Ái Tình, Uấn Nhưỡng Trung

Ngày qua như thỏ chạy chim bay, người đi làm tiếp tục đi làm, mở quán tiếp tục mở quán, đi học tiếp tục đi học.

Chỉ có quán Đại Đồng, có chút không giống với lúc trước.

Tiết mục cậu chạy tôi truy đang lặng lẽ diễn ra, tuy rằng vẫn bất động thanh sắc, thợ săn ý đồ ngầm đặt bẫy, không cho dục vọng biểu lộ quá mức rõ ràng, thỏ con lại giả vờ không thèm để ý luôn ‘vô tình’ tìm được vật che đậy, tỷ như chạy tới cùng ông chủ nói chuyện phiếm, đi phục vụ khách, nếu không nhanh như chớp chạy ra ngoài mua tương gì gì đó.

Thợ săn rốt cục nhẫn hết nổi.

Hôm nay hết giờ, Tần Đại Bằng lại theo chân Tô Hiểu Dị tới quán Đại Đồng, thấy Tiểu Trình đang tươi cười giới thiệu Champagne cho một người phụ nữ trẻ tuổi, anh họ vừa lúc đi vắng, hắn lập tức đẩy Tô Hiểu Dị đến trước mặt khách, muốn đồng sự thay chân, sau đó nắm lấy tay Tiểu Trình kéo đến kho hàng phía sau.

“Thối, thối Đại Bằng, anh làm gì vậy? Tôi đang làm việc a!” Giãy dụa kháng cự, lại không có kết quả.

Vào trong kho, cũng không để ý Tô Hiểu Dị sẽ tra hỏi, Tần Đại Bằng khoá trái cửa, khiến nhà kho tối hù đưa tay lên hok nhìn thấy ngón, thật giống như mật thất, rất thích hợp để giết người.

Tiểu Trình có chút hoảng, trong bóng tối, bị cường tráng thân hình của Tần Đại Bằng đặt lên vách tường, mùi hương quen thuộc tràn đầy xoang mũi, thực sự kích thích bản năng đàn ông, Tiểu Trình dù không hiểu phản ứng của cơ thể, đầu cũng mơ hồ biết không xong!

“Mấy ngày nay cậu làm sao thế hả? Thấy tôi liền chạy, muốn hảo hảo nói chuyện cũng không có cơ hội…” Thanh âm tức tối rít qua kẽ răng: “Cậu rốt cuộc muốn cái gì?”

“Không có… Tôi nghĩ… Chúng ta đã không còn gì để nói…” Tiểu Trình trả lời, thanh âm như muỗi kêu.

“Cậu!” Tần Đại Bằng mấy ngày qua bị xem nhẹ oán hận chồng chất, siết chặt vai đối phương, chất vấn: “Tôi thật không hiểu, vì sao cậu đột nhiên chán ghét tôi? Tôi đã làm gì khiến cậu mất hứng?”

Không khí yên tĩnh một hồi, mới nghe được Tiểu Trình trả lời: “Tôi không có chán ghét Đại Bằng ca a…”

“Không ghét, vậy tại sao không nói chuyện cũng không chịu nhìn mặt? Cậu muốn thực hiện chính sách ba không sao?” Nghe Tiểu Trình nói không ghét mình, Tần Đại Bằng lập tức hết giận, giọng cũng dịu xuống.

“Không phải, Đại Bằng ca… Chúng ta… Tôi chỉ là muốn…” Ấp úng.

“Cậu là con trai, đừng có ấp a ấp úng, tôi nói gì, làm gì không tốt, cậu nói cho tôi biết, tôi sửa!” Tần Đại Bằng nhẫn nại hỏi.

Sau một lúc lâu, Tiểu Trình vẫn lựa chọn trầm mặc.

Tần Đại Bằng thật không thể kiên nhẫn nữa, phải biết rằng, vì Tiểu Trình hắn mới kìm nén ôn tồn hỏi han, nếu là kẻ khác, mặc y muốn hay không, cứ lôi tới WC tẩn một trận, người đã nằm trong tay hắn, hắn không tin không ép được y phải nói.

“Nói chuyện!” Ép nói.

“Nói, nói cái gì?” Tiểu Trình cũng không kiên nhẫn, bên ngoài còn bao việc cần hoàn thành.

Tần Đại Bằng kỳ thật cũng không biết cần Tiểu Trình nói cái gì, hắn chỉ là bị đối phương coi như vô hình nên phát hoả, hiện giờ bắt được đối phương, cảm thụ được thân nhiệt đối phương, trong bóng đêm tuy rằng nhìn không tới, tưởng tượng tới thân thể gầy yếu kia, hắn lại kiềm không nổi, hai tay đi lên, nâng đầu đối phương, miệng theo phản xạ muốn hôn xuống.

Tiểu Trình nghiêng mặt, làm môi đối phương rơi vào khoảng không, sau đó bất mãn nhỏ giọng quở trách: “Cuồng hôn, không cần lại…”

“Tại sao không? Tôi thực thích hôn môi cậu…” Tần Đại Bằng nói thật, hắn thích đôi môi của Tiểu Trình, đầu lưỡi nhỏ nhỏ xinh xinh, còn có cảm giác khi ôm cậu, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng thích ôm cái gì đến vậy.

Đang muốn tiếp tục tấn công, Tô Hiểu Dị lại ở bên ngoài hô: “Hai người làm trò quỷ gì vậy? Tần Đại Bằng, tôi nói bao nhiêu lần rồi, đừng khi dễ Tiểu Trình… Mở cửa! dám cãi lệnh lão bản nương, tôi nói Đại Đồng ca thiến cậu!”

Tần Đại Bằng mắt điếc tai ngơ, sắp hôn được sao có thể dễ dàng để đối phương trốn chạy chứ? Môi đuổi theo, nhân viên cửa hàng vì tiếng người bên ngoài, vừa thẹn vừa giận, dùng hết sức bình sinh, không khoan nhượng đẩy ma đầu cuồng hôn ra, theo trí nhớ tìm mở chốt cửa ra bỏ chạy, suýt đụng phải Tô Hiểu Dị.

Nhìn thân ảnh kích động chạy mất, Tô Hiểu Dị trầm tư một hồi, quay lại nhìn bộ mặt xám xịt Tần Đại Bằng: “Không cho phép đánh nhau, còn nữa, tôi cảnh cáo cậu nga, Tiểu Trình là người luôn dấu tâm sự, cậu cứ thô lỗ như vậy, làm cậu ta bị thương, cậu ta đi kiện hay đòi bồi thường bảo hiểm tôi bắt cậu gánh hết đấy!”

Tần Đại Bằng quát một tiếng: “Cậu bị loạn trí à? Tôi làm gì để cậu ta bị thương? Đúng rồi, cậu ta còn chưa nói khó chịu về tôi điểm nào, phải làm sao đây? Bắt cậu ta tới hỏi cung, cậu ta lại bày bộ mặt như đưa đám, tức chết tôi, tức chết tôi!”

Thật là bực bội, hắn thật muốn tìm ai đó trút giận, có điều Tô Hiểu Dị không thể đánh, làm rụng một cọng lông của cậu ta, mình liền tự đem đầu tới cho Đại Đồng ca đi…

Tô Hiểu Dị nhìn tay hắn siết tới nổi gân xanh, cười mị mị: “Tức giận không chỗ phát phải không? Vì nỗ lực này của cậu, tối nay tôi làm bao bánh sủi cảo, với đồ ăn Triều Tiên… Hiện tại đồ Triều Tiên giá rất rẻ, chúng ta nên ăn nhiều một chút, ăn giúp người dân đã vất vả trồng trọt…”

Tần Đại Bằng lầu bầu, nhưng không có biện pháp, vừa rồi hắn kéo Tiểu Trình, giờ đổi thành Tô Hiểu Dị dắt hắn vào bếp, trên bàn cơm đã bày hai đĩa lớn đồ ăn Triều Tiên, thịt đã trộn đều, da sủi cảo cũng chuẩn bị thoả đáng.

“Đồ ăn Triều Tiên khoảng mười năm loại, đẹp mắt lại ngon miệng, tôi mua một lúc ba loại, cho nên mấy ngày tới mấy cậu cố gắng ăn nhiều lên, tôi cũng sẽ làm thêm vài món dinh dưỡng cao, Tần Đại Bằng, cậu thái rau… Xắt nhỏ chút, bỏ phần cuống đi… Uy, dao thái không phải lấy ra giết người!”

Miệng không ngừng mắng đồng sự đần độn. Nhưng Tô Hiểu Dị lại thấy Tần Đại Bằng như vậy, thực buồn cười, cậu tuy rằng không biết giữa Tần Đại Bằng cùng Tiểu Trình xảy ra sóng ngầm mãnh liệt gì, nhưng cậu cũng không ngu ngốc, mơ hồ đoán được đại khái.

Tiếp tục cười đến hiền lành, ngoắc: “Tiểu Trình, Tiểu Trình,…”

Tiểu Trình không dám bước vào bếp, xa xa trả lời: “Tiểu Dị ca, chuyện gì?”

“Giờ trong quán không có việc gì, cậu tới giúp tôi bao bánh sủi cảo.”

Thật khó khăn, Tiểu Trình chậm chạp nói: “… Không được… Tôi…”

Tô Hiểu Dị phát huy sở trường, hai mắt đẫm lệ chạy ra: “… Tôi cả ngày, ngón tay gõ bàn phím computer liên tục sáu tiếng, về còn muốn cho các cậu nếm thử bánh viên sủi cảo đặc chế của Tô gia… Ô ô, tôi khổ cực như vậy là vì cái gì? Đại Đồng ca…”

Ai oán nhìn Tần Đại Đồng đứng sau quầy.

Tần Đại Đồng lập tức tới dỗ dành, chuyển đầu đối nhân viên cửa hàng hừ một tiếng, nhân viên cửa hàng bị hù co đầu rụt cổ, dù biết trong bếp còn có một tên ma đầu cuồng hôn nhìn mình chằm chằm, cũng đành đi vào.

Đứng cách một bàn ăn, vẫn căng thẳng, ha ha, Tô Hiểu Dị thích nhất loại không khí này.

“… Xắt xong rồi? Hảo, bỏ tất cả vào chậu này… Tiểu Trình, lấy nước tương cùng hương dầu vừng… Đại Bằng,, tôi dạy cậu pha thế nào… Eh, đừng đảo loạn vậy, trộn theo chiều kim đồng hồ cho tôi… Ha ha, sức trai quả nhiên lớn, vài cái liền trộn đều…”

Tấm tắc tán thưởng cánh tay mạnh mẽ của Tần Đại Bằng, Tô Hiểu Dị cuối cùng vẫn thêm một câu: “A, còn kém Đại Đồng ca một đoạn xa…”

Tần Đại Bằng rít lên: “Đại Đồng ca hơn tôi, vậy sao không để anh ta làm đi?”

“Hừ, Đại Đồng ca trông quán cả ngày, tôi không nỡ để anh ấy mệt… Cậu oán hận cái gì? Tôi đã cho phép cậu ăn nhiều hai mươi khỏa; Tiểu Trình, bao nhiều một chút, lúc hết giờ, cậu nhớ cầm một ít về để tủ lạnh, ngày mai cho tiểu đệ tiểu muội cậu ăn thêm.”

“Cám ơn Tiểu Dị ca.” Tiểu Trình cúi đầu nói.

“Hảo, làm việc… Thối Đại Bằng, đừng cho nhiều nhân bánh như vậy, bao không hết… Tiểu Trình, dùng sức, giống như vậy…” Tô Hiểu Dị chỉ huy hai người kia làm việc, thuận tiện nhìn lén động tác hai người này với nhau.

Quả nhiên thú vị, Tần Đại Bằng một bên bao một bên dán mắt trên người Tiểu Trình, Tiểu Trình chịu không nổi, như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, chỉ có thể cúi đầu, giả vờ chuyên tâm làm bao bánh sủi cảo, so về tốc độ, Tần Đại Bằng bao được một cái, Tiểu Trình đã nặn xong năm khoả.

Hai người này cơ hồ đều không nói chuyện, thẳng đến giờ cơm tối, Tô Hiểu Dị lại làm thêm súp chua cay, đoàn người ăn no xong, Tiểu Trình vội hoàn thành công việc rồi tan ca sớm, nói muốn tới thư viện học bài.

Người đi rồi, Tô Hiểu Dị hỏi Tần Đại Bằng: “Uy, cậu có chuyện gì muốn nói với tôi không?”

“Tôi làm gì có gì để nói với cậu? Đúng rồi, còn chưa trách cậu đâu, không phải bảo cậu nói xấu tôi trước mặt Trầm tiểu thư sao? Thế nào mấy ngày nay lại có cả tá người chạy đến chúc mừng tôi, hỏi tôi đinh kết hôn vào năm nay hay năm tới?” Sắc mặt khó coi, Tần Đại Bằng hỏi lại.

“A, chuyện này tôi có nghe nói, có người cố ý truyền tin bát quái, cậu đoán là ai?”

“Nếu tôi biết là ai, hắn đã bị tôi đẩy từ nóc công ty xuống rồi.” Tần Đại Bằng nghiến răng nghiến lợi, hắn cùng tên kia không đội trời chung.

“Là  Trầm tiểu thư a, tôi nghe được cô ấy cùng đám tam cô lục bà phòng kế toán nói chuyện, bộ kế toán lại kể cho bộ hành chính, bên hành chính lại truyền tin cho…” Tô Hiểu Dị nói.

Tần Đại Bằng sợ run: “Sao cô ta…”

“Tôi đoán, cô ấy thực thích cậu, dù nghe tôi nói xấu cũng không bị ảnh hưởng, nhưng cậu gần đây không hẹn cô ấy ra ngoài, còn tỏ ra lãnh đạm, cho nên cô ấy định dùng lực lượng dư luận, bức ván thành thuyền… Cậu a, tự cầu nhiều phúc đi!” Tô Hiểu Dị thực vô trách nhiệm nói.

“Tôi không cần, còn lâu tôi mới kể hôn với cô ta, có kết, cũng là với…” Tần Đại Bằng biến sắc, lập tức câm mồm.

Có ý tứ, Tô Hiểu Dị truy vấn: “Với ai? Tôi có quen không?”

Tần Đại Bằng rút lui vài bước, lắp bắp đứng lên: “Tôi… Tôi cũng phải về nhà!”

Nhanh như gió, Tô Hiểu Dị định giữ hắn lại cũng không kịp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui