Bách Thanh Quân vừa dứt lời, di động trong túi liền vang, cô xoay người, nghe máy.
"Ừ, tôi biết rồi, hiện tại người ở đâu? Lập tức tìm ra cho tôi, Bách Văn Sơ đâu? Được, tôi lập tức quay lại." Thanh âm Bách Thanh Quân bình bình, nhưng sự lãnh đạm trên mặt mày không khỏi làm cho người ta nín thở.
Tịch Cẩn Chi hai tay đút túi, nghe cô nói chuyện điện thoại.
Bách Thanh Quân ngước mắt liếc nàng một cái: "Tôi còn có việc, đi trước."
"Ừ." Tịch Cẩn Chi không động đây, chỉ thấy thân ảnh của cô càng lúc càng xa, biến mất trong bóng đêm.
Nam Thành, trên Nam Sơn, ở Bách gia, cửa nhà vốn yên tĩnh đã bị phóng viên vây kín, tuần san, đài truyền hình, thậm chí đã có người dựng sẵn giá đỡ máy quay trên bãi cỏ, ở trên cao nhìn xuống.
Vừa nghe tiếng gió thổi cỏ lay, ai nấy gào thét một tiếng, trong lúc nhất thời Bách Thanh Quân xuất hiện, ánh đèn máy ảnh đã sáng lên, cửa kính hiện lên đầy mặt phóng viên và microphone.
Bách Thanh Quân cảm thấy phiền toái, chỉ là hiện tại bảo cô phải trả lời thế nào? Cô thậm chí cũng không rõ tình huống.
Hiện tại Bách gia do cô làm chủ, dù cô không muốn đối diện thì việc này trước sau gì cũng do cô gánh vác.
Cô thở dài một hơi, đẩy cửa xuống xe.
Phóng viên đã cầm máy ảnh sắp dí đến mũi cô, Thanh Quân lạnh lùng nhìn người kia một cái, đi về phía cửa nhà mình.
"Bách tổng, Lăng Tiêu Tiêu là con dâu của Bách gia, làm ra chuyện như vậy, đối với việc này ngài có ý kiến gì không?"
"Đối với hành vi đó của nàng, làm em trai, Bách Văn Sơ hiện đang ở đâu? Vì sao anh ta không ra mặt trả lời chuyện này?"
"Nghe nói chị chồng em dâu hai người vẫn luôn không hợp nhau, có thể nào bởi vì chuyện này mà sẽ trục xuất Lăng Tiêu Tiêu ra khỏi Bách gia không?"
"Nghe nói Tịch gia đại tiểu thư đã trở lại, có một khoảng thời gian Bách tổng đặc biệt qua lại thân thiết với Tịch tiểu thư, Bách tổng có biết mấy năm qua Tịch tiểu thư đã đi đâu? Đã làm gì không?"
Bách Thanh Quân nghe được câu hỏi cuối cùng, khựng lại, chỉ một giây mà thôi, lại đi về phía cổng nhà mình, cổng lớn hé ra một khe, cô lắc mình lách vào, sắc mặt xanh mét.
Đã bao lâu rồi không gặp trường hợp náo nhiệt như thế, cũng chỉ có cô em dâu mới cưới về nhà bọn họ mới có sức hút đến vậy.
Bách Thanh Quân cầm áo khoác đặt vào tay quản gia, thuận miệng hỏi: "Nàng đâu?"
"Thiếu nãi nãi ở trên lầu."
"Nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia đâu?"
"Đều còn chưa trở về."
Bách Thanh Quân chán ghét nằm ở sô pha, hỏi quản gia: "Bên ngoài tình hình thế nào?"
"Đại khái có hơn mười nhà truyền thông, hơn ba mươi phóng viên, không sai biệt lắm thì toàn bộ truyền thông của Nam Thành đều đến đây."
"Bọn họ cũng thật chuyên nghiệp, đêm tối thế này, tăng ca cũng quá vất vả rồi." Bách Thanh Vân vừa nói vừa đi lên lầu, chưa hôm nào cô mệt như hôm nay.
Lăng Tiêu Tiêu đứng ở ban công, bóng dáng thê lương, một tay chống trên sô pha, một tay cầm điếu thuốc lá.
Không biết nàng đang nghĩ đến cái gì, suy nghĩ đến nhập thần, không khỏi ngay cả khi nào Bách Thanh Quân ở sau lưng cũng không biết.
Bách Thanh Quân đến gần một chút mới nhìn rõ miếng băng gạc nhiễm hồng trên cổ tay nàng.
Xem ra, Dịch Tư Phong nói không giả.
Lăng Tiêu Tiêu cảm thấy phía sau có người, quay đầu nhìn, thấy là Bách Thanh Quân, có chút bối rối, tuỳ tay bóp tắt điếu thuốc, cổ họng khô khốc hô: "Chị."
Thanh âm nàng khàn khàn, giọng nói trầm thấp, thần sắc cũng rầu rĩ.
Bách Thanh Quân lấy tay phẩy phẩy mùi khói thuốc trong không khí: "Cô đang làm gì hả?"
Bách Thanh Quân kìm nén cơn tức giận, cho dù cô không thích nữ nhân trước mắt, nhưng nếu nàng ta đã là người Bách Văn Sơ cưới về nhà, cô vẫn sẽ đối xử với nàng như người nhà Bách gia, chỉ là từ ánh mắt đầu tiên gặp Lăng Tiêu Tiêu đã cảm thấy trên người nữ nhân này có cỗ khí tức khiến người ta thực bất an.
Cô không muốn ôm thành kiến ở chung với Lăng Tiêu Tiêu, chỉ là ngay từ ánh mắt đầu tiên đã không thích, cho nên sau đó đều chỉ dùng cách thức khách sáo lễ phép để sống chung.
Thường ngày chỉ cảm thấy Lăng Tiêu Tiêu làm việc quái đản quỵ dị, cô từng nói bóng nói gió với Bách Văn Sơ, nhưng Bách Văn Sơ chìm đắm trong cuộc sống mới kết hôn, cưng chiều Lăng Tiêu Tiêu như bảo vật, mặc cho ai nói Lăng Tiêu Tiêu không đúng, hắn cũng không để tâm.
Hắn càng như vậy, Bách Thanh Quân lại càng lo lắng, chẳng qua cho dù nàng nghĩ nhiều đến đâu, với quan hệ của hai người đó, cô dù sao cũng chỉ là người ngoài.
"Không có gì." Lăng Tiêu Tiêu tự nhiên đáp.
"Không có gì? Bên ngoài nhiều phóng viên như thế là đã xảy ra chuyện gì? Vết thương trên cổ tay cô là vì lý do gì?"
"Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi." Lăng Tiêu Tiêu đáp lại, lời ít mà ý nhiều.
Đêm đã khuya, ngoài cửa vẫn một mảnh đèn đuốc sáng trưng, Bách Thanh Quân bị thái độ hờ hững của nàng chọc giận, tiếng bước chân dồn dập dừng lại trước mặt Lăng Tiêu Tiêu: "Mặc kệ cô làm gì, mong cô nhớ rõ thân phận của cô đầu tiên, cô là con dâu của Bách gia, bắt đầu từ ngày hai người kết hôn, cô cũng đã là một phần tử của Bách gia, mọi hành vi tuỳ tiện của cô đều đại biểu cho hình tượng của Bách gia."
"Em không phải...." Thanh âm nàng khàn khàn, hàng mi dài run lên, thật sự rơi lệ.
Bách Thanh Quân bị một tiếng bật thốt của nàng doạ sợ, vừa hoảng sợ lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại không thể nói rõ ràng.
Thấy vẻ mặt Lăng Tiêu Tiêu trắng bệch, trong phòng còn quanh quẩn mùi rượu dày đặc, nỗi nghi hoặc trong lòng hiển nhiên càng lúc càng lớn.
Ban đầu, cô nghĩ mình nghĩ quá nhiều, nghĩ Lăng Tiêu Tiêu chẳng qua chỉ là loại phụ nữ muốn gả cho kẻ có tiền mà thôi.
Mấy tháng qua, Văn Sơ đối với cô ta chiều chuộng có thừa, mà nàng tất nhiên là thẹn thùng nhu tình.
Dù ở nhà hay công ty, hai người đều nùng tình mật ý như đôi vợ chồng mới cưới, chẳng qua thần sắc của nàng luôn luôn nhuốm chút cô đơn, dáng vẻ thỉnh thoảng giống như che dấu rất nhiều tâm sự.
Bách Thanh Quân không đi tra xét đến tột cùng, nhưng gây ra chuyện lớn thế này, nàng ta lại buồn bã nói mình không phải người Bách gia, chẳng lẽ tình cảm của nàng ta và Bách Văn Sơ xảy ra vấn đề gì?
"Văn Sơ đi đâu rồi?" Bách Thanh Quân chuyển chủ đề, hỏi.
"Không biết." Lăng Tiêu Tiêu nhìn bóng đêm đen như mực, từ cổ tay truyền đến một trận đau đớn, một nhát dao vẽ xuống thì tốt rồi, mọi chuyện đều có thể không cần đối mặt, không cần quản ước định với Tịch Cẩn Chi, không cần hèn hạ đi tìm người kia, cũng không cần lại đi lo lắng an nguy của người nhà, cái gì cũng có thể không cần hỏi đến.
Nàng có thể nhìn thấy sắc hồng khắp núi đồi, thậm chí còn có thể nhìn đến loại khoái cảm khi da thịt bị cắt ra.
Nàng nghe được tiếng kinh hô chung quanh, lại duy nhất không nghe được thanh âm người kia, đến lúc ngã xuống, nàng như thấy được bộ dáng của Niệm Sanh, tay người đó đặt sau lưng mình.
Nàng nhớ không rõ, nghĩ đến lại bất giác đỏ bừng hai mắt.
Bách Thanh Quân lặng im một khắc, rồi chậm rãi hỏi: "Có phải cãi nhau với Văn Sơ không? Hay là ở nhà mãi không vui?" Dù sao đều là phụ nữ, nghĩ nàng có lẽ lẻ loi một mình, gả từ Bắc Kinh lại đây, cha mẹ cũng không ở bên, có lẽ là mới làm vợ người nên thế.
Thanh Quân hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi.
Lăng Tiêu Tiêu lại chỉ lắc đầu, nói không ra lời, nàng nên nói cho người này tất cả không? Nói cho một người cũng không ưa mình, nói cho chị ta, nàng gả vào Bách gia là vì trả nợ, nói cho chị ta, vì trả ơn, nàng không thể không bỏ người mình yêu nhất, nói cho chị ta, tự nàng tìm tới cửa người kia, tự rước lấy nhục, rồi không chịu nổi gánh nặng, lại bị người đùa giỡn ở quán bar, cho nên lấy lưỡi dao cắt cổ tay mình.
Nàng nên làm thế nào có thể nói với Bách Thanh Quân hết thảy?
Bách Thanh Quân thấy nàng không muốn nói thêm nữa, đành phải phân phó quản gia trông nàng, đỡ phải để nàng lại gây ra chuyện gì.
Nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn còn một đoàn phóng viên đông nghịt.
Bách Thanh Quân phân phó phòng bếp nấu ba mươi bát bánh trôi ngâm rượu.
Phòng bếp nghĩ nghe lầm, chậm chạp không chịu hành động.
"Đi đi." Bách Thanh Quân trở lại sô pha gọi cho Bách Văn Sơ và Bách Văn Trọng, đều không thể kết nối được.
Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, vợ mình lại tự sát, hiện tại thế nhưng không thấy bóng dáng Bách Văn Sơ đâu.
Nửa giờ sau, bánh trôi ngâm rượu nấu xong, Thanh Quân đứng đậy, tự mình đẩy cánh cổng nặng trịch ra, nhất thời ánh đèn chiếu ào ào loang loáng không ngừng.
Bách Thanh Quân bình tĩnh trấn định, thanh âm lạnh lùng vang lên giữa màn đêm trống trải: "Đã trễ thế này rồi, mọi người còn cần cù công tác, vất vả rồi, trời đông giá rét, ăn một chút gì rồi hẵng phỏng vấn." Nói xong liền phân phó người trong bếp đem từng chén bánh trôi ngâm rượu vào tay các phóng viên kia.
Phóng viên bị chiêu này của cô làm cho luống cuống tay chân, nhận cũng không được, mà không nhận cũng không xong.
Có người ngượng ngùng nói: "Sao lại có thể không biết xấu hổ thế chứ? Bách tổng."
"Không sao, uống thứ này để làm ấm thân thể đã, ăn xong rồi tôi sẽ trả lời từng vấn đề của mọi người." Bách Thanh Quân khụ một tiếng, sắc mặt hơi dịu lại, chung quy chỉ có một mình cô ra đối mặt.
Phóng viên uống xong bánh trôi, được Bách Thanh Quân mời vào nhà, chờ mọi người ngồi xuống rồi, mới chậm rãi nói: "Em dâu của tôi thân thể không khoẻ, hiện tại sẽ không nhận phỏng vấn của các vị, ai có vấn đề gì cứ trực tiếp hỏi tôi, chờ thân thể nàng khoẻ lại rồi có thể nói sau."
"Bách tổng, đã trễ thế này, vì sao còn chưa thấy Bách Văn Sơ và Bách Văn Trọng?"
Đúng vậy, cô cũng muốn hỏi vì sao, họ Bách không chỉ có mình cô, cô cũng chẳng qua chỉ sinh sớm hơn bọn họ vài năm mà thôi.
"Văn Sơ và Văn Trọng vì chuyện công ty, hiện tại không ở trong nước."
"Vậy thì vì sao Bách thái thái lại tự sát? Có liên quan đến em trai của cô sao? Hay mới vừa kết hôn không lâu, cảm tình đã có vết rách?"
Ánh mắt Bách Thanh Quân khẽ biến, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Tình cảm giữa Tiêu Tiêu và Văn Sơ tốt lắm, hơn nữa mới tân hôn không lâu, bọn họ rất hạnh phúc."
"Vậy thì vì sao cô ấy lại tự sát? Bách tổng, xin thứ cho tôi mạo muội, tôi cũng phải trở về báo cáo kết quả công tác."
"Anh hỏi đi." Bách Thanh Quân bất đắc dĩ trả lời.
"Nghe nói cô và Lăng Tiêu Tiêu không hợp nhau, ở Bách Thị Quốc Tế cũng không ít lần chèn ép, lần này Lăng Tiêu Tiêu tự sát có liên quan với cô không?"
Bách Thanh Quân bị câu hỏi này làm cho nghẹn họng, một tay chống lên sô pha: "Nếu mỗi một lời đồn đại tôi đều phải đáp trả thì tôi sẽ mệt chết mất.
Ở nơi này, tôi chỉ nói lần này thôi, cũng là lần cuối cùng, bắt đầu từ ngày Tiêu Tiêu gả vào Bách gia thì nàng chính là người của Bách gia, trừ khi có ngày chính nàng muốn chạy, nếu không thì cả đời đều là người Bách gia."
Dứt lời, đã thấy Lăng Tiêu Tiêu đứng trên cầu thang xoắn, dáng người cao gầy, hốc mắt hồng hồng, hơi đưa tay giấu ra sau, chậm rãi nói: "Chị, vẫn cứ để em tới đi."
Hết chương 60