CHAP 17
"Chiếc váy này được không?"
"Hở hang quá!"
"Còn chiếc này?"
"Quá sặc sỡ..."
"Đây thì sao?"
"Quá béo.."
"Vậy...vậy anh muốn tôi mặc cái gì?" Thư Lê hậm hực. Từ nãy tới giờ cô đã thử đến 20 bộ đồ mà Trần Dũng đều chê bai không ưng. Cái tên này vừa quái đản vừa khó tính, thật hết biết!
"Gói hết lại cho tôi!" Trần Dũng bình tĩnh rút thẻ bạch kim trong ví ra.
"Này...anh chê không đẹp cơ mà!"
"Không đẹp còn hơn không mặc gì..." Hắn ái muội thì thầm vào tai cô "Hay là em thực sự không muốn mặc gì?"
Thư Lê đỏ mặt.
Quá đáng thật đấy!
Cô hậm hực xách túi to túi nhỏ rời khỏi store quần áo, trong khi Trần Dũng thoải mái đi tay không đằng trước.
"Này, con trai là phải xách đồ cho con gái chứ?"
"Tôi không phải con trai...tôi là đàn ông!" Trần Dũng mỉm cười "Trên danh nghĩa tôi vẫn là ông chủ của em đấy..."
"Cái này..." Lại có thứ lí do vô sỉ như thế sao?
Được rồi, cô là kẻ thấp cổ bé họng, hãy đợi đấy...
Theo kế hoạch thì Thư Lê sẽ nói với bà Loan rằng mình tới miền nam thăm họ hàng một tuần, hôm sau Trần Dũng sẽ đột ngột báo ẹ hắn biết hắn sẽ đi công tác ở Ý vài ngày! Bảo Nam sẽ được giao cho bà nội và chị Hà chăm sóc mấy hôm.
Trần Dũng cũng báo cho Diễm hắn sẽ đi công tác nước ngoài, sau đó nhận được lời nỉ non của cô ta "Anh đi đâu...em sẽ rất nhớ anh! Hay là..em đi cùng anh được không?"
Italia? Đó là một đất nước tuyệt vời, nếu đi cùng người đàn ông tuyệt vời thì lại càng tuyệt vời hơn! Diễm thầm mơ mộng...
"Không được rồi, anh đi ký hợp đồng...không phải đi chơi!" Trần Dũng lạnh lùng "Em ở nhà giữ gìn sức khoẻ, về sẽ có quà!"
"Vâng, đành vậy..." Giọng Diễm không giấu nổi sự thất vọng. Cơ hội tốt như vậy lại không thể đi cùng hắn...
Thôi được, trong mấy ngày này giải quyết cái khúc mắc lớn nhất là Hoàng vậy. Kẻ muốn phá đám Diễm, cô sẽ không để hắn được yên!
Thư Lê ngồi bên Trần Dũng trong khoang thương gia, ánh mắt cô lướt ra ngoài cửa sổ. Trước đây cô từng ngồi bên cạnh Hoàng trong chuyến bay sang Los Angeles, khi máy bay bắt đầu lên cao, cô đã sợ hãi nắm lấy tay hắn...nhưng bây giờ người ở cạnh cô đã thay đổi rồi!
Cô sợ cảm giác hụt hẫng khi thay đổi độ cao, vai cô hơi so lại, run rẩy, bỗng một bàn tay to lớn, ấm áp nắm lấy tay cô...
Bàn tay của hắn siết chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, khoé môi hắn cong cong nụ cười.
"Có tôi ở đây!"
Có tôi ở đây.
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng khiến tim cô ấm áp, cảm giác an toàn khiến người cô run rẩy.
"Vẫn sợ à, dựa vào đây!" Hắn kéo sát đầu cô vào vai hắn, cô có thể ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt đầy nam tính của hắn, cảm nhận nhịp tim bình thản của người đàn ông ấy.
Cảm giác hạnh phúc này thật mơ hồ, tựa như không có thật...nhưng không sao, cô tình nguyện sống trong giấc mơ hoa mộng, còn hơn tỉnh lại với nỗi đau nhức nhối của quá khứ.
Italia nổi tiếng là một đất nước xinh đẹp với những toà kiến trúc nổi tiếng khắp thế giới. Nơi Trần Dũng và Thư Lê đặt chân là Roma thủ đô của nước Ý, một thành phố tọa lạc tại hợp lưu của sông Aniene vào sông Tiber và thuộc vùng Lazio của nước này. Nơi có Đấu trường La Mã, tượng đài Vittorio Emanuele II, Piazza della Repubblica, Lâu đài Thiên Thần, giếng phun Trevi, Vương cung thánh đường Thánh Phedro...với hàng ngàn năm lịch sử và những kỳ quan kiến trúc thời kỳ phục hưng cực kỳ hùng vĩ và tráng lệ.
"Đẹp quá..." Thư Lê cảm khái reo lên. Cô ngẩn ngơ đứng trước đấu trường La Mã, trong lòng ngổn ngang niềm xúc động. Nếu không có hắn, không biết đời này kiếp này cô có thể đặt chân tới vùng đất tuyệt vời này hay không.
Trước đây Thư Lê từng tới Los Angeles cùng Hoàng và gia đình nhà chồng thăm bà con họ hàng tiện thể đi du lịch luôn. Nhưng đó là khi cô và Hoàng còn có những phút giây nồng nàn yêu thương, sau này hắn thường lấy cớ bé Lương còn nhỏ nên những chuyến công tác dài ngày thường xuyên xuất hiện, lúc ấy Thư Lê còn ngây thơ tin tưởng hắn mà không biết, người đồng hành trong những chuyến công tác xa xứ đó không ai khác chính là bạn thân của cô.
Nhớ lại, Thư Lê nhàn nhạt cười. Con người nếu như luôn sống trong an nhàn, hưởng thụ sẽ giống như con búp bê đặt trong lồng kính, ngây ngô với sự đời. Còn khi đã vấp ngã, một lần rồi hai lần...người đó sẽ biết đứng dậy và tiếp tục đứng dậy, mạnh mẽ và trưởng thành hơn.
"Nắm chặt tay tôi nhé...nhìn em ngốc như vậy, lạc ở nơi đất khách xứ người, khéo không còn nguyên vẹn mà trở về ấy!" Trần Dũng nắm chặt tay Thư Lê, thì thào.
Cô hờn dỗi bĩu môi. Sao hắn đánh giá cô thấp như vậy chứ?
Hai người bọn họ dành thời gian dạo quanh Milan, nơi những thắng cảnh đẹp nổi tiếng và những kỳ quan kiến trúc đậm chất Châu Âu, ăn những món ăn Italia nổi tiếng. Dĩ nhiên ko thể thiếu pizza và pasta của người bản địa. Phải nói rằng ăn xong sẽ không bao giờ có thể vừa miệng đồ ăn Ý tại Việt Nam, Thư Lê nhận xét với Trần Dũng.
"Em chẳng có cái gì tốt, chỉ có ăn tốt mà thôi. Bảo sao thừa cân tới mức phải đi tập chạy..." Trần Dũng liếc xéo Thư Lê.
Hình như tên này vẫn còn ăn giấm chua với nhóc Albert thì phải, Thư Lê cười trộm. Không nghĩ Trần Dũng lạnh lùng lại có mặt ghen tuông đáng yêu như vậy...hahaha!
"Ừ anh đang đi ăn với đối tác...em nghỉ ngơi đi, ngủ ngon!"
Thư Lê bĩu môi, lại đang đóng vai người bạn trai chu đáo với Diễm thì phải.
Cô từng hỏi vì sao hắn không chơi bài ngửa với Diễm mà nhất thiết phải đóng vai người bạn trai hoàn hảo với cô ta?
Trần Dũng liếc cô một cái với ánh mắt khinh thường rồi nói "Muốn ột người ăn trái đắng, trước hết phải cho cô ta ăn quả ngọt. Nhưng quả ngọt ấy phải được tẩm độc từ từ, đến khi phát hiện mình đã trúng độc thì cô ta sẽ không trở mình được nữa. Sợ hãi lớn nhất của con người ko phải là địa ngục mà là những tưởng mình đang ở thiên đường nhưng thực ra là đã cho chân vào vạc dầu của tầng 18 địa ngục, em hiểu chứ..."
Thư Lê há hốc mồm với mớ lí luận "không thể hiểu" của Trần Dũng. Thì ra làm người "thành công" khó như vậy! Cô thở dài, mình còn phải học nhiều...
"Bạn gái gọi điện hả?"
"Em ghen à?" Trần Dũng nhếch mép cười.
"Thương hại thì đúng hơn. Nếu một ngày Diễm biết anh đang tính kế mình, có lẽ cô ta sẽ phát điên mất! Cô ta thích nhất là đi tính kế người khác, không ngờ một ngày bị chính kế hoạch của mình dội ngược lại!" Thư Lê tự hỏi liệu đây có phải quả báo hay không?
"Là cô ta tự lao đầu vào, tiếp cận tôi trước! Tự gieo gió, ắt gặt bão..."
Chỉ tiếc Diễm đã va nhầm đối thủ mất rồi.
Tối, hai người bọn họ nắm tay nhau trở về khách sạn. Thư Lê vừa ngẩn ngơ cười vừa mơ mộng.
"Nhìn mặt em gian lắm!" Trần Dũng nói với Thư Lê khi họ đang ở trong thang máy.
"Gian?" Thư Lê nghi hoặc nhìn hắn. Cô giơ tay sờ lên mặt. Sao mặt cô lại "gian" được nhỉ?
"Em rất nóng lòng trở về phòng thì phải?"
Thư Lê lại ngạc nhiên nhìn hắn. Đi cả ngày rất mệt, dĩ nhiên cô muốn trở về phòng nghỉ rồi.
"Tôi biết em muốn gì rồi, yên tâm, đêm nay tôi sẽ chiều lòng em!"
Kết quả của việc "chiều lòng" cô, theo ý nghĩ của Trần Dũng là sáng hôm sau tỉnh dậy, Thư Lê đau nhức khắp người, càu nhàu "Tôi mệt lắm, anh đi chơi một mình đi..."
Không biết người đàn ông này có biết thế nào là mệt hay không mà một đêm hành hạ cô những ba lần. Hắn không biết mệt, còn cô...rất mệt!
"Dậy đi đồ lười!" Trần Dũng trẻ trung trong chiếc áo thun cổ tim khoét sâu để lộ vòm ngực rắn chắc, quần jeans màu sáng khiến cả con người toát ra vẻ tự tin, năng động đầy quyến rũ.
"Anh đi một mình đi..."
"Thôi được..." Trần Dũng hờ hững "Nếu như em muốn ngủ như vậy, tôi ngủ cùng em..." Hắn ngồi xuống, luồn tay vào trong chăn sờ mó "chỗ nào đó" mẫn cảm của Thư Lê.
"Tôi dậy...tôi dậy..." Thư Lê bật dậy hét lên.
Hắn nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô lao vào phòng tắm, khoé miệng nhếch lên cười.
Hoàng quệt tay lên miệng, từ khoé miệng hắn rỉ ra vài giọt máu tươi. Hắn đưa đôi mắt tím bầm liếc nhìn đám giang hồ hung tợn đang dồn mình vào góc tường.
"Ai sai chúng mày làm vậy? Chúng nó trả chúng mày bao nhiêu tiền, tao trả chúng mày gấp đôi..." Hoàng lạnh lùng "Chúng mày nghĩ chúng mày đang động vào ai? Dương Minh Hoàng tao cái gì có thể thiếu, nhưng tiền không thiếu...chúng mày làm việc vì tiền phải không? Tao cho chúng mày tiền..."
Đám giang hồ nhìn nhau có vẻ suy nghĩ...phải, chúng là hành động vì tiền!
"Anh vẫn vậy, vẫn mang tiền ra để giải quyết mọi vấn đề!" Giọng phụ nữ dịu dàng vang lên. Diễm uyển chuyển bước tới, tháo cặp kính râm trên mắt, khoé môi mọng đỏ nở nụ cười.
"Là cô?" Hoàng cười lạnh.
"Là em...người anh đã yêu suốt 5 năm!" Diễm rút một điếu thuốc, châm lửa.
"Con đĩ!" Hoàng cười gằn.
Diễm cười lớn, nụ cười xinh đẹp nhưng quái dị khiến Hoàng sởn tóc gáy.
"Con đĩ...phải, nếu nói tôi là một con đi thì anh đã bỏ vợ để theo một con đĩ - là tôi!"
Mặt Hoàng sầm lại.
"Anh tưởng rằng tôi yêu anh sao? Anh tưởng rằng anh có giá trị lắm sao? Chỉ vì tôi muốn tranh với Lê, tôi mới ở bên cạnh anh... Haha!" Diễm nhàn nhạt nói "Loại đàn ông bỏ vợ theo bạn thân của vợ, anh nghĩ anh có đủ tư cách để gọi tôi là con đĩ sao?"
"Cô..."
"Sao? Tôi nói ko đúng à?"
"Vậy bây giờ cô muốn gì?"
"Tránh xa tôi ra. Với tôi, anh hết giá trị lợi dụng rồi..." Diễm mỉm cười "Đừng phá hoại tôi và người đàn ông của tôi. Nếu không..." Diễm nhìn hắn, gằn giọng "Tôi sẽ cho anh, con trai anh...sống không yên đâu!"
"Cô...không được động vào bé Lương!" Hoàng rít lên.
"Vậy phải chờ thái độ của anh!"
Hoàng nắm chặt tay.
Diễm ngoắc tay, cùng đám giang hồ rời đi, bỏ lại Hoàng xộc xệch ngồi khựng trong góc tường.
Hắn tưởng rằng cô ta yêu hắn...
Hắn tưởng rằng cô ta thực lòng với hắn...
Hắn đã sai sao? Giẫm nát gia đình mình chỉ vì một con đàn bà không ra gì.
Bỏ người vợ hết lòng vì hắn, yêu thương hắn, chưa từng hai lòng với hắn...
Chỉ vì cô ta, con đàn bà ti tiện!
Hắn bỗng nhớ Thư Lê. Cô ấy sẽ không làm hắn đau lòng như thế này...không bao giờ...
Hắn nghiến răng, bàn tay nắm chặt!
Diễm, tôi sẽ không để cô sống yên!
"Dũng..."
"Dũng...anh ở đâu..."
Trần Dũng và Thư Lê đang dạo phố, trong lúc Thư Lê ngẩn người ngắm ông nghệ sĩ đường phố già đang thổi armonica một cách say sưa thì tay cô đã tuột khỏi tay hắn từ bao giờ!
"Dũng..." Vai cô run rẩy. Cô rất sợ cảm giác một mình, cô rất sợ cảm giác cô đơn, lạc lõng giữa bể người mênh mông. Thì ra cô đã dựa dẫm vào hắn nhiều như vậy, cô đã tin tưởng vào sự bảo vệ của hắn nhiều như vậy.
Lạc khỏi hắn, cô cảm giác như một chú cừu non lênh đênh giữa bầy sói. Thế giới này, người cô tin tưởng chỉ có hắn, người cô cảm thấy an toàn mỗi khi ở cạnh chỉ có hắn.
Cô từng tự nhủ "Thích thôi, đừng yêu, yêu sẽ đau khổ..." Vì cô biết cô và hắn vốn chưa bao giờ có cái gì gọi là "hứa hẹn tương lai"!
Cô chỉ là người phụ nữ bị ruồng bỏ.
Còn hắn - là người đàn ông có tất cả mọi thứ, địa vị, tiền bạc, quyền lực...hắn sẽ không bao giờ dừng chân ở bến đỗ là cô...
Chỉ là, cô đã yêu một cách thiếu kiểm soát, yêu một cách ngây ngô dù biết rằng tình yêu ấy vốn chỉ từ một phía là mình, còn người kia, có lẽ với hắn chỉ là chút điểm tâm lạ ột ngày mới.
Cô biết!
Nhưng dù biết hay không, tình yêu vẫn là tình yêu, mà con người vẫn cứ mù quáng sống theo cảm tình hơn là lí trí...vả lại đứng trước người đàn ông tuyệt vời như vậy, mấy ai có thể không động lòng?
"Sao lại khóc? Tôi mua kem cho em này?"
Thư Lê lao vào lòng hắn, chùi nước mắt vào ngực hắn, nỉ non "Nếu rời đi, hãy nói trước để tôi chuẩn bị được không... Đừng đột ngột như vậy, tôi sợ lắm!"
Hắn vuốt tóc cô dịu dàng, ánh mắt mông lung.
"Nếu rời đi, hãy nói trước..."