Ái Tình, Uấn Nhưỡng Trung

Chuyện kể rằng Tiểu Trình thư viện phụ cận, vận khí tốt, nơi tự học chưa bị chiếm hết, cậu nhận bảng hiệu rồi nhanh chóng vào ngồi.

Hơi lạnh mát mẻ, tâm tự nhiên tĩnh, đọc sách hiệu quả tốt hơn ở nhà rất nhiều, cứ như vậy, mất hai giờ, mệt mỏi, liền định về nhà tắm ngủ.

Mới vừa muốn rời thư viện, ngoài phòng đọc sách thoáng một thân ảnh, nhãn tình cậu sáng lên, đây không phải là…

“Tiểu Thiên!” Nho nhỏ kêu, trái tim còn bùm bụp nhảy loạn.

Nữ sinh dáng người mãnh khảnh trong tay ôm mấy cuốn sách, nghe có người gọi liền quay đầu, thấy là người quen, theo phản xạ nở một nụ cười ngọt ngào, đúng là muội muội đồng học Từ Hoà Cẩn của Tiểu Trình, Từ Hoà Thiên.

“Trình đại ca, anh cũng tới thư viện sao?” Tiểu Thiên cười hỏi.

“Ân, sang năm muốn thi đại học, cho nên mới học bài.” Ngượng ngùng gãi gãi đầu, Tiểu Trình hỏi: “Em thì sao?”

“Em tới mượn sách để viết báo cáo, tài liệu trong thư viện trường đều bị đồng học mượn mất, em tới đây thử thời vận.” Cô vỗ vỗ sách trong tay, đắc ý nói: “Kết quả, vận khí cũng không tệ lắm.”

“Nhiều sách như vậy, để anh cầm giúp.” Tiểu Trình nói xong, tự động nhận lấy sách, đây là bản tính săn sóc vốn có của cậu.

Tiểu Thiên cũng hào phóng, để anh chàng phục vụ mình, sau đó nói cần ngồi xe bus về.

“Trễ như vậy, nữ sinh như em, không an toàn… Em… Ca ca hay bạn trai không đến cùng em sao?” Thật cẩn thận, Tiểu Trình hỏi.

“Ca ca vội hoạt động đoàn, không rảnh… Bạn trai? Không có, mọi người nói em rất hung hãn, không dám theo đuổi.” Tiểu Thiên cười trả lời.

Tiểu Trình cũng cười theo, sau đó nói: “Để anh cùng chờ xe bus với em… Không sao, anh cũng không có việc gì, dù sao em cũng là muội muội bạn anh, anh không thể để em về nhà một mình, trị an giờ không tốt như trước…”

Tiểu Thiên không lay chuyển được cậu, đành đồng ý, hai người đứng ở bến xe trước thư viện tán gẫu vui vẻ, còn hẹn tối hôm sau cùng tới thư viện, Tiểu Trình cần học bài, còn Tiểu Thiên viết báo cáo.

Tiểu Trình vốn học mệt muốn chết nhưng vì chuyện hôm nay, tinh thần tăng gấp trăm lần, còn bởi vậy hưng phấn ngủ không yên —— Tiểu Thiên tuy rằng xinh đẹp, nhưng không vì được chiều mà kiêu, cá tính hào phóng hiền hoà, cũng không vì mình không phải sinh viên mà xem thường, cô gái tử tế như thế thật sự là không nhiều.

Cô ấy nói mình không ai theo đuổi? Sao có thể? Hung hãn sao? Nữ sinh tốt như vậy, không biết mình có thể may mắn trở thành bạn trai cô ấy không?

Nghĩ nghĩ, Tiểu Trình rốt cục chìm vào giấc ngủ, khóe miệng mang theo nét cười.

Ngày hôm sau, làm xong việc, Tiểu Trình lại cầm túi sách vội vàng nói phải về nhà, Tần Đại Bằng ngăn cậu lại, hỏi: “Vội như vậy làm gì? Tôi không phải nói hôm nay phải thi thử sao?”

“Đại Bằng ca, ngày mai đi, tôi có hẹn cùng Tiểu Thiên, cô ấy giúp tôi tranh chỗ ở thư viện, tôi không thể tới trễ.” Tiểu Trình vội giải thích.

“Tiểu Thiên? A, muội muội xinh đẹp của đồng học cậu lần trước!” Dùng sức vỗ vai: “Hảo tiểu tử, bắt đầu khi nào? So với tôi còn lợi hại hơn, nghĩ nghĩ liền ăn vụng…”

“Không, không phải vậy, hôm qua ở thư viện gặp được, cô ấy cũng thường tới đó, cho nên… Đại Bằng ca, tôi sẽ hảo hảo học bài, trước tha tôi đi, được không?” Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tiểu Trình sốt ruột.

“Không hổ là thanh niên trẻ tuổi, quả nhiên, thanh xuân là vô địch!” Nhìn Tiểu Trình luống cuống như chú khỉ, Tần Đại Bằng bắt đầu nhớ lại bản thân thời “tuổi trẻ cuồng nhiệt”.

Tiểu Trình cũng nở nụ cười: “Đại Bằng ca nói cái gì? Tôi đã hai mốt rồi, không còn thanh xuân… Đúng rồi, đề thi toán kia tôi làm rồi, Tiểu Dị ca, anh giúp tôi sửa lỗi… Ngày mai cuối tuần, tôi tới, anh dạy tôi được không?”

“Ngày mai không hẹn Tiểu Thiên?” Tần Đại Bằng tò mò hỏi.

Tiểu Trình lại một trận mặt đỏ tai hồng: “Bọn, bọn tôi không phải cái loại quan hệ đó…”

Thấy Tiểu Trình như vậy, Tần Đại Bằng lại muốn khi dễ cậu.

“Không phải loại quan hệ đó, chẳng lẽ là quan hệ không bình thường? Đừng ngượng ngùng, cậu có nắm tay, hôn cô ấy không? Nếu không biết hôn môi thế nào, tới hỏi tôi, tôi sẽ dạy cậu vài thứ ngoài giới hạn…”

Vội xua tay, mặt Tiểu Trình đã đỏ hơn cà chua: “Đại Bằng ca, tôi cùng cô ấy chỉ gặp mặt vài lần, hẹn cùng học bài mà thôi… Đại Bằng ca đừng cười tôi, cô ấy điều kiện tốt như vậy, sẽ không nhìn tới tôi.”

“Tự coi nhẹ mình làm gì? Điều kiện cậu có chỗ nào tệ? Mắt là mắt, mũi là mũi, miệng là miệng, rất ưa nhìn… Bằng cấp? Đi, sang năm cậu cũng sẽ thành sinh viên, có gì xứng với không xứng?” Tần Đại Bằng xây dựng tâm lý.

“Thật sao? Tôi…” Tiểu Trình cà lăm.

“Tôi cái gì? Cậu là đệ tử Tần Đại Bằng tôi, đừng làm mất mặt tôi, thích thì phải truy, có truy mới có hy vọng, không truy tuyệt đối ăn không đến, tôi không chỉ làm cậu thi đỗ đại học, còn làm cậu cưa đổ bạn gái!”

Tiểu Trình được khích lệ, tin tưởng tràn đầy: “A, đúng vậy, tôi còn có hi vọng, Đại Bằng ca, cám ơn… Ách, tôi phải đi, nhớ rõ nga, sáng mai tôi tới tìm…” Vừa nói vừa chạy, chờ nói xong lời cuối thì bóng người cũng mất tăm.

“Cậu ta cũng phát tình.” Tô Hiểu Dị xán lại gần Tần Đại Bằng, đắc ý nói: “Sớm hay muộn, ai, tôi thực không nỡ…”

“Gì chứ, cứ như Tiểu Trình là con cậu không bằng.” Tần Đại Bằng buồn cười hỏi.

“Tiểu Trình đáng yêu a, nếu như là cậu, tôi ước gì sớm biến đi, là một tên Vương lão ngũ, sẽ không có cô nàng nào muốn gả cho cậu.”

Tần Đại Bằng ngửa đầu nhìn trời, nghĩ tới điều gì, lại quay vào quán hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn phòng bếp, lại nhìn lầu trên, cuối cùng hỏi: “Tiểu Dị, cậu có cảm giác gần đây quán Đại Đồng có từ trường đặc biệt không?”

“Sao? Từ lúc tôi đến đến giờ, mỗi ngày đều tốt lắm, tâm tình khoan khoái, mỗi ngày đều giống như tết.” Tô Hiểu Dị nói.

“Trước lúc cậu đến đâu có như vậy, trước kia nơi này tụ tập toàn đàn ông độc thân, đường tình không tốt, nhưng từ lúc cậu sống cùng Đại Đồng ca, đám người đó cũng lâu rồi không tới, đến mùa xuân của tôi cùng Tiểu Trình cũng đến gần.”

Tô Hiểu Dị cao hứng nói: “Đương nhiên, nhờ có tình yêu của tôi cùng Đại Đồng ca thôi! Cho nên liền thay đổi mọi thứ, tôi tin cậu nhất định có thể cưa đổ Trầm tiểu thư, thành nhân duyên tốt đẹp… Rồi kết hôn, đừng quên lễ bao lớn cho ông mai tôi đấy, tôi chỉ thu tiền mặt, nhớ lấy.”

“Kết hôn…” Chẳng biết tại sao, Tần Đại Bằng chần chờ: “Nói thật, tôi không biết…”

“Sao? Không muốn? Đừng như vậy, đã sắp ba mươi rồi, nếu còn phí thời gian nữa, chờ lúc cậu già làm sao lo nổi cho con cái nữa, vậy cũng thảm.” Tô Hiểu Dị đề nghị.

“… Cậu nói có lý, bất quá, muốn ở bên một người một đời, đặt cược quá mạo hiểm… Tôi cũng không hy vọng sau khi kết hôn mới phát hiện kỳ thật không hợp nhau, lại vội vàng ly hôn…”

Tô Hiểu Dị ha ha cười: “Sao lại nghĩ nhiều như vậy? Không giống cậu… Xem, có đôi khi quyết định gì đó cần có trực giác, tìm được người là được rồi, cậu không phải đã nói trên thế giới này nhất định có người đang đợi mình sao? Tôi tin rằng chỉ cần cậu thấy người ấy, liền không để ý gì nữa, sau đó quyết định ở bên nhau.”

“Có duyên phận, cô ấy vẫn là sẽ trở lại bên cạnh cậu… Ai da, chúng ta nói chuyện mùi mẫn quá a, thực không quen.” Cười cười, Tô Hiểu Dị còn nói: “Tóm lại, tìm được định mệnh của cậu, sau đó sinh một đại đội, tôi sẽ nhận làm con nuôi!”

“Nói qua nói lại, cậu muốn lợi dụng tôi… Tiểu Dị ngốc, con tôi tương lai, toàn bộ là cháu Đại Đồng ca, với cháu cậu có gì khác biệt?” Nói xong gõ đầu đồng sự.

“Đau quá!”

Tô Hiểu Dị lớn tiếng kêu lên: “Đại Đồng ca, em họ anh đánh em, giúp em giáo huấn hắn!”

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, chủ quan mới định cất bước đi ra, mặt nổi gân xanh nhìn em họ mình, khiến Tần Đại Bằng sợ tới mức chạy trối chết, kích động nói tái kiến, liền nhảy lên xe đào tẩu.

“Hảo Tiểu Dị chết tiệt, mỗi lần đều dùng chiêu này, biết rõ tôi không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ anh họ…” Phóng xe, miệng đô đô lẩm bẩm: “Đại Đồng ca thật độc ác, đại ca hắc đạo cũng phải nép vế…”

Đang muốn về nhà, nghĩ đến Tiểu Trình đang ở thư viện, sinh lòng tò mò, dù sao cũng không có việc gì làm, hắn bỗng muốn nhìn trộm xem Tiểu Trình cùng cô bé đáng yêu kia thế nào, có thể làm chủ đề ngày mai giễu cợt Tiểu Trình… Vì thế đem xe dừng ở bãi đỗ xe, khóa lại, liền phóng tới phòng tự học.

Lén lén lút lút, trốn ngoài cửa, sau đó ngó đầu vào phòng tự học… Bên trái… Bên phải… Tìm được rồi, hai người kia ngồi cùng chỗ, bộ dáng rất chăm chú… Ân, không tồi, Tiểu Trình chết tiệt thực chăm chỉ đọc sách, cô bé này quả nhiên có thể kích thích quyết tâm của cậu ta.

Phòng tự học nhất định phải giữ yên lặng, tùy tiện phát ra tiếng vang sẽ phải chịu điều chi của nghìn người, cho nên dù khoảng cách giữa hai người chỉ có hai mươi centimet, nói chuyện vẫn phải ghé lại rất gần, phát ra âm chỉ hai người nghe thấy —— hiện tại, Tiểu Trình cùng Tiểu Thiên chính là như vậy.

Hình như Tiểu Trình hỏi vấn đề gì đó, nửa người cậu nghiêng về phía Tiểu Thiên, có chút thẹn nói nhỏ bên tai cô bé, sau đó Tiểu Thiên cũng nghiêng đầu, tà tà liếc mắt một cái, nói gì đó, hai người nhìn nhau cười, hình ảnh kia, đẹp vô cùng.

Có thứ gì đó trong lòng Tần Đại Bằng như muốn nổ tung.

Tần Đại Bằng có chút ngây ngốc, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn một hồi, quay người rời khỏi thư viện, đạp chân ga, lướt qua ngõ lớn ngõ nhỏ Đài Bắc, về nhà.

Đêm đó, hắn nằm trên giường suy nghĩ thật lâu, cũng không biết sao mình lại như vậy, sao nhìn thấy vẻ mặt yêu đương mộng ảo của Tiểu Trình lúc ấy, ngực lại tức tối? Hắn ghen tị Tiểu Trình? Không đúng, Tiểu Thiên kiều ngọt là kiều ngọt, nhưng không phải loại mình ưa thích.

Như vậy, vì cái gì mình lại đột nhiên khó chịu?

Chẳng lẽ vì Tiểu Trình bước vào đường tình sớm hơn mình, làm giáo viên mình cảm thấy thật mất mặt? Không thể nào, Tần Đại Bằng hắn cũng không phải kẻ lòng dạ hẹp hòi.

Có lẽ đúng như Tô Hiểu Dị nói, hắn coi Tiểu Trình là đệ đệ mình, cho nên quá mức quan tâm, giống như người cha không hy vọng đứa con gái mình tân tân khổ khổ nuôi dưỡng bị tên nào đó lừa đi…

Mình cũng giống Tô Hiểu Dị, thật sự là tâm tính người làm cha? Cũng không đúng lắm, chính là cảm giác quai quái khó nói lên lời.

Một đêm này, Tần Đại Bằng luôn ăn ngon ngủ kỹ, lại có thể mất ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui