xong lại vô thức rùng mình, thực sự không muốn tới đó nhưng biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt nên nhanh chóng đứng dậy: “Ừm.”
Nàng hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên cảm thấy chuyện này còn đáng sợ hơn cả lúc đối mặt với đám thích khách mai phục mình khi trước.
“Bệ hạ đang ở đâu vậy?”
“Người đang tắm ở hồ Như Nguyệt.”
“Hồ? Bên trong đó có hồ sao? Nhưng bây giờ đã trễ lắm rồi, sao lại tắm vào giờ này cơ chứ?”
“Đi sâu vào điện chính, vòng thêm hai vòng nữa sẽ có nhưng nó khá sâu và nguy hiểm, nương nương nhớ cẩn thận kẻo trượt chân té chết đấy.”
“…”
Nàng vô thức lạnh sống lưng, một cảm giác bất an đang dần nhen nhóm nhưng vẫn lấy hết dũng khí để đi vào.

Bên trong Thiên Minh điện vẫn vắng như thường lệ, ngoại trừ một hai nô tì đang cắm cúi lau dọn thì chẳng còn ai khác, mà sau khi dẫn nàng vào Cao Lãng cũng biết điều mà nhanh chóng rời đi.
Châu Mộc Vân đi theo sự chỉ dẫn lúc đầu thì tới được một chiếc hồ khá lớn ngay đằng sau điện chính, nơi này cây cối mọc rậm rạp, âm u hệt như một khu rừng thực thụ, may mắn thay trăng nằm ngay trên đỉnh đầu nên cũng không có gì đáng sợ.
Nàng ngó ngang ngó dọc, cố dùng chút ánh sáng yếu ớt để tìm kiếm Tống Minh Viễn nhưng hoàn toàn không thấy ai mà đập vào mắt lại là mảnh vải to đang trôi nổi ngay giữa hồ.
“Cái gì kia nhỉ?”
Châu Mộc Vân híp mắt, lại gần nhìn kỹ thì phát hiện ra đó chính long bào mà Tống Minh Viễn hay mặc, đang còn không hiểu thì giọng nói của Cao Lãng lại văng vẳng bên tai.
“Hồ này khá sâu và nguy hiểm, nương nương nhớ cẩn thận kẻo trượt chân té chết đấy.”
Nàng giật mình, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu chính là y đã bị té xuống hồ nên lập tức hét lên rồi lao phắt tới, không suy nghĩ gì mà nhảy thẳng xuống: “Bệ hạ!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui