Đối với người nhà họ Triệu, thiên kim thật quay về còn không có giá trị bằng cái két sắt lớn. Vì vậy mọi người chỉ chú ý đến nó, không ai phát hiện tôi đã rời khỏi đại sảnh.
Chưa đi được bao xa, tôi đã bị người ta hung hăng kéo tay ra sau: “Triệu Quan Cận!”
Tôi xoay người, nhìn chằm chằm những ngón tay gần như trắng bệch đang bóp chặt lấy mình, cười nói: “Anh Chung, anh nên gọi tôi là Tống Quan Cận.”
“Em...”
“Tống là họ của mẹ tôi, Tống Nhữ Anh. Tôi là con gái bà ấy.”
Đối phương nhìn tôi chằm chằm, rất lâu sau đó đột nhiên hắn bật cười.
Tôi có chút khó hiểu: “Anh cười gì đấy?”
“Chỉ là anh thấy em thật hài hước.”
“Không, tôi làm sao hài hước bằng anh được.”
“Em hài hước hơn anh.”
“Anh...”
Chung Vãn Ý thấy tôi trước sau vẫn luôn hờ hững thì lạnh mặt, dường như muốn tìm tòi chút thật lòng dưới lớp da giả tạo của tôi: “Vậy là em vẫn luôn gạt anh? Rõ ràng em có rất nhiều cơ hội để nói sự thật cho anh nghe mà!”
Tôi nhìn hắn đầy quái lạ: “Tại sao tôi phải nói sự thật với anh? Nói ra rồi thì làm sao anh dốc hết tâm huyết lên người tôi nữa chứ?”
“Em...” Hắn tức đến bật cười: “Sao em biết chắc là anh sẽ không làm thế?”
“Đương nhiên là anh sẽ không.” Dưới ánh nắng mặt trời, tôi càng có thể nhìn thấu con người hắn hơn: “Bởi vì nói ra thì anh chỉ cần cầu hôn tôi là xong, đúng không? Đáng tiếc, tôi lại không muốn thành lập mối quan hệ hôn nhân không tình yêu với anh.”
Chung Vãn Ý không nói gì, tôi lùi ra sau vài bước rồi rời khỏi phạm vi mà hắn có thể chèn ép tới: “Không có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống đâu, Chung Vãn Ý à, trên thế gian này làm gì có người phụ nữ nào được sinh ra chỉ để cứu vớt anh. Nếu muốn tôi giúp đỡ thì anh phải bày tỏ thành ý đầy đủ mới được.”
Nói đến đây thì coi như chúng tôi đã xé rách mặt mũi lẫn nhau. Tôi dùng hành động thực tế để chứng minh với đối phương là câu chuyện của chúng tôi không có cứu rỗi. Hắn không phải là bậc quân tử lỗi lạc đáng để người ta tôn sùng, tôi càng không phải người vĩ đại đội trời đạp đất, mọi sự phục tùng đều có cái giá của nó.
Sắc mặt hắn thay đổi, lời cuối cùng nói ra lại là một câu hỏi nhẫn nhịn: “Chẳng lẽ suốt thời gian qua trong lòng em không có chỗ nào dành cho anh sao?”
Tôi cười, kéo tay áo bị đối phương níu chặt ra: “Này, anh uống nhiều thuốc vào, đừng có mà nổi điên nữa.”
Ở buổi tiệc gia đình tối hôm đó, Chung Vãn Ý xưa nay không uống rượu bỗng dưng say mèm. May mà tính nết sau khi uống rượu của hắn không đến nỗi tệ, say rồi cũng không làm ầm ĩ mà yên lặng ngồi ngu người một chỗ. Cuối cùng Triệu Túc Đàm nhìn không nổi nữa, tìm vài bảo an đỡ hắn vào phòng nghỉ cho khách.
Tôi đi ngang qua chỗ hắn, đột nhiên bị ôm rịt không chịu buông tay. Tôi vùng vẫy hai lần không thoát nổi thì lịch sự nói: “Anh Chung, anh say rồi.”
“Anh không say.”
“Tên ma men nào cũng nói vậy.”
Hắn không phản bác mà hỏi tôi tại sao.
“Tại sao cái gì?”
“Tại sao em lại làm vậy?” Đối phương say khướt, kéo tôi lại nói: “Anh biết em lợi dụng nhà họ Triệu, còn lợi dụng cả anh. Em ăn cơm hai đầu, em...”
Nói tới nói lui, ánh mắt hắn dần khác đi, tựa như người trước mắt hắn là một con quái vật. Mấy bảo an thấy chúng tôi lôi kéo qua lại thì qua quýt vứt hắn lại cho tôi luôn.
Tôi đỡ hắn đến giường lớn trong phòng cho khách, thấy hắn mặc dù đang say nhưng ánh mắt vẫn rất cẩn thận nên cười hỏi: “Anh sợ à?”
Chung Vãn Ý không nói lời nào. Tôi còn định chọc ghẹo hắn thì bỗng dưng mất hứng, đang do dự không biết có nên ném hắn xuống hay không thì đột nhiên bị hắn ôm lấy.
Người vốn xa xôi bỗng dưng gần trong gang tấc... Đôi mắt tĩnh lặng trước mặt tôi chưa từng tỏ ra rụt rè yếu ớt bao giờ.
“Triệu Quan Cận, em đừng đi.”
Gò má hơi lạnh lẽo không ngừng cọ lên cổ tôi: “Đừng đi, xin em...”
Dưới sự cầu xin của Chung Vãn Ý, tôi đỡ hắn vào phòng vệ sinh, hầu hạ hắn tắm rửa xong lại đỡ về giường ngủ. Lúc đầu hắn tỏ ra tỉnh táo lắm, thậm chí còn có thể gọi đúng tên tôi.
“Triệu Quan Cận.”
“Ừ.”
Tôi đáp lời hắn, không chút đề phòng. Tức khắc sau đó tôi đã bị hắn đè xuống. Khác với lần vuốt ve không vượt quá giới hạn trước đây, lần này đối phương dùng thủ đoạn rất ác liệt. Hắn được voi đòi tiên, không biết điểm dừng là gì...
Tóm lại... chuyện gì nên xảy ra cuối cùng đã xảy ra.
Tôi còn chưa hoàn hồn lại được, muốn đợi hắn tỉnh táo lại mới nghiêm túc thảo luận tất cả những chuyện vừa diễn ra. Không ngờ là tôi cứ bị hắn đè bên hông mãi rồi mơ màng ngủ mất lúc nào không hay.
Khi tỉnh dậy, người đàn ông trước mặt đang híp mắt đánh giá tôi dưới ánh mặt trời ảm đạm. Hắn vừa quan sát vừa giơ tay ôm mặt tôi, giống như đang xác nhận điều gì.
“Không phải mơ.” Giọng điệu hắn rất vui vẻ.
Sau đó tôi lại bị hắn đè lên người. Lúc này tôi không chấp nhận nằm yên nữa mà chửi ầm lên: “Tên khốn kiếp nhà anh. Anh còn muốn làm gì tôi nữa, tôi không tha cho anh đâu.”
Tôi lấy hết sức bình sinh ra giãy giụa. Đuôi mắt Chung Vãn Ý cong lên, khóe môi nhộn nhạo giương lên một nụ cười rất nhẹ.
Trong ánh mặt trời u ám hôm đó, tôi nằm trong vòng tay ấm áp siết chặt, thấy trái tim đập nhanh rộn rã hơn bình thường.
Tôi sợ hắn không nói không rằng mà làm tới nên vội vàng từ chối: “Anh xuống giường trước đã, có chuyện gì từ từ nói sau.”
Đối phương chậm chạp lên tiếng: “À.”
Đợi đến khi hắn đứng dậy thì tôi vội vàng kéo quần áo bản thân lên. Hai bên ăn mặc tương đối đàng hoàng xong, tôi đanh mặt ném cái túi Kelly giá trị mấy trăm ngàn qua: “Trả cho anh.”
Hắn nằm dựa vào đầu giường, lấy ra một điếu thuốc cắn trong miệng, bày ra khí chất lưu manh đạt tiêu chuẩn nói: “Túi này quý giá lắm đấy.”
“Có quý cỡ nào cũng chỉ là một cái túi thôi.”
“Đúng không?” Bỗng dưng hắn nhỏ giọng: “Nhưng đó là di vật của mẹ anh.”
Thế thì tôi càng không có lý do nhận nó.
Hắn thấy tôi xoay người muốn đi thì vội vàng giữ tôi lại: “Cái túi này đáng lý nên để lại cho vợ tương lai của anh.”
Có lẽ tôi nên từ chối, nhưng đôi mắt đau đớn của đối phương làm tôi lựa chọn im lặng.
“Triệu Quan Cận, em có yêu anh không?”
“Anh từng dạy tôi là người có tư tưởng ích kỷ không có tình yêu.”
...
“Quên nó đi, để anh dạy em lại một lần, anh còn rất nhiều điều có thể dạy cho em.”
Khi tôi muốn lắc đầu thì phát hiện đối phương lặng lẽ nhìn tôi chằm chằm. Hắn giống như lữ khách lạc trên sa mạc đói khát đã lâu, một giây tiếp theo sẽ dùng máu thịt tôi để giải khát.
Tôi chần chờ trong ánh mắt hắn trần trụi, trong đầu vẫn còn lưỡng lự tìm từ ngữ thì một nụ hôn rơi xuống với khí thế không gì chống đỡ được. Hắn tuyệt vọng kìm giữ tôi, như người chìm xuống đáy nước cố gắng bám lấy tấm gỗ nổi duy nhất còn sót lại.
“Triệu Quan Cận, em không thể đối xử với anh như vậy.”
Chung Vãn Ý hiếm khi chịu cúi đầu. Để tôi đồng ý giữ mối quan hệ này, gần đây hắn rất hay ra vào cửa lớn nhà họ Triệu.
Triệu Dữ Hủy vẫn cố chấp nghĩ rằng còn nhiều ứng cử viên tốt hơn cho vị trí con dâu cả nhà họ Chung. Hôm nay cô ta mời bạn bè của mình đến nhà tham dự party, thậm chí còn nói chuyện liên hôn của nhà họ Chung ngay trước mặt tôi.
“Thật ra anh Chung rất được lòng tiểu thư các nhà kinh doanh bất động sản. Mới hôm trước thôi, con gái một của bất động sản Côn Luân còn hỏi xin tôi wechat hắn đấy.”
Có người kinh ngạc: “Không thể nào, cậu cho thật à?”
“Đương nhiên phải cho rồi.” Cô ta đắc ý giơ điện thoại lên cao: “Chỉ cần hai người bọn họ thành đôi, tôi có thể dựa vào công lao mai mối để lấy được miếng đất tốt nhất của bất động sản Côn Luân.”
Nghe vậy, mọi người tỏ ra hâm mộ không thôi, mồm năm miệng mười tâng bốc làm bầu không khí ngập tràn mùi vị hân hoan.
Chuyện này vốn không có liên quan gì đến tôi, mãi đến khi Triệu Dữ Hủy bắt đầu lắm lời bàn đến đời sống sinh hoạt riêng tư của người nào đó.
“Không chừng anh Chung vẫn còn là trai tân đó.”
“Thật không đấy?”
“Thật mà! Tôi nói cho cô hay, hắn...”
Không để Triệu Dữ Hủy có cơ hội nói tiếp, tôi xen mồm vào: “Hắn không phải.”
Một tiểu thư ở bên cạnh ngạc nhiên hỏi: “Sao cô biết được?”
Tôi im lặng một hồi lâu, sau đó căng da đầu nói: “Tôi đoán...”
Mọi người nghe thế thì thả lỏng thấy rõ.
“Nói bừa cái gì đâu không!”
“Chứ gì nữa!”
“Đừng quan đến tâm cô ta!”
Tôi vội đi ra cửa, lười cãi cọ với cô ta. Vừa đi đến gara thì đột nhiên bị ai đó ôm lấy, mạnh đến mức tưởng chừng muốn khảm tôi vào trong da thịt hắn.
“Anh nhớ em.”
Đến tận giờ phút này, rốt cuộc là điều gì đã buộc chặt tôi và Chung Vãn Ý lại với nhau?
Lợi ích? Dục vọng?
Hoặc là nỗi cô đơn không cách nào chịu được?
Ở trong thế giới coi trọng vật chất này, chúng ta rất hay ngộ nhận thứ đơn giản có nghĩa nhạt nhẽo, hiểu lầm thứ hoa lệ là đủ đầy, hay nhầm lẫn thâm tình thành ngu xuẩn.
Khi hết thảy đều đã thuận theo ý Chung Vãn Ý, hắn đột nhiên trở nên luống cuống, cố chấp đòi hỏi tôi chứng minh tình cảm: “Còn em thì sao Quan Cận, em có nhớ anh không?”
“Nhớ.”
Không may là câu trả lời cho có lệ này không thể làm đối phương vừa ý, ngược lại hắn còn liên tục dùng chóp mũi cao thẳng dụi vào đỉnh đầu tôi: “Nói em nhớ anh, em yêu anh đi, Quan Cận...”
Tôi mất kiên nhẫn nói: “Chung Vãn Ý, đừng diễn trò nữa! Tôi không phải lựa chọn tốt nhất mà anh có, đúng không?”
“Ai nói?” Hắn phản bác.
Ngay lập tức, cách đó không xa có giọng nữ ngắt lời: “Tôi nói.”
Tôi ngẩng đầu, thấy Triệu Dữ Hủy đang đứng ở cầu thang, biểu cảm cô ta bị ẩn sau màn đêm: “Chung Vãn Ý, anh quên cô ta từng lừa gạt anh rồi à?”
“Đương nhiên không quên.”
“Vậy mà anh còn dây dưa với cô ta?”
“Vậy tại sao cô ấy không đi lừa ai khác nữa?”
“Chung Vãn Ý!” Triệu Dữ Hủy hét lên trong đêm: “Anh điên rồi!”
Mặc kệ cô ta trách cứ, Chung Vãn Ý giữ im lặng rồi đáp lời: “Tôi tin tưởng cô ấy có nỗi khổ riêng.”
Hắn mù quáng đến độ làm Triệu Dữ Hủy khiếp sợ. Cô ta tập tễnh đến gần, lúc này tôi mới phát hiện ra hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt tối tăm kia, ướt át mà hỗn loạn: “Tin tôi đi Chung Vãn Ý, cô ta xấu lắm! Bỏ cô ta đi, anh mau bỏ rơi cô ta đi!”
Giọng điệu cao chót vót của cô ta làm tôi thấy ê răng, nhưng hắn không hề dao động một chút nào. Đến khi cô ta không khống chế được nữa, bụm mặt bộc phát một tiếng khóc nhỏ tôi mới bất ngờ nhận ra.
Sau hai năm bước vào nhà họ Triệu, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ta khóc.