Sau khi rời khỏi bệnh viện, tôi quay về chân núi trải qua những ngày an lành gió thổi vi vu.
Đến một hôm nọ, tôi nhận được ảnh chụp của ai đó gửi đến. Ảnh đặc tả cảnh tôi đang đứng một mình giữa núi rừng. Lật ra mặt sau là hàng chữ viết tay thanh mảnh: [Anh là ngọn núi vững chãi, vì có em nên mới biết lao xao.]
Hóa ra một người đắm mình giữa chốn phù hoa như hắn cũng có thể tinh tế thế này.
Chung Vãn Ý đã nhận được vai trò quản lý sản nghiệp trong nhà, tuy thời khóa biểu bận rộn nhưng luôn tìm tới đây vào một buổi chiều nào đó, cùng tôi nhàn rỗi ở nơi hoang vu hẻo lánh này.
Thời gian trôi xa, đôi khi hắn sẽ tìm tòi: “Chẳng lẽ em cứ thế rời khỏi nhà họ Triệu à?”
Hắn thấy tôi gật đầu thì im lặng rất lâu: “Em thông minh và biết phấn đấu, chỉ cần em muốn thì vẫn còn cơ hội quay lại.”
“Không, em không muốn.”
Tôi lắc đầu nói: “Em không thích sống ở đó, em thích ở lại chỗ này hơn.”
Đối phương im lặng, nhìn tôi chằm chằm. Tôi cụp mắt, rót đầy nước trà ấm áp cho hắn: “Chung Vãn Ý, em chỉ thích anh thôi.”
Thích nhìn thấu qua vẻ ngoài lạnh lùng cố gắng bảo vệ bản thân, liếc mắt qua là có thể chạm đến linh hồn. Nơi đó có một tình yêu đơn giản mà dồi dào, cùng với trái tim bình thường nhưng sâu sắc.
Nghĩ đến đây, tôi giơ tay lên, một ngụm uống cạn hết tách trà vừa rót đầy cùng với sương mù nơi đáy mắt.
“Nhưng em không thể ở lại nhà họ Triệu vì anh.”
“Tại sao?” Hắn không chịu tin mà lẩm bẩm: “Tại sao không thể ở bên cạnh anh?”
“Thế thì tại sao không phải là anh ở bên cạnh em?”
Tôi chậm rãi nói: “Em đã nhận thầu một năm quyền kinh doanh ngọn núi này, dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, chẳng lẽ còn không nuôi nổi anh à?”
Sắc mặt đối phương lập tức tái đi, toàn bộ bàn tay nắm chặt chén trà nổi gân xanh.
Chúng tôi rất giống nhau, cho dù bị vận mệnh đàn áp cũng chưa từng chấp nhận cúi đầu tuân theo. Chúng tôi đều hiểu đối phương đi được đến nước này đã trả giá bao nhiêu nỗ lực.
Chung Vãn Ý cắn chặt răng, đôi mắt sáng nhanh chóng trở nên ảm đậm, âm u. Tôi thấy hắn gần như cắn môi bật máu thì đứng dậy, nhẹ nhàng giúp hắn xoa ấn huyệt thái dương căng thẳng: “Yêu không phải chiếm đoạt, mà là muốn đụng vào nhưng không nỡ. Anh có hiểu được ý em không?”
Chung Vãn Ý đẩy tôi ra, gằn từng chữ một: “Triệu Quan Cận, cứ nói thẳng là em muốn chia tay đi, có gì khó đâu?”
Hôm đó Chung Vãn Ý lạnh mặt rời đi. Hắn là người có tự tôn rất mạnh, từ đó không còn liên lạc gì với tôi nữa.
Nửa năm sau, trong lúc tôi kinh doanh farmhouse có nghe được không ít lời đồn từ truyền thông trong vùng.
Đầu tiên là về nhà họ Triệu. Triệu Túc Đàm đã qua đời vì bệnh tình chuyển biến xấu. Giá cổ phiếu tập đoàn dưới danh nghĩa ông ta rớt giá như tuyết lở. Còn Triệu Dữ Hủy sau khi hiến thận xong thì sức khỏe ngày càng sa sút.
Có phóng viên chụp được cảnh cô ta khóc lóc nói hối hận ở bệnh viện. Dáng vẻ rất là khổ sở và mất kiểm soát, cũng rất là... đáng thương.
Sau đó là tin của nhà họ Chung. Nghe nói đứa con trai cả tài giỏi nhất của họ đang bàn chuyện với tiểu thư xí nghiệp Hồng Kông nào đó. Nếu như kết hôn thuận lợi thì hắn sẽ được nâng lên một bậc trên bản đồ sự nghiệp.
Không tới mấy ngày sau, đột nhiên Chung Vãn Ý gọi điện cho tôi: “Có hối hận không?”
Không đợi tôi trả lời hắn đã thấp giọng nói: “Anh cho em cơ hội cuối cùng.”
Đối với người có tư tưởng ích kỷ, từ chối cơ hội phát triển để lựa chọn phương án tệ hơn thì chẳng khác gì đầu óc có vấn đề. Tôi không biết tại sao hắn còn có tâm trạng hỏi tôi câu này, chỉ cảm thấy bản thân có lỗi với hắn.
“Xin lỗi anh.”
Rất lâu sau đó, microphone chỉ có hơi thở kéo dài của chúng tôi, mãi đến khi đối phương phá vỡ sự im lặng: “Sau này chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?”
Tôi nhẹ giọng: “Chắc là không...”
“Được, không gặp cũng tốt...” Hắn tự giễu: “Không thì anh lại lo lắng không biết khi nào em sẽ rời đi.”
Giữa lúc ngưng đọng kéo dài, tôi muốn nói gì đó rồi chợt thấy không có lời nào để nói cả. Tôi chỉ có thể dùng câu chữ lễ phép mà xa cách từ biệt hắn: “Vậy... hẹn gặp lại?”
“...”
“Hẹn gặp lại.”
...
Mẹ từng nói với tôi: Khi con không thể yêu chính bản thân con, lúc đó con cũng không thể nào cho người khác tình yêu thực sự. Yêu chính mình mới hiểu được tình yêu của đối phương, cũng sẽ hiểu được lý do người kia không yêu mình.
Không yêu không có nghĩa là không hoàn hảo, mà là lựa chọn của mỗi người dựa vào hoàn cảnh và lợi ích của riêng họ.
Cho nên khi tôi nghe nói Chung Vãn Ý và cô tiểu thư kia đã chia tay, thế mà bản đồ sự nghiệp của hắn còn được nới rộng ra thêm thì thật lòng cầu nguyện, mong cho hắn có thể đi được xa hơn nữa.
Tới cuối năm, việc kinh doanh ở farmhouse phát đạt hơn xưa.
Tôi đang nước xiên que cho du khách, đúng lúc lướt đến đoạn livestream cắt băng khánh thành cửa hàng tổng hợp nào đó. Dưới tay tôi là một đống nguyên liệu nấu ăn bị nướng khét đen thui, khói lửa mịt mù hun đến mức tôi không mở mắt ra nổi.
Trên màn hình di động, cô gái chủ trì xinh đẹp cười rộ lên: “Bây giờ chúng tôi xin phép mời anh Chung chụp lại màn hình để rút thăm trúng thưởng.”
Tôi lại thấy người nào đó mặc áo tây cùng giày da mỉm cười với màn hình, phong độ và lễ nghĩa không ai bắt bẻ được.
Bỗng dưng nhớ tới lần đầu gặp mặt, hắn cũng im lặng nhìn tôi nướng xiên que thế này thì bỗng dưng nổi cơn tinh nghịch.
Tôi tiện tay gõ ra một câu: [Không cần vất vả như vậy, em bán xiên nướng nuôi anh được mà.]
Triệu lần không ngờ tới, tin nhắn vừa được gửi đi đã bị chụp lại được, còn là người đầu tiên trúng thưởng. Chung Vãn Ý nhìn hàng chữ kia, nụ cười trên môi dần biến mất.
Người chủ trì bên cạnh thúc giục: “Anh Chung, anh Chung à?”
Đối phương ngẩn người một lát rồi bỗng dưng tháo dải băng trên người xuống: “Tôi có việc đi trước.”
“Hả?”
Thấy hắn bỏ trốn ngay tại chương trình, tất cả mọi người đều mờ mịt không hiểu gì.
Thừa dịp du khách không chú ý, tôi vứt hết xiên nướng cháy đen đi rồi trở tay đi pha một bình trà nóng.
Vậy là người kia sẽ đến đây à?
Chuyện đó không còn quan trọng nữa.
Ở nơi núi sâu không có chuyện gì lớn, chỉ có hoa tùng nấu rượu, nước suối pha trà.
........
(Full)