Ái Tình Quy Hoa Cục


Sau khi Hạ Niệm Văn trở lại Nam Thành, Bách Thanh Quân đặc biệt phê duyệt cho nàng nghỉ ngơi một ngày, hôm sau mới phải về công ty đi làm.

Hôm nay, nàng ngồi xếp bằng trên sô pha ở nhà cắn hạt dưa, Hạ Niệm Sanh vẫn đang ngủ say, Tịch Thận Chi chẳng biết đi đâu.

Nàng tắm rửa sạch sẽ nằm trên sô pha, xa xa là mây trắng trên cao, thời tiết cuối thu có vẻ đặc biệt tùy tiện, Hạ Niệm Sanh nằm trên giường sô pha đang cuộn tròn người, không biết trong mộng cô mơ thấy gì.

Sắc trời đột nhiên chuyển lạnh, một trận gió thổi qua, Hạ Niệm Văn chỉ mặc áo ngủ hắt hơi một cái, tướng ngủ của Niệm Sanh rất xấu, hai chân co lại, một chân gác lên một chân khác, chiếc chăn mỏng trên người bị cô đá xuống dưới giường, có lẽ là do hơi lạnh nên mới co người lại như thế.

Hạ Niệm Văn khẽ thở dài, hơi lắc đầu, cô chị họ này của nàng thật đúng là phải tìm ai đó đến chăm sóc mới tốt.

Nàng nhặt chiếc chăn từ dưới đất đắp lên người Niệm Sanh: "Lớn thế rồi cũng không biết tự chăm sóc mình." Hạ Niệm Văn chỉnh lại góc chăn giúp cô.
"Hạ Niệm Văn, giờ lá gan em ngày càng lớn nhỉ, có phải cảm thấy hiện tại cánh cứng rắn rồi, không cần báo hành tung với chị không? Mấy ngày vừa rồi em chạy đi đâu? Lặng yên không một tiếng động, nếu không phải chị gọi đến công ty của em thì suýt nữa chị đã tới đồn cảnh sát rồi." Niệm Sanh đột nhiên mở miệng nói chuyện, dọa Hạ Niệm Văn nhảy dựng, cô rõ ràng vẫn đang nhắm mắt, chỉ thấy đôi môi như cánh hoa bay múa đặc biệt mau, làm Hạ Niệm Văn nhìn mà hoa cả mắt.
"Em về Thành Đô."
"Ồ." Niệm Sanh hơi nghiêng người.
"Đi công tác, gọi vội quá cho nên không kịp báo cho chị."
"Được rồi, em không có chuyện gì là tốt rồi, vặn nhỏ tiếng tivi một chút, tối hôm qua ba giờ chị mới về nhà, chị ngủ tiếp đây."
"Niệm Sanh......"
"Ừ."
"Nếu công việc mệt mỏi quá thì bỏ đi, mỗi ngày trực đêm như thế, sợ thân thể chị chịu không nổi."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ, có chết cũng là con ả kia chết trước.

Chị nói cho em biết, chị trực mục tin tức ban đêm sẽ chỉ là tạm thời thôi, cô ả kia tưởng cứ thế đá chị đi, cô ta nằm mơ nhé, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, cô ta cứ chờ cho chị xem." Nói đến chỗ kích động, Hạ Niệm Sanh thế nhưng ngồi bật thẳng dậy.


Nghĩ đến cô ả ở đài truyền hình cô liền tức mà không có chỗ xả, công sở chính là chiến trường của em gái cô, Hạ Niệm Sanh không muốn tốn nhiều tâm tư vào việc đùa giỡn thủ đoạn tâm cơ, lục đục với nhau, cho nên sau khi tốt nghiệp mới đến đài truyền hình Nam Thành.

Nhưng không quen biết ai, nên năm đầu tiên khi mới đi làm tựa hồ tràn đầy thanh xuân cùng nhiệt huyết, khả năng làm việc xuất chúng còn được gọi tên khen ngợi.

Trò giỏi hơn thầy ở nơi công sở như thế không phải là chuyện tốt, khi làm cho người lãnh đạo trực tiếp cảm thấy cô uy hiếp địa vị của mình, sự tình sẽ trở nên vi diệu.

Người lãnh đạo trực tiếp của Hạ Niệm Sanh là Dương Khiết tùy tiện tìm cớ, tính kế điều cô qua chuyên mục tin tức ban đêm.

Chỉ là với tính nết Hạ Niệm Sanh, tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp như vậy, cô nhất định sẽ tìm cơ hội.

Dẫn chương trình truyền hình là giấc mộng của cô, chỉ bằng loại tiểu nhân như Dương Khiết mà muốn cô buông bỏ? Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Niệm Sanh thầm nhủ, lại nằm xuống: "Phải rồi, nói cho em một tin tức bất hạnh, về nữ thần của em đó."
"Mộc Chỉ? Chị ấy làm sao vậy?" Niệm Văn khom người, khẩn trương hỏi.
"Hai ngày trước ở trên đường tình cờ gặp cô ấy, sắc mặt cô ấy thoạt nhìn không khỏe lắm, ngất trên đường."
"Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó, mới đầu chị cũng không biết, chị vốn đi trung tâm thương mại Moore để dạo phố mà, vừa đi ngang qua phố Kim Đường thì thấy có rất nhiều người tụ lại một chỗ, chị tưởng xảy ra chuyện gì to tát nên chen vào xem, không ngờ lại là Mộc Chỉ, mặt trắng bệch nằm ngất dưới đất."
"Em đến bệnh viện xem sao." Hạ Niệm Văn nhảy vào phòng ngủ thay quần áo.
"Em đừng có nghe gió mà tưởng mưa, chị đã nói hết đâu.

Cô ấy không đi bệnh viện, lúc chị ngồi xuống kiểm tra thì thấy người cô ấy đổ mồ hôi lạnh, chẳng qua mấy phút sau là tự tỉnh rồi.


Chị hỏi cô ấy có muốn đến bệnh viện không, cô ấy nói không sao, không cần đi, sau đó nói tiếng cảm ơn rồi tự mình đi mất, cho nên hẳn không có chuyện gì lớn.

Lại nói, em biết đi bệnh viện nào để tìm hả? Ở Nam Thành có vô số bệnh viện mà."
Bàn tay Hạ Niệm Văn đang lấy quần áo trong tủ ra cứng đờ tại chỗ, nàng khẩn trương thì có ích gì? Trong thế giới của Mộc Chỉ cho tới giờ cũng không cần nàng, dù cho cô ấy kết hôn thật cũng thế, kết hôn giả cũng vậy, ở trong lòng Mộc Chỉ, Hạ Niệm Văn nàng cho tới giờ cũng chẳng khác gì bất kỳ một ai, cho dù cô ấy có thấy người đàn ông khác hôn nàng, cô ấy cũng thờ ơ.

Thế nên nay nghe tin thân thể cô không khỏe, mình ở đây lo lắng thì có ích gì? Quần áo trong tay lại bị nhét vào chỗ cũ, mấy ngày trôi qua, có lẽ cô ấy đã nghĩ kỹ rồi, chưa biết chừng Mộc Chỉ còn tưởng nàng cố ý tìm cớ để tiếp cận cô.
Nàng suy sụp ngồi trở lại trên giường, tình là gì, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ bất quá là hoa trong gương, trăng trong nước.

Chỉ là nàng không thể gạt khỏi đầu được, không biết thân thể cô thế nào, chiếc áo sơ mi trong tay bị vò tới vò lui, rốt cục vẫn quyết định thay quần áo ra khỏi cửa.
Đi thăm cô ấy, mặc kệ cô ấy nghĩ thế nào, nhìn thấy cô ấy bình yên nàng mới có thể an tâm.
Hạ Niệm Sanh liền đứng cạnh cửa nhìn Hạ Niệm Văn lấy quần áo ra rồi lại cất lại, lấy ra rồi lại bỏ vào, thật sự quá mất mặt, thế là lại nằm lên giường tiếp tục ngủ.
Niệm Văn ra cửa, lấy di động, cái tên quen thuộc kia nằm trong danh bạ, nàng nghĩ nghĩ, vẫn bấm gọi, di động đặt trong tay đã lâu cũng không có ai nghe.

Trong lòng nàng dâng tràn lo lắng, bắt taxi đi đến công ty tổ chức đám cưới của Mộc Chỉ, cổng lớn công ty đóng cửa, thế là lại chuyển hướng trường học, ở trường nói Mộc Chỉ xin nghỉ một tuần.

Niệm Văn ngồi trên xe taxi đi tới đi lui ở Nam Thành, tài xế taxi nghi hoặc nhìn nàng, nàng vẻ mặt lo lắng, đột nhiên nghĩ đến còn có thể tìm Liễu Đinh Huy: "A lô? Nhà anh ở chỗ nào thế?"
"Cô người đàn bà này về sau đừng bao giờ gọi đến nữa, cô ly hôn với Đinh Huy đi, tôi cầu xin cô đó." Giọng nam trầm bên kia điện thoại rõ ràng không phải thanh âm Liễu Đinh Huy.

Không bao lâu sau, bên kia điện thoại tựa hồ có tranh chấp, thanh âm Liễu Đinh Huy vang lên: "A lô."
"Em là Hạ Niệm Văn."
"À."

"Anh ở đâu thế? Mộc Chỉ bệnh rồi, em không tìm thấy cô ấy, gọi điện cô ấy cũng không nghe máy."
"Hả? Thật à? Anh về Thượng Hải rồi, xin lỗi, vừa rồi trong điện thoại có hiểu lầm, anh ta nhầm em với Mộc Chỉ."
"Không sao, phiền anh nói cho em biết địa chỉ nhà Mộc Chỉ được không?" Hạ Niệm Văn hiện tại nào có tâm tư đi nghe chuyện của Liễu Đinh Huy và người yêu của anh ta.
Chiếc xe taxi màu xanh lục lăn bánh tới mục tiêu, từ con đường thứ nhất đến thứ hai bắt đầu tắc đường.

Hạ Niệm Văn cảm thấy sốt ruột, lại gọi cho Mộc Chỉ thêm vài lần, vẫn không ai nghe máy.

Nàng xuống xe, chạy chậm một đường, tiểu khu chỗ Mộc Chỉ ở còn cách hai trạm.

Nàng ấn chuông cửa, một đoạn thời gian rất lâu trong phòng không chút động tĩnh, nàng thử hô hai tiếng, cửa rốt cục mở, người phía trong vẻ mặt tiều tụy, thoạt nhìn không chút máu, trông thấy người ngoài cửa, không khỏi ngạc nhiên: "Niệm Văn? Sao em lại tới đây?" Thanh âm của cô khàn khàn khô khốc, Hạ Niệm Văn không mời tự vào: "Chị bị bệnh phải không?"
"Vào đi, chuyện nhỏ thôi, không có gì đáng ngại."
Thoạt nhìn cô không có sức lực gì, đi được vài bước đều rất suy yếu, người co rút rúc trên sô pha, ôm bụng.
"Em gọi cho chị rất nhiều lần cũng không thấy ai nghe máy.

Niệm Sanh nói hai ngày trước chị ấy tình cờ gặp chị trên đường, chị té xỉu.

Em, em chỉ là hơi lo lắng không biết có phải chị bệnh không, cho nên tiện đường ghé qua thăm."
"Ừ, cảm ơn em, Niệm Văn, tôi không có cách nào tiếp đón em được, em cứ uống nước, thoải mái tùy tiện nhé." Nàng nói rất nhẹ, nhưng Hạ Niệm Văn cũng nghe được rõ ràng.
Nàng ngồi xổm bên sô pha, nhìn vẻ mặt tiều tụy của Mộc Chỉ, vươn tay sờ lên trán cô, nhiệt độ trên trán nóng đến dọa người: "Chị bị sốt đó, để em đưa chị đi bệnh viện, chị sốt bao lâu rồi? Sao chị không tới bệnh viện?" Hạ Niệm Văn vừa nói, vừa nâng cô dậy.
"Tôi không muốn đi, đau lắm, đi không nổi." Mộc Chỉ nắm chặt một góc thảm.
"Bị sốt sao lại đau?" Nhìn Mộc Chỉ ôm chặt bụng, Hạ Niệm Văn rốt cục hiểu ra: "Nhà chị có túi chườm nóng không?"
"Không có."
Hạ Niệm Văn lục tủ lạnh tìm đồ uống, đem nước bên trong bình đổ hết, sau đó rót nước ấm vào bình rỗng, rồi dùng khăn mặt bọc kín, đặt lên bụng cô, hơi ấm của nước nhất thời từ bụng lan tràn toàn thân.
"Chị bị đến hôm nay là ngày mấy rồi?"
"Ngày thứ hai."
Đau bụng kinh lại còn sốt, mấy hôm trước lại ngất xỉu trên đường, thân thể cô ấy rốt cuộc có vấn đề gì? Đôi con ngươi của Mộc Chỉ bị cơn sốt hành hạ vụt lóe vụt lóe, bởi vì đau bụng kinh, khuôn mặt xinh đẹp nhìn vừa đáng thương lại bất lực.

"Nhỡ lát đau nữa thì sao? Em đưa chị đến bệnh viện, được không?" Thanh âm Hạ Niệm Văn có chút run rẩy.
"Không chết được." Thanh âm khàn khàn của Mộc Chỉ vang lên trong căn phòng trống rỗng.
Nàng nhìn Mộc Chỉ nằm trên sô pha, dưới viền mắt cô nhuốm màu xanh, môi tím tái, nhất định rất đau.

Nàng biết bị hành kinh đau bụng lắm, người ở trên sô pha cô đơn ôm gối, một mình nằm đó, Hạ Niệm Văn đột nhiên cảm thấy chua xót, bật thốt một câu không nên nói: "Vì sao anh ta không chăm sóc tốt cho chị như thế?" Nói xong lại là một quãng thời gian dài trầm mặc.

Nàng biết nàng không nên nói, nhưng nàng thật sự có chút thầm oán Liễu Đinh Huy, vì lẽ gì không chăm sóc cô ấy cho tốt?
Nàng không chờ Mộc Chỉ trả lời, cũng không muốn nghe cái gọi là đáp án, Mộc Chỉ lúc này đã đau đến chỉ còn sức để thở, muốn đưa cô đi bệnh viện, cô lại nhất quyết không chịu.

Không có cách nào, Niệm Văn đành đứng dậy, nấu nước, xuống lầu mua thuốc, cô đau bụng kinh như thế chắc chắn đã kéo dài một khoảng thời gian, trong nhà ngay cả loại thuốc giảm đau bình thường cũng không có.

Nàng mua về phân loại ra, thuốc hạ sốt, nhiệt kế, thuốc cảm, đường đỏ, rượu vang, hoa quả, còn cả gạo.

Nàng mua một túi to, lúc trở lại nhà Mộc Chỉ, bình nước đã hết ấm, nàng lại thay nước nóng mới, quấn khăn mặt, rồi dọn dẹp vỏ thuốc amoxicillin cùng rác rưởi trên mặt đất sạch sẽ, sau đó đi vào bếp nấu nước đường đỏ.
Mở nước, nàng trước tiên đỡ Mộc Chỉ uống thuốc giảm đau, uống nhiều thuốc giảm đau quá sẽ có tác dụng phụ, nhưng thi thoảng uống một lần cũng đỡ hơn để cô đau như quỷ.

Nàng sốt ruột, một tay đỡ Mộc Chỉ, một tay bưng ly nước, đưa đến bên môi cô, Mộc Chỉ vội nói: "Nóng", nàng mới giật mình, đặt bên môi mình thổi thổi.
Mộc Chỉ nghiêng mặt, ôn nhu gọi: "Niệm Văn......"
Hết chương 33
-----------------------------------------
Bách Linh: Đau lòng nhất chính là khi mình dồn hết toàn tâm toàn ý đối xử tốt với một người, mà đối phương lại hoàn toàn ko đặt điều đó vào lòng. 
Có lẽ lúc bị bệnh, con người ta yếu đuối là dễ rung động nhất.

Cảnh này Niệm Văn làm mình nhớ đến Ninh Vũ ghê, thích nhất kiểu người tinh tế ấm áp dịu dàng như vậy. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận