Khóe môi Tiêu Chiến nhẹ cong lên, con mồi đã cắn câu. Vương Đại Thành tuy có đầu óc, nhưng kiến thức về y học của ông ta gần như là bằng 0,vì thế nên ông ta mới sống chết muốn đào tạo anh,lại không ngờ rằng có một ngày bị chính cánh tay của mình phản bội .
-"Vâng "_Lời vừa dứt, bàn tay thon dài lập tức đưa vào trong túi lấy ra một kim tiêm đã chuẩn bị sẵn từ lúc nào.Anh thành thạo mở lọ thủy tinh ấy ra và hút dung dịch ra ngoài. Dưới ánh đèn nhàn nhạt, chất dịch ấy vàng óng và lấp lánh lên , anh nhẹ nắm lấy cổ tay Vương Đại Thành sau đó ghim mũi tiêm xuống, chất dịch cứ thế theo mạch máu chậm rãi chạy vào trong cơ thể .Khi lượng dung dịch trong ống tiêm đã cạn,mắt anh liền liếc nhìn lên xem biểu tình của ông ta.
Gương mặt Vương Đại Thành cũng không có gì thay đổi, chỉ có ánh mắt dần dần lại có chút mơ màng.
-"Ba ,người cảm thấy thế nào rồi ?"
-"Ta...ừm cũng không có gì ,chỉ là cảm giác có chút lạ nhưng cũng thoải mái hơn nhiều rồi "_Ông tựa người ra sau, đưa tay nhẹ xoa lên hai bên thái dương mình.
Anh cười cười vừa thu dọn mọi thứ vừa đáp lại.
-"Như vậy thì tốt rồi, vậy ba nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút đi.Đừng suy nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện con sẽ thay ba giàn xếp "
-"Ừm được, cũng may là còn có con giúp ta"
-"Ba đừng nói vậy, chuyện nên làm mà.Bây giờ người hãy nghỉ ngơi đi con xin phép ra ngoài trước "
Vương Đại Thành không do dự gật đầu.
-"Được rồi, con cứ làm việc của mình đi"
Nhận được sự đồng ý từ ông, anh cũng liền xoay người mà rời đi.Sau khi cánh cửa được khép lại, trên môi Tiêu Chiến liền vẽ lên nụ cười tàn độc,ánh mắt trở nên lạnh lùng đến đáng sợ. Vương Đại Thành....đây chính là cái giá mà ông phải trả thôi, đừng trách tôi.
Cũng không biết thứ dịch màu vàng ấy là gì,chỉ biết rằng sau khi được anh tiêm vào trong cơ thể ngày hôm ấy, Vương Đại Thành lại trở nên vô cùng phụ thuộc vào nó.Ông cảm thấy nó mang lại cho ông cảm giác rất bay bổng và sảng khoái , vì thế cho nên mỗi lần công việc khiến ông áp lực ông sẽ luôn nhờ vào nó. Ngày qua ngày, Vương Đại Thành không còn nhớ rõ ông đã tiêm bao nhiêu lọ nữa, chỉ biết ông càng ngày càng không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không muốn cận kề với ai kể cả người vợ đã cùng ông chung chăn gối hơn mấy mươi năm.
Phải, thứ thuốc anh cho ông ta dùng chính là một loại thuốc gây nghiện, nó giống như thuốc phiện vậy ,chỉ là hàm lượng tương đối nhỏ nên người dùng sẽ không cảm thấy điều gì bất thường ngoài một chút cảm giác bay bổng khác lạ.Nhưng nếu sử dụng một thời gian dài thì vẫn có thể gây nghiện như thường và còn....có thể sinh ra ảo giác ,nó khiến đầu óc mơ mơ hồ hồ không còn tỉnh táo được như trước nữa.
Vương Đại Thành sau khi đã nghiện nặng, liều lượng một ngày phải tiêm từ 2 đến 3 lần, để tiện cho việc thực hiện, Vương Đại Thành đã cho xây hẳn một mật thất ngay trong phòng làm việc của mình. Và nơi đó cũng chỉ có anh biết, anh ban đầu là người tiêm, sau đó dần dần thay thế bằng việc đem cho ông ta thuốc mỗi khi những cái lọ nhỏ bên trong mật thất kia rỗng đi.
Anh biết hết tất cả, biết cách để vào mật thất và cũng biết vào giờ nào thì ông ta sẽ thần trí điên đảo mơ hồ tựa người vào ghế tận hưởng khoái lạc từ những chất dịch xinh đẹp ấy mang lại.
Nhìn đồng hồ trên tay đã gần 1 giờ trưa, anh từ trong phòng thấy vậy, nhướng mày một cái liền cầm theo một cái túi bước ra ngoài, thẳng tiến đến phòng làm việc. Đưa tay khóa cửa lại cẩn thận,bước thứ nhất đã hoàn thành xong cũng đến lúc nên thực hiện bước tiếp theo rồi.
Nhìn lại trong chiếc túi lúc nãy anh mang theo,trong đó có một chiếc đầm màu trắng, kiểu dáng chính là dành cho những người phụ nữ ở độ tuổi trung niên. Anh rất thản nhiên cởi bỏ lớp quần áo trên người ra,mặc chiếc đầm ấy vào,chiếc đầm vừa vặn ôm sát cơ thể, phô bày đường cong mượt mà mềm mại.Tóc giả bên trong được anh lấy ra chải chuốt cẩn thận, mái tóc màu đen dài đến ngang vai và uốn nhẹ nơi đuôi tóc. Khi đội vào,thật trùng hợp rằng khi nhìn thoáng qua ,anh thật sự giống mẹ Vương đến 80%,từ bông tai cho đến đôi giày cao gót bên dưới, từng phụ kiện đều là mẫu mà Vương phu nhân hay dùng đến.
Tiêu Chiến nhìn một lần nữa hình ảnh của mình qua tấm kính,nó thật sự hoàn hảo. Gương mặt dù là nam hay nữ đều khiến đất trời khuynh đảo, trông anh hiện tại không khác gì một nữ nhân thật sự là bao,thậm chí còn thu hút hơn vạn lần nữa.
Trên tay hiện tại đang cầm thỏi son màu đỏ, ngón tay nhẹ nhàng mở nắp ra, vẽ một đường đầu tiên trên môi, trước mắt hiện lên một người phụ nữ, bà ta bề ngoài có chút nhếch nhác bẩn thỉu nhưng gương mặt lại trang điểm lòe loẹt đến mức chẳng thể nào vừa mắt nổi.Người đó đang nhìn vào gương và tô vẽ nhiều lần lên môi mình tạo thành một màu đỏ thẫm.
Ngay sau đó, bất ngờ người đàn bà lại quay qua trợn mắt với anh,đưa tay vung lên hướng về phía anh đánh tới.Nhưng khi bàn tay đó tưởng chừng như đã chạm đến, thì hình ảnh kia cũng tan biến mất,quay trở lại với không gian tĩnh lặng ban đầu .Gương mặt Tiêu Chiến vẫn vô cùng bình thản, giống như anh vừa xem lại một thước phim vậy, một thước phim của chính mình.
Đường thứ hai ở môi dưới ,trước mắt liền xuất hiện một không gian rộng lớn quen thuộc. Đây chính là căn nhà mà hiện tại anh đang sinh sống ,anh thấy mẹ Vương đang ngồi trên ghế sô pha,bà ấy đang cầm một thỏi son mạ vàng đắt tiền cũng vẽ đi vẽ lại trên môi mình.Tiêu Chiến lúc đó đang chậm rãi đi đến, vô tình lại chạm phải người bà khiến cho màu son kia lệch khỏi viền môi một chút.
Tức thì người trước mặt liền tức giận nhíu chặt mày lại,thô bạo mà đẩy anh một cái, Tiêu Chiến mất đà ngã ra phía sau thì đụng trúng tách trà nóng trên bàn.và kết quả là ,mu bàn tay tức thì bị ửng đỏ , đau rát vô cùng .
Kết thúc chuỗi hình ảnh ấy, đôi môi hiện tại cũng đã được vẽ xong.Sự việc hiện lên vừa rồi thật tình không mấy tốt đẹp gì, cũng không biết vì sao nó lại hiện ra như vậy, nhưng nhìn sắc mặt Tiêu Chiến từ đầu đến cuối vẫn không hề biến đổi. Giống như nó không hề liên quan gì đến anh vậy ...
Thật không hiểu là thực sự là không liên quan hay là vì trái tim đã giá lạnh, nên đến những cảm xúc đau đớn, tuyệt vọng , oán trách trở nên quá đỗi bình thường, nay cũng không thể nào nhớ nổi nên thể hiện như thế nào trên gương mặt nữa.