CHAP 13
"Tôi...đang...ở...đâu..."
"Cậu đang ở bệnh viện, cậu bị sốt!"
Diễm thản nhiên bóc quýt cạnh giường, ánh mắt hờ hững nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Thư Lê.
Thư Lê im lặng nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm trước, cô vừa xấu hổ vừa vụng trộm ngại ngùng, cái gã Trần Dũng khốn kiếp...
"Vì...vì sao cậu lại ở đây?" Thư Lê đằng hắng hỏi.
"Anh Dũng nói tôi trông cậu...anh ấy đang làm thủ tục nhập viện..."
"Thư Lê tỉnh rồi à..." Trần Dũng xuất hiện ở cửa bệnh viện, hắn đã thay một bộ quần áo chỉn chu lịch sự, khuôn mặt toát ra vẻ lạnh lùng cao quý.
"Dũng...bảo mẫu nhà anh tỉnh rồi...em giúp cô ấy bóc hoa quả.." Diễm mềm mại nói, một tay nắm lấy cánh tay kia của Trần Dũng. Hắn hờ hững không gạt tay cô ra, lại quay sang Thư Lê "Cô thế nào?"
"Ưm...vẫn hơi mệt!" Thư Lê nhàn nhạt đáp, ánh mắt vội vã nhìn qua cánh tay đang níu lấy Trần Dũng của Diễm, cô mơ hồ nhớ lại nụ cười ngạo nghễ của cô ta khi được Trần Dũng bế lên ô tô...trái tim bất giác nhói đau...
Họ...là quan hệ gì?
"Vậy anh về đi...em ở lại chăm cô ấy..." Diễm nũng nịu.
"Không cần...cô ấy là người làm nhà anh, em đang bị thương, anh không muốn em mệt!" Trần Dũng mỉm cười, bàn tay nhè nhẹ vỗ lên tay Diễm...hành động, cử chỉ thân mật của họ khiến Thư Lê chói mắt, cô quay đi...
Người đàn ông đêm qua còn ân ân ái ái với cô tới mức cô ngất đi...vậy mà lúc này lại thân mật với người khác...đúng vậy, một con đàn bà như cô, một con đàn bà thất bại, rốt cuộc cũng chỉ là "thuốc giải" cho ai đó thôi...
Tình cảm, rung động, vốn là thứ cô không nên mộng tưởng!
"Em về đi...chị Hà sắp tới, anh đưa em ra taxi..."
"Em ở lại với anh..."
"Thôi, em mệt về đi...nghỉ ngơi cho khoẻ, anh về sau!" Trần Dũng liếc Thư Lê một cái, thấy cô đang vờ nhìn ra cửa sổ, liền đứng dậy đỡ Diễm ra ngoài "Anh đỡ em..."
"Vậy cô Lê, tôi về nhé, chúc cô mau khoẻ!" Diễm cười dịu dàng với vẻ mặt xa lạ chân thành.
Được thôi, coi như không quen đi, đã diễn phải diễn cho trót "Cảm ơn cô, cô về nhé!" Thư Lê khụt khịt mũi, cười nhạt.
Trần Dũng đỡ Diễm ra ngoài, tay cô ta níu chặt lấy hắn...Thư Lê nhàn nhạt quay đi...
"Ăn cháo bào ngư đi..."
"Không ăn!"
"Cô lại giận hờn cái gì?"
"Tôi là người làm...nào dám hờn giận ông chủ..."
"Cô..."
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thư Lê, hắn chợt nhớ tới chuyện đêm qua...là hắn bị thuốc điều khiển, hay chính hắn muốn cô như vậy...cảm giác khó chịu bùng lên trong lòng.
"Chuyện đêm qua..." Trần Dũng ấp úng.
"Đêm qua có chuyện gì sao? Tôi sốt cao quá nên quên rồi..." Diễm thản nhiên.
"Xin lỗi..." Trần Dũng khàn khàn.
Thư Lê im lặng nhìn hắn, khuôn mặt ko bộc lộ cảm xúc.
"Chúc mừng anh, hình như anh đã đổi bạn gái..."
"Cô quan tâm chuyện này?" Trần Dũng nhếch mép cười. Cô ta...là ghen sao?
"Người làm nên biết ai là bà chủ tương lai để còn lấy lòng, không phải sao?"
"Sẽ chẳng ai là bà chủ hết!" Hắn chợt trầm giọng "Ăn đi, đừng giận dỗi nữa..."
"Tôi chẳng giận dỗi ai cả...nhưng tôi không muốn ăn..." Thư Lê mím môi, tránh ánh mắt hắn.
Trần Dũng lạnh lùng "Giờ cô muốn ăn hay muốn tôi dùng miệng mớm cho cô?"
Thư Lê rùng mình, đỏ mặt...cái tên quái đản này. Cô trừng mắt nhìn hắn, sao có thể nói ra những lời...
Sau đó cô phụng phịu há miệng, từng muỗng, từng muỗng cháo được đích thân ông chủ Dũng bón cho Lê. Không khí vừa ngột ngạt vừa tức cười...aizzzz, một tên đáng ghét!
Sau khi bà Loan, chị Hà, Bảo Nam vào thăm Thư Lê, hôm sau cô cũng rời bệnh viện Việt Pháp về nhà...
"Dũng...em làm món gỏi cá hồi cho anh nhé?" Diễm nũng nịu, cô mềm mại không xương trong bộ váy màu cánh sen, đôi mắt hết sức quyến rũ nhìn Trần Dũng.
"Được..." Hắn liếc qua, nhàn nhạt đáp.
Phía bên kia Thư Lê đang cùng Bảo Nam chơi ô tô, nghe họ ân ái thân mật, cô chỉ hờ hững nhìn rồi quay đi... Diễm, đàn ông dính tới Thư Lê, cô ta đều muốn dây dưa thì phải!
"Cô cháu mình lên gác...cháu nhỏ không ăn được gỏi cá hồi đâu..." Thư Lê nói với Bảo Nam.
"Tôi có nấu cháo cá hồi cho Bảo Nam đây..." Diễm nở nụ cười thân mật.
"Cháu ko ăn..." Bảo Nam phụng phịu "Cháu ko thích ăn đồ ăn của người lạ..."
Nó liếc bố nó một cái rồi túm tay Thư Lê kéo đi "Đi, cô cháu mình chơi đồ hàng nhé..."
Hôm đó, lần đầu tiên Trần Dũng cảm thấy thì ra gỏi cá hồi có thể khó nuốt như vậy...dù người làm có làm ngon như thế nào!
"Cô đi đâu?" Trần Dũng lạnh lùng nhìn Thư Lê kéo túi vali hành lí ra ngoài, cô ta...định bỏ đi?
"Tôi đã xin từ chức với mẹ anh, mẹ anh cũng đã đồng ý..." Thư Lê hờ hững nói, tiếp tục kéo vali.
Cạch!
Trần Dũng kéo vali của cô ngược trở lại, giận dữ "Tôi mới là ông chủ của cô...người cô cần xin phép là tôi..."
"Tôi cảm thấy anh rất bận cùng bạn gái xinh đẹp ân ân ái ái...tôi ko thể không biết ngại làm phiền..."
"Cô..."
Mấy ngày hôm nay Diễm thường xuyên xuất hiện trong nhà, cô ta như muốn trêu ngươi Thư Lê nên thường xuyên bày tỏ tình cảm thân mật với Trần Dũng trước mặt cô...cô không thể sống mà phải thường xuyên chung đụng với kẻ thù, lại phải diễn vở kịch bình thản...bởi cô không hề bình thản...đáy lòng cô dậy sóng...
Dù là thứ tình cảm mơ hồ, ảo mộng, không có lối thoát...nhưng cô đã rung động...với hắn! Cô không thể nhìn hắn và người đàn bà khác, người đàn bà cô hận nhất trên đời ngày ngày thân mật...
Không!
"Tôi không cho phép cô bỏ việc!"
"Tôi không muốn làm nữa...không muốn làm..." Thư Lê hét lên "Anh chẳng có quyền gì giữ tôi lại cả...tôi bỏ việc..."
Hắn kéo mạnh tay cô...bóp thật chặt!
Đau...tới thấu xương!
Nhưng không đau bằng nỗi đau trong lòng Thư Lê!
Cô đã thích hắn...thật đúng là một kẻ thất bại!
"Tôi không cho phép cô bỏ việc!" Trần Dũng gằn từng tiếng "Cô rời khỏi đây xem...đi khắp Hà Nội này, có chỗ nào cô có thể dung thân thì tôi không còn là Trần Dũng!"
Hắn đe doạ cô?
"Vì sao phải làm khó kẻ khốn cùng như tôi..."
"Bảo Nam cần cô!" Trần Dũng lạnh lùng, sau đó xách vali của cô quay trở vào trong.
"Bảo Nam cần tôi?" Thư Lê tự lẩm bẩm. Phải, cũng chỉ là vì con hắn...
"Người đàn bà đó...mẹ không thích!" Bà Loan lạnh nhạt nói với con trai.
"Ai cơ mẹ?" Trần Dũng bình thản hỏi bà.
"Diễm...cái cô gái con thường đưa về đây gần đây..." Bà Loan hậm hực "Cái thứ phụ nữ lẳng lơ tranh chồng cướp vợ...bắt cá mấy tay đó..."
"Mẹ..." Trần Dũng ngắt lời "Con trai của mẹ là hạng người dễ dàng chấp nhận một con đàn bà sao?"
"Ý con là..."
"Con có những tính toán riêng của con!" Trần Dũng lạnh lùng "Chuyện của Diễm mẹ cứ kệ con, loại đàn bà như cô ta nghĩ qua mặt Trần Dũng dễ như vậy, cũng phải biết con là ai...mẹ yên tâm!"
Bà Loan nhìn khuôn mặt cương nghị của con trai. Phải, bà quá ghét thứ đàn bà đó nên bà đã quên, con trai bà - hận đám đàn bà đó hơn cả. Nó cũng không phải dạng đàn ông ngu ngốc, háo sắc tầm thường!
Bà nhìn hắn nghiêm túc "Mẹ luôn tin tưởng con..."
"Vâng!" Trần Dũng mỉm cười "Việc của mẹ là thoải mái, vui vẻ hưởng thụ cuộc sống, con không muốn mẹ nghĩ nhiều... Còn Thư Lê, mẹ cũng đừng nói gì với cô ta!" Cái cô gái ngang bướng đó, cô ta đang hờn dỗi thì phải, mấy hôm nay không thèm liếc hắn lấy một cái, coi hắn như không khí.
"Ừ, mẹ biết! Mẹ ra ngoài..." Bà Loan thở dài, Thư Lê là cô gái cả nghĩ, bà có thể nhận ra trong ánh mắt con trai bà và cô ấy...cái gì đó! Nhưng tuổi trẻ, đó là chuyện vui, hai tâm hồn bị tổn thương có thể bù đắp cho nhau...nó cũng là cô gái tốt! Chỉ mong nó không quá bận tâm tới Diễm, ả đàn bà đó quá mưu mô...
Nhìn mẹ rời đi, Trần Dũng rút điện thoại "Chứng cứ nhận hối lộ của phó giám đốc công an Phạm Hoàng Ân tiến hành tới đâu rồi?"
"Tốt...làm theo kế hoạch, lo cho nhanh vụ trốn thuế của công ty rượu
Hoa Minh...nhớ, mọi trách nhiệm đổ lên đầu phó giám đốc kế hoạch Lưu Ánh Diễm!"
"Tốt!"
Trần Dũng nở nụ cười nhàn nhạt, lật ngược chiếc đồng hồ cát trên bàn... Hoàng Ân, chúng ta còn một món nợ chưa tính!
Thư Lê quyết tâm thay đổi bản thân...cô dành thời gian khi Bảo Nam đi mẫu giáo để đi tập gym và mua sắm. Trước đây cô không có thời gian, cũng nghĩ rằng mình không cần thiết...nhưng bây giờ cô có thời gian rảnh, lại có động lực để thay đổi bản thân.
Nhìn lại, Thư Lê còn trẻ, cô mới 28 tuổi, còn cả tương lai phía trước...không thể vì một Minh Hoàng vô tình bạc nghĩa mà buông thả bản thân được!
Diễm thành công, một phần vì cô ta có sắc đẹp...có sự tự tin. Còn Thư Lê, kể từ khi cô bỏ chồng, cô đã không còn ý chí phấn đấu nữa!
Con người không thể mãi mãi bị động, có lẽ phải chủ động mới thành công được...cô không thể một lần nữa thất bại dưới tay Diễm!
Diễm đã cướp người đàn ông của cô, cô cũng sẽ cướp đi người đàn ông cô ta yêu thích...
Thư Lê nắm chặt bàn tay!
Trần Dũng, cô thích hắn, nhưng hơn hết, cô cần hắn giúp đỡ để trả thù!
Cô - sẽ thay đổi, sẽ không để người đàn bà đó tiếp tục đắc ý!
"Em đi đâu?" Hoàng giật tay Diễm kéo lại, ngang ngược hỏi.
"Rời khỏi đây..." Diễm bình thản "Tôi chán anh rồi!" Cô ko thể để Dũng biết cô đang chung sống với chồng cũ của bạn thân, hiện giờ là bảo mẫu của nhà anh được. Bỏ miếng mồi nhỏ, thu cái lợi lớn...đó là phương châm làm việc của người thành đạt!
"Em...chúng ta ở bên nhau 5 năm, em lại nói chán là sao?"
"5 năm?" Diễm bật cười khanh khách "9 năm, anh và Thư Lê ở bên nhau 9 năm, anh còn có thể đạp cô ta xuống vũng bùn...huống chi..."
Diễm liếc hắn "Anh - không còn giá trị lợi dụng với tôi!"
Hắn nhìn bóng lưng uyển chuyển của Diễm...lồng ngực đau thắt, tựa như có ai đó vừa tát mạnh vào mặt hắn...lại hung hăng giẫm vào tim hắn...
"9 năm, anh và Thư Lê ở bên nhau 9 năm, anh còn có thể đạp cô ta xuống vũng bùn...huống chi..."
"Anh - ko còn giá trị lợi dụng với tôi!"
Giọng nói của Diễm văng vẳng bên tai Hoàng...
Diễm nhìn Hoàng đang thất thần nhìn theo mình, vặn máy chiếc Mercedes E250 chính hắn đã sang tên tặng cô, cười nhạt...phóng vút đi!