Ái Tình Quy Hoa Cục


Kỳ thật, tiền thứ này có khi so với yêu và tình còn càng khó nói rõ ràng.

Có người nói vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì cũng không phải là vấn đề.

Trên thế giới này, tựa hồ mỗi người đều từng hỏi chính mình ý nghĩa của việc tồn tại, ý nghĩa của sự sống, Hứa Tam Đa* đã nói chuyện gì thì có ý nghĩa? Chuyện có ý nghĩa chính là sống thật tốt.

Hạ Niệm Văn cảm thấy cái tên ngốc không lúc nào không toát ra vẻ ngu xuẩn ấy căn bản là nói mò, nói văn vẻ triết học thì ai mà không biết?
(*một nhân vật trong phim "Binh lích đột kích")
Bạn là ai?
Bạn từ đâu tới?
Bạn muốn đi đâu?
Ba cái vấn đề này mới là kinh điển của phạm trù triết học, vừa giản lược lại mới mẻ.
Con người trên trần thế này có người sống vì danh, có người sống vì lợi, còn có người sống vì yêu.

Hai loại người đầu tiên thì cần tiền, mấy bạn học thuộc loại sinh ra vì tình mới là kẻ đáng thương nhất.

Hạ Niệm Văn không biết mình thuộc loại nào, tựa hồ ba loại đó đều không tính.
Hạ Niệm Văn đi làm là để duy trì cuộc sống, cho nên từ tiền lương 2500 lúc ban đầu đến 3000 bây giờ, có thể miễn cưỡng duy trì nàng có thể sinh tồn cơ bản được ở cái xã hội này.

Hạ Niệm Sanh, cũng thấy rồi đó, từ khi chia tay với bạn gái cũ, tiền trong thẻ tín dụng liền xoẹt xoẹt cà hết.

Ở thành phố này, Hạ Niệm Văn trừ người chị họ Hạ Niệm Sanh ra, còn có ai có thể cho nàng mượn một vạn đồng? Thậm chí là cho người bạn cùng phòng vừa dọn vào chưa bao lâu, không biết rõ lai lịch kia mượn.
Cho nên ngày đó, khi Hạ Niệm Văn ở văn phòng của Quốc tế Bách thị, nhìn một đống bảng biểu trên màn hình máy tính, nàng suy nghĩ, nàng bị đứt dây thần kinh nào lại đi dở hơi muốn vay tiền giúp Hạ Thận Chi? Việc này cũng quá quỷ dị đi.
"Niệm Sanh, hôm nay chị có rảnh không?" Hạ Niệm Văn thừa dịp có thời gian trống trong lúc làm việc, gọi cho Niệm Sanh.
"Hôm nay? Không phải cuối tuần em mới gặp chị à? Lại muốn gặp?"
"Ừ, em đáp ứng với Hạ Thận Chi một việc."
"Hạ Thận Chi? À, chính là cô nàng tương đối khó chơi đó hả? Em đáp ứng cô ta cái gì?"
"Vay tiền giúp cô ấy."
"Cái gì? Hạ Niệm Văn, đầu em bị cửa kẹp à, vay tiền giúp người khác? Có một số việc em phải lượng sức mà làm biết không?"
"Cô ấy cần một vạn đồng."
"Hạ Niệm Văn, em không chỉ bị cửa kẹp một lần đâu nhỉ? Khi nào thì giao tình của em với cô ta lại tới mức đấy?"

"Không phải, tại cô ấy nói đáng thương quá."
"Thế giới này người đáng thương nhiều lắm, tỷ như người tàn tật ở trên cầu vượt, hàng năm đem nhang cắm trên đùi xin cơm."
"Có nhiều người giả bộ lắm, không phải chúng ta đã từng gặp một lần sao?" Thanh âm Hạ Niệm Văn ngày càng nhỏ.
"Ví dụ như những người khi ăn mỳ vì chuyện có nên cho thêm trứng không mà rối rắm cả nửa ngày."
"Ví dụ như một cô gái vừa mất đi người yêu tám năm, ảm đạm thần thương......"
"Ví dụ như một người sáng hôm nay đi làm ở trên tàu điện bị người chen tới lui, chiếc váy mới mua bị xé rách một vết dài.

Ví dụ như cô gái bị vô số nam nhân đê tiện đạp lên đôi giày mới mua vô số ấn ký......"
"Ví dụ như cô gái sáng sớm nay ngay cả bữa sáng cũng chưa kịp ăn, ngay cả một ly cà phê cũng chưa kịp uống đã bị lãnh đạo gọi vào văn phòng mắng đến thiên hôn địa ám....."
"Còn tỷ như cô gái vừa bị sếp mắng xong, liền nhận được thiệp mời đám cưới của bạn gái cũ.

Làm ơn đi, trên đời này có ai lại không thảm hại hơn, khổ sở hơn cô tiểu thư mặt nạ đó?"
"Nhiều chuyện bi kịch như thế, ai xui xẻo đến mức có thể gặp phải toàn bộ hả?" Hạ Niệm Văn ở đầu bên kia bĩu bĩu môi.
"Thực có lỗi, khiến ngài sợ hãi, cái tên ngu ngốc xui xẻo trong lời ngài nói đó chính là cô chị họ Hạ Niệm Sanh đang nói chuyện với ngài đó ạ."
"Hả, chị, không phải chị xui xẻo đến mức đó đấy chứ?" Hạ Niệm Văn ở trong lòng vì Hạ Niệm Sanh mặc niệm ba giây.
"Đừng gọi tôi là chị, bạn học Hạ Niệm Văn, hiện tại tâm tình của tôi rất uể oải, phi thường uể oải đây này.

Em nói xem có nên đi tham dự hôn lễ kia không? Hả? Cần đưa tiền mừng sao?"
"Chị, sáng hôm nay chị bị sếp mắng?"
"Ừ."
"Chị, chị lại mua váy mới, giày mới?"
"Ừ, sáng bị xước hết rồi."
"Chị, cô ấy định kết hôn? Thế nhưng lại gửi thiệp mời cho chị?"
"Ừ."
"Chị......"
"Đừng có gọi chị nữa!!!" Cạch một tiếng điện thoại bị cắt đứt.

Sax, số lần chị họ Niệm Sanh gần đây rít gào ngày càng thường xuyên.

Nàng kỳ thật chỉ thầm nghĩ hỏi một chút xem chị ấy có cần nàng đi qua an ủi một chút không mà thôi, đương nhiên là miễn phí.
Một tuần, Hạ Niệm Văn mượn đồng nghiệp được một vạn, khi nàng cầm xấp tiền nhân dân tệ màu đỏ đặt lên bàn trà, Hạ Thận Chi cũng không ở trong phòng.


Nàng nghĩ hẳn là cô lại ra ngoài vẽ phong cảnh? Rất nhiều thời điểm, Hạ Niệm Văn nhìn một người luôn dựa vào cảm giác đầu tiên, cái loại từ trường ở một góc bí mật khó có thể nắm giữ.

Tuy Hạ Thận Chi chưa từng nói cho nàng vì cái gì cô lại gấp gáp cần một vạn đồng? Vì cái gì cô luôn xuất quỷ nhập thần hiện hữu trong phòng.

Nàng chỉ cảm thấy cô tựa hồ, thoạt nhìn thật sự cần giúp đỡ.
Kỳ quái là, đêm đó Hạ Niệm Văn ngủ ở sô pha một đêm, Hạ Thận Chi cũng không trở về.

Đợi cho ánh mặt trời dần dần ló dạng, toàn bộ căn phòng im ắng chỉ có thể nghe được tiếng gió khe khẽ thổi qua rèm cửa.

Bên ngoài cửa sổ sát đất, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua lớp thuỷ tinh chiếu vào mắt Hạ Niệm Văn.

Tiếng chuông di động cũng không thanh thuý dễ nghe, Hạ Niệm Văn từ giữa khe hở của sô pha lấy di động, tưởng Hạ Thận Chi gọi tới, tập trung nhìn vào, thì ra là Hạ Niệm Sanh.
"Em còn chưa dậy à? Hạ Niệm Văn."
"Uhm, không sai biệt lắm cũng sắp dậy rồi, làm sao vậy?" Kỳ thật nàng cũng không biết mình mới tỉnh hay căn bản một đêm không ngủ.
"Đi dự đám cưới với chị đi."
"Không phải chứ, chị xác định muốn đi?" Hạ Niệm Văn giật mình hỏi.
"Đương nhiên, nàng dám mời, chị đây dám đi."
"Nhưng mà tiệc cưới cũng phải giữa trưa mười hai giờ mới bắt đầu mà, ngay bây giờ hả?" Hạ Niệm Văn nhìn đồng hồ treo tường, mới bảy giờ năm phút.
"Phải chuẩn bị sung túc đầy đủ mà."
"Hạ Niệm Sanh, không phải chị muốn đi cướp hôn đấy chứ?"
Đang trò chuyện, Hạ Niệm Văn nghe được có tiếng chìa khoá tra vào ổ phía ngoài cửa.
"Được rồi được rồi, một lát nữa em sẽ chuẩn bị để đi." Hạ Niệm Văn thu lại điện thoại mới nhìn rõ Hạ Thận Chi trước mặt, bùn đất đầy người, thậm chí ngay cả ống quần cũng dính đầy.

Cô mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình ra khỏi cửa, bên góc áo cũng bẩn thỉu, tay cầm bảng vẽ.

Hạ Niệm Văn rất tò mò, suốt thời gian qua cô đi vẽ cái gì? Nhưng Hạ Thận Chi cho tới bây giờ cũng chưa từng cho nàng xem tranh của cô.
"Cô ra ngoài vẽ suốt một đêm à?"
"Tiền cô vay giúp tôi đâu?" Hạ Thận Chi tiểu thư cho tới bây giờ đều hỏi một đằng trả lời một nẻo.
"À, ở đằng kia?" Hạ Niệm Văn chỉ chỉ xấp tiền trên bàn.

"Ừ, cảm ơn, nếu vận khí tốt thì rất nhanh sẽ trả lại cho cô." Nói xong, Hạ Thận Chi liền đi về phía phòng ngủ.
"Vậy thì, nếu vận khí không tốt thì sao?" Hạ Niệm Văn theo lời của cô hỏi tiếp.
Thực rõ ràng, Hạ Thận Chi cũng không trả lời nàng.

Quên đi, nào có ai vừa cho mượn tiền liền hỏi khi nào có thể trả đâu.

Trên thế giới này, có ai lại không có lúc gặp phải rủi ro quẫn bách?
"Hôm nay cô có kế hoạch gì không?"
"Làm sao thế?" Bàn tay kéo mở cửa phòng hơi khựng lại.
"Nếu cô không có việc gì để làm thì tôi dẫn cô đi tham dự một hôn lễ, đỡ phải để cô một ngày buồn chán."
Trầm mặc.
Tiếp tục trầm mặc.
"Được, nhưng tôi phải tắm rửa trước đã."
Khoé môi Hạ Niệm Văn giương lên ý cười, gật gật đầu, không ngờ Hạ Thận Chi lại rất sảng khoái đáp ứng.

Nàng kỳ thật cũng chỉ muốn đưa cô ra ngoài hít thở không khí mà thôi.

Tựa hồ Hạ Thận Chi trừ việc ra ngoài vẽ ra, cho tới giờ cũng không ra khỏi cửa.

Chẳng qua không ngờ tràng hôn lễ hôm đó sẽ xảy ra thay đổi bất ngờ như thế.
Sáng sớm chủ nhật, ánh mặt trời, cây cối, vườn hoa tiên diễm trong công viên, hoa nhài, hải đường, bách hợp, thanh âm người này người kia hét to giữa chợ.

Một đám bộ dáng giống học sinh trung học hình như vừa hát karaoke suốt một đêm đi ra, thanh âm khàn khàn lại vẫn như cũ lớn tiếng ngân nga.

Mạch đập thanh xuân tương tự như vậy tuỳ ý sinh sôi không ngừng.
Hạ Niệm Văn mang theo Hạ Thận Chi xuyên qua ngõ nhỏ, đi đến cổng sắt.
Hôn lễ định ra ở Ngọc Bích Đình.
"Chị xác định thật sự muốn đi tham dự hôn lễ kia sao? Hạ Niệm Sanh?"
"Đương nhiên."
"Nhưng Ngọc Bích Đình ở phía trên Nam Sơn, tụi em đi lên thế nào?"
"Hạ Niệm Văn, nếu em muốn bò lên đó, chị cũng không ngại, bắt xe đi, chị trả."
Thời điểm tới Ngọc Bích Đình, trong chớp mắt Hạ Niệm Văn có chút hoảng hốt.

Ở thành phố này mọi người đều biết, người bình thường sẽ không đến địa phương này.

Nơi đây cây xanh mọc thành rừng, chim chóc bay thành đàn, kiến trúc theo kiểu châu Âu, non xanh nước biếc.


Người thường lui tới nơi này không phải danh môn chính là vọng tộc, cho dù không phải danh môn vọng tộc thì cũng là nhà giàu nới nổi.

Bởi vì Hạ Niệm Văn nghe Hạ Niệm Sanh từng nói, nếu bạn ghét tụi nhà giàu thì phải đi Ngọc Bích Đình.

Đêm khuya ba giờ sáng, đi gõ cửa từng nhà giàu, cái loại cảm giác sung sướng đó nhất định còn thích hơn nhiều so với đi siêu thị bóp nát mấy gói mỳ ăn liền.
Nghe nói hang ổ của Bách thị Quốc tế của nàng ở nơi này.
Thời điểm lên núi, Hạ Thận Chi không hiểu sao lại hỏi: "Hôn lễ tham dự là ở trên ngọn núi này?"
"Ừ, làm sao vậy?"
"Không có gì."
Thời điểm đến Ngọc Bích Đình, Hạ Niệm Văn cũng bị cảnh tượng trước mặt làm kinh hãi, nhưng thật ra Hạ Thận Chi lại vẻ mặt trấn định tự nhiên.

Yêu tinh chính là yêu tinh, khẳng định vẫn là một con yêu tinh thấy qua việc đời.
Tuỷ rằng Hạ Niệm Văn không cảm thấy hứng thú đối với rất nhiều thứ thuộc về danh lợi, nàng cũng không có hứng thú thừa tiền đi đổ vào mấy thứ đó, cho nên nhìn nhãn hiệu xe, Hạ Niệm Văn đối với ngành công nghiệp ô tô chính là đồ ngốc.

Chẳng qua chỉ nhìn đường cong của thân xe cũng có thể biết đều là loại quý báu.
"Hạ Thận Chi, cô có biết mấy chiếc xe đó là gì không?"
"Mercedes-Benz"
"BMW."
"Hai loại biển xe tục tằng nhất này cô cũng không nhận ra?" Hạ Thận Chi mặt vô biểu tình nhìn Hạ Niệm Văn, hiện tại xem ra, Hạ Niệm Văn càng như là người xuyên qua đến.
"Bentley."
"Cadillac."
"Đây là chiếc Rolls Royce phiên bản giới hạn toàn cầu."
Một loạt xe hơi giá trị xa xỉ xếp hàng, không sai biệt lắm có thể triển lãm một hồi xe VIP cao cấp.
"Nga, nhìn cũng đẹp." Lòng hiếu kỳ của Hạ Niệm Văn đối với mấy chiếc xe này còn không bằng đối với thân thế của Hạ Thận Chi.

Hạ Thận Chi thế nhưng lại biết rõ ràng mấy chiếc xe xa hoa đó?
"Sao em lại dẫn cô ta tới đây?" Không biết Hạ Niệm Sanh chui ra từ nơi nào, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Hạ Niệm Văn cùng sắc mặt bình tĩnh tự nhiên của Hạ Thận Chi, hỏi.
"Dù sao Thận Chi không có việc gì làm, cho nên em dẫn theo cô ấy đến đây.

Chuyện đó, bạn gái cũ của chị gả cho ai thế? Hình như có vẻ rất có tiền."
"Tam thiếu gia nhà em."
"Bách Văn Sơ???" Hạ Niệm Văn kinh ngạc hô lên cái tên kia, tam thiếu gia của Bách thị Quốc tế?
"Bạn gái cũ của chị trèo lên cành cao hả? Hơn nữa cái cành này cũng quá cao rồi, Bách thị Quốc tế ah, Niệm Sanh, chị nén bi thương đi." Hạ Niệm Văn hít sâu một hơi, vỗ vỗ sau lưng Hạ Niệm Sanh, coi như an ủi.
Hết chương 6


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận